20:tụ Linh Trận Mini


Ánh mặt trời ấm áp theo cửa sổ chiếu vào, điểm sáng căn phòng sạch sẽ.

“Hơ hơ, Oáp” Tiêu Kiếm ngápngắn ngáp dài. Cả đêm qua hắn không ngủ rồi. Hôm
nay hắn cũng không đến thăm Tiêu Viêm. Vì hôm qua Tam ca hắn dặn hắn sáng nay
Tam ca hắn phải tu luyện. Nhìn nên chiếc bạn, mấy tinh tệ đã xạm đen lại, ánh
sáng kim sắc trở nên nhạt hơn. Linh khí không còn tập trung lại nữa. Có vẻ tụ
linh trận đã dừng lại.

Cầm lấy mấy viên kim tệ, Tiêu Kiếm tung hứng mấy viên kim tệ hờ hững nhìn tụ
linh trận. Thời gian duy tri được khoảng hơn hai canh giờ. Kim tệ sau khi dùng
biến thành hạ phẩm kim tệ. Nếu thay bằng thượng phẩm kim tệ có lẽ sẽ duy trì
được lâu hơn. Tiêu Kiếm thầm nghĩ. Kim tệ cũng phân chia làm tam cấp: thượng,
trung, hạ căn cứ vào độ sáng bóng của kim tệ.

“Mạc quản gia!” Tiêu Kiếm đứng ở cửa gọi lớn.

“Tứ thiếu gia, ngài có gì căn dặn” Một lão già chạy đến.

“Ngươi giúp ta mua mấy cái túi vải cùng với mấy miếng da thù lại đây” Tiêu
Kiếm đưa mấy hạ phẩm kim tê cho Mặc quản gia.

“Vâng thưa thiếu gia” Mạc quản gia nhận lấy kim tệ rồi rời đi.

Mạc quản gia chầm chầm bước ra ngoài, phân phối cho người hầu đi mua. Một
giọng nói vang lên.

“Mạc quản gia, Kiếm nhi sai lão đi làm gì?” Trung niên nam tử dò hỏi.

“Thưa lão gia, Tứ Thiếu gia sai ta đi mua mấy túi vải và mấy miếng da thú” Mạc
quản gia kính trọng với người trung niên đứng trước mặt.

“Được lão đi đi. Sau này có Kiếm nhi có làm việc gì lão nhớ báo cho ta” Trung
niên nam tử lên tiếng.

“Vâng thưa lão gia” Mạc quản gia cung kính, rời đi

“Không biết Kiếm nhi định bày ra trò gì nữa đây!?” Trung niên nam tử thầm
nghĩ.

Trong phòng Tiêu Kiếm ngồi khoanh chân bắt đầu tu luyện Hắc Ám ma công. Hắc Ám
ma công sau lần hắn đột phá đến Hạ đẳng đại ác ma, ma công đạt đến tầng hai
tiểu thành, Thuấn di lôi phong thể đã đạt đến đại thành tầng một, một bước nữa
là có thể phi hành rồi. Chả bù cho lúc trước, Tiêu Kiếm tuy là Hạ đẳng tiểu ác
ma nếu muốn bay lượn chỉ cần hóa quỷ là được. Lúc đó sau lưng hắn sẽ mọc thêm
hai cánh tha hồ mà bay lượn. Bất quá huyết dịch bất diệt thể của ác ma giờ này
trung hòa không đến 5% làm sao mà hóa quỷ nổi.

Tiêu Kiếm bắt đầu tu luyện Hắc ám ma công. Tại sao hắn phải tu luyện trong khi
hắn đã có phụ hồn. Đơn giản mà nói, phụ hồn cũng không thể giúp hắn 24/24
được. Tiêu Kiếm cũng phải để cho phụ hồn được nghỉ ngơi chứ. Bất tri bất giác,
hắn tu luyện đã qua mấy canh giờ.

“Tứ thiếu gia” Một âm thanh khàn khàn vang lên, cùng với tiếng đập cửa làm
Tiêu Kiếm bừng tỉnh.

“Mạc quản gia đấy ah, vào đi!” Tiêu Kiếm lên tiếng.

“Tứ thiếu gia, ta đã mua hộ cậu mấy thứ cậu cần đây!” Mạc quản gia lên tiếng.

“Được rồi, cảm ơn Mạc quản gia!” Tiêu Kiếm cười cười.

“Còn đây là tiền còn thừa của cậu” Mạc quản gia đưa một ít kim tệ ra.

“Không cần đâu lão cứ giữ lấy đi. Không có việc gì thì lão đừng làm phiền ta”
Hạ phẩm kim tê, tụ linh trận có dùng được nữa đâu. Tiêu Kiếm suy ngẫm.

“Cảm ơn tứ thiếu gia” Lão già cười cười rời đi.

Làm nhầm,lầm nhầm. Tiêu Kiếm suy ngẫm: “Tam ca một cái, ta một cái vị tri là
cần hai cái. Không đúng, thể nào tam ca cũng đòi hỏi ta thêm một cái cho Huân
Nhi muội cho xem. Thôi thì làm thêm một cái cho Huân Nhi muội vậy!”

Tiếu Kiếm đặt mấy mảnh da thú lên bàn, cắt lấy ba mảnh bằng bàn tay, còn những
thứ còn lại để xuống dưới. Tiêu Kiếm lấy ra một cái chén nhỏ, dùng một con dao
nhỏ cắt vào ngón tay. Dùng cái chén hứng lấy dòng huyết dịch chảy ra. Tiêu
Kiếm chờ đến khi chén nhỏ đạt được một nửa thì bắt đầu thu công, dùng ma khí
chữa thương trên ngón tay.

Thở ra một hơi, Tiêu Kiếm tập trung ma lực vào chiếc chén. Một dòng huyết dịch
di chuyển lên không một cách chầm chậm. Hai ngón chỏ Tiêu Kiếm nhẹ nhàng nhỉ
vào dòng huyết dịch. Dòng huyết dịch tách ra một dòng huyết rất nhỏ, nhỏ chỉ
bằng sợi tóc. Tiêu Kiếm lài chỉ vào mấy mảnh da thú đặt trên bàn lần lượt đánh
ra các pháp quyết. Dòng huyết dịch nhỏ như tơ lấy tộc độ chậm dãi vẽ lên lớp
da ma thú.

Kết thúc công việc, Tiêu Kiếm thở ra một hơi. Trên mặt hắn tai xanh, trán ướt
đấm mồ hôi. Hắn thờ phù ra: “Cuối cùng cũng xong!” Hắn cho ba miếng da thú vào
ba cái túi thơm sau đó nhét kim tê vào rồi đánh ra pháp quyết. Linh khí ồ ạt
tập trung lại. “Không tệ với huyết dịch của mình tăng thêm ba lần linh khí cao
hơn một lần so với tưởng tượng” Tiêu Kiếm vui mừng cười.

Lúc này trời đã xế chiều, Tiêu Kiếm bước vào Phong Tiêu Viêm.

“Tam ca có vẻ đệ thấy huynh hơi khác thì phải” Tiêu Kiếm nghi hoặc nhìn Tiêu
Viêm.

“Được rồi Tứ đệ vào đi” Tiêu Viêm lên tiếng, bất quá cũng không trả lời câu
hỏi của Tiêu Kiếm.

“Tam ca, ta có thứ này tặng huynh” Tiêu Kiếm đưa cho Tiêu Viêm một cái túi
hương.

“Ta là nam nhi nhận túi hương của nữ nhi làm gì?” Tiêu Viêm nghi hoặc hỏi.

“Nhận đi, nó là bảo vật đấy ngươi không nhìn xem kể từ khi hắn bước vào đây
thì linh khí rất dư thừa ah” một thanh âm khàn khàn vang lên.

Tiêu Viêm cảm nhận. Đúng là thế thật! Tiêu Viêm ngẫm nghĩ.

“Tứ đệ, đệ lấy thứ này ở đâu vậy” Tiêu Viêm nhận lấy túi hương ánh mắt mở to
nhìn Tiêu Kiếm.

“Bí mật bất quá một canh giờ huynh phải thay cho kim tệ cho nó một lần” Tiêu
Kiếm nhún vai cười nói.

“Được rồi! Được rồi!” Tiêu Viêm cười cười. Nhưng đột nhiên Tiêu Viêm hơi ngừng
lại hỏi tiếp: “Đệ còn túi nào nữa không?”

“Đây còn thêm một túi nữa, huynh định tặng Huân Nhi muội hả?” Tiêu Kiếm lên
tiếng.

Tiêu Viêm cười cười gãi mũi. Biết mà. Tiêu Kiếm tự nhủ

“Nhưng huynh nhớ không được nói với ai cái này là từ đệ đấy nhé. Đệ không muốn
gặp phải rắc rối!” Tiêu Kiếm lên tiếng cảnh báo.

“Được rồi! Huynh biết rồi!” Tiêu Viêm vỗ võ vai Tiêu Kiếm cười.

Tiêu Kiếm giảo bước rời đi. “Không biết tứ đệ còn bao nhiêu bí mật giấu mình
nữa đây!” Tiêu Viêm nói thầm.


Đấu Phá Chi Ma Đế - Chương #20