Từ Hôn


Bất đồng với tâm trạng chờ mong của Nạp Lan Yên Nhiên, sau khi nàng nói xong,
Tiêu Viêm trước mặt thân thể kịch liệt run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt
thanh tú non nớt bây giờ dữ tợn đến mức đáng sợ

Tuy ba năm lúc nào cũng chịu sự châm chọc, bất quá trong lòng Tiêu Viêm cũng
có giới hạn của chính hắn, hành động cao cao tại thượng này của Nạp Lan Yên
Nhiên vừa lúc dẵm lên trên phần tôn nghiêm còn lại ở trong lòng Tiêu Viêm.

"A..." Bị thiếu niên dữ tợn bộ dáng làm hoảng sợ, thiếu nữ lui về sau một
bước, vị anh tuấn thanh niên bên cạnh rút ra trường kiếm, ánh mắt âm lãnh nhìn
Tiêu Viêm.

"Ta... Thực sự rất muốn giết ngươi!" Răng nghiến lại, lộ ra sát ý lẫm nhiên
nói, Tiêu Viêm nắm chặt tay, đen nhánh con ngươi thiêu đốt ngọn lửa bạo nộ.

“Tam ca huynh binh tĩnh” Tiêu Kiếm lên tiếng.

"Viêm nhi, không thể vô lý!" Tiêu Chiến ngồi trên thủ vị cũng hoảng sợ vì hành
động của Tiêu Viêm, vội vàng quát. Tiêu gia hiện nay, không đắc tội nổi Vân
Lam tông a.

Nắm tay hung hăng nắm lại, Tiêu Viêm khẽ cúi đầu, một lúc sau lại nhẹ nhàng
ngẩng lên, chỉ có điều, sắc mặt khủng bố lúc trước đã trở thành bình tĩnh...

Trong ba năm, tuy chịu hết kì thị cùng châm chọc, bất quá cũng đoán tạo ra
lòng ẩn nhẫn vượt xa người bình thường

Nạp Lan Yên Nhiên trước mặt, là người mà Vân Lam tông sủng ái, nếu mình bây
giờ làm gì nàng, chỉ sợ sẽ mang đến cho phụ thân vô số phiền toái, cho nên,
hắn phải nhẫn!

Nhìn thiếu niên trước mặt đột nhiên thu liễm nột tâm cảm xúc, Cát Diệp cùng
Nạp Lan Yên Nhiên trong lòng bỗng nhiên cảm giác có chút phát lạnh...

"Tiểu tử này, nếu ngày sau là phế vật thì không sao, nếu hắn thực sự có lực
lượng, tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm..." Trong lòng Cát Diệp ngưng trọng
tự nói.

"Tiêu Viêm, tuy không biết vì sao hành động của ta làm ngươi phẫn nộ như vậy,
bất quá, ngươi... Vẫn giải trừ hôn ước đi!" Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Nạp Lan
Yên Nhiên từ bên trong hoảng sợ bình tĩnh lại, khuôn mặt trầm xuống nói.

"Hãy nhớ kỹ, lần này đến Tiêu gia, là do lão sư của ta, Vân Lam tông tông chủ
tự mình cho phép!" Liếm liếm miệng, Nạp Lan Yên Nhiên ngẩng đầu, có chút bất
đắc dĩ này: "Ngươi có thể xem hành động này là uy hiếp, bất quá, ngươi cũng rõ
ràng, sự thật chính là như vậy, không có gì là tuyệt đối công bình. Tuy không
chưa so sánh, nhưng ngươi cũng biết rõ chênh lệch của chúng ta..."

"Cơ bản là không có gì hy vọng..."

Nghe thiếu nữ như thần linh thẩm phán, khóe miệng Tiêu Viêm tràn ra một trận
cười lạnh: "Nạp Lan tiểu thư... Ngươi nên biết, tại đấu khí đại lục, bên nữ
hối hôn sẽ làm đối phương có bao nhiêu khó chịu, a a, ta da mặt dày, thật ra
không sao, nhưng phụ thân của ta! Hắn là tộc trưởng một tộc, hôm nay nếu đáp
ứng yêu cầu của ngươi, sau này sẽ quản lý Tiêu gia như thế nào? Còn có mặt mũi
sống ở Ô Thản thành?"

Nhìn thiếu niên khuôn mặt tràn ngập tức giận, Nạp Lan Yên Nhiên khẽ nhíu mày,
khóe mắt liếc qua thủ vị, nhìn khuôn mặt đột nhiên trở nên già đi của Tiêu
Chiến, trong lòng cũng có chút xin lỗi, cắn nhẹ môi, trầm ngâm một chút, đôi
mắt linh động chuyển động một chút, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Việc ngày hôm
nay, thực sự là do Yên Nhiên có chút lỗ mãng, hôm nay, ta có thể tạm thời thu
hồi yêu cầu giải trừ hôn ước, bất quá, ngươi phải đáp ứng ta một ước định!"

"Ước định gì?" Tiêu Viêm nhíu mày hỏi.

"Yêu cầu hôm nay, ta có thể hoãn lại ba năm, ba năm sau, ngươi đến Vân Lam
tông khiêu chiến ta, nếu thua, ta sẽ giải trừ hôn ước trước mặt mọi người. Lúc
đó, ngươi cũng đã tiếng hành gia tộc trưởng thành nghi thức. Nên dù có thua,
cũng sẽ không làm Tiêu thúc thúc quá mức mất mặt, ngươi có dám tiếp nhận?" Nạp
Lan Yên Nhiên nhàn nhạt nói.

"A a, đến lúc đó thua, đích xác sẽ không làm phụ thân mất đi thanh danh, nhưng
đối với mình, có lẽ cả đời sẽ phải mang theo sự sỉ nhục của thất bại, nữ nhân
này... thật sự là độc ác!" Trong lòng bi phẫn cười, khuôn mặt Tiêu Viêm, tràn
ngập châm chọc.

"Nạp Lan tiểu thư, ngươi không phải không rõ ràng tình trạng của Viêm nhi,
ngươi bảo nó lấy gì để khiêu chiến ngươi? Vũ nhục nó như vậy, có ý tứ gì?"
Tiêu Chiến tay đập tại trên bàn, cực kỳ tức giận.

“Nạp Lan tiểu thư ngươi đối xứ với Tam ca ta có phải hơi quá không?” Tiêu Kiếm
hỏi lại.

Thấy Tiêu Kiếm lên tiếng, đôi tay Nạp Lan Yên Nhiên đan chéo vào nhau im lặng
không nói dường như đang suy nghĩ điều gì, quay sang Tiêu Chiến: "Tiêu thúc
thúc, việc hối hôn này, phải có một bên gánh vác trách nhiệm, nếu không vì bảo
toàn mặt mũi của ngài, Yên Nhiên bây giờ sẽ mạnh mẽ giải trừ hôn ước! Sau đó
công bố với mọi người!" Vài lần bị ngăn cản, Nạp Lan Yên Nhiên cũng có chút
không kiên nhẫn, quay đầu lại nhìn Tiêu Viêm quát lạnh: "Dù việc này ta đối
với ngươi có vẻ hơi quá đáng nhưng bất quá ngươi vẫn phải tiếp lấy ước định!
Ba năm sau cùng bây giờ, ngươi chọn cách trước hay cách sau?"

"Nạp Lan Yên Nhiên, ngươi không cần làm ra cường thế tư thái như vậy, ngươi
muốn thối hôn, không phải cho rằng Tiêu Viêm ta là một phế vật, không xứng với
thiên chi kiêu nữ như ngươi. Nói thật, ngươi ngoại trừ xinh đẹp, các thứ khác
căn bản không lọt nổi vào mắt ta! Vân Lam tông đích xác rất mạnh, nhưng ta vẫn
còn trẻ, thứ ta có chính là thời gian, ta mười một tuổi trở thành một đấu giả,
mà ngươi, Nạp Lan Yên Nhiên, lúc mười một tuổi, ngươi có mấy đoạn đấu khí?
Đúng vậy, bây giờ ta là phết vật, ba năm trước ta có thể sáng tạo kì tích, vậy
sau này, ngươi cho rằng ta không thể sáng tạo?" Thiếu nữ nóng nảy khí thế,
Tiêu Viêm đang trầm mặc rốt cục bùng nổ, khuôn mặt lạnh lùng, một câu nói làm
cho tất cả mọi người đều sững sờ. Không ai có thể nghĩ, thiếu niên ngày thường
trầm mặc ít nói lại có thể nói ra những câu lợi hại như vậy.

Nạp Lan Yên Nhiên mấp máy môi, tuy bị đánh giá của Tiêu Viêm làm tức giận đến
khuôn mặt cứng đờ, bất quá cũng không thể chối, lời Tiêu Viêm nói đều là sự
thật, cho dù hắn bây giờ là phế vật, trước kia mười hai tuổi trở thành một đấu
giả cũng chính là sự thật, mà Nạp Lan Yên Nhiên lúc đó cũng chỉ có tám đoạn
đấu khí mà thôi...

"Nạp Lan tiểu thư, xem tại mặt mũi của Nạp Lan lão gia tử, Tiêu Viêm khuyên
ngươi vài câu, ba mươi năm hà đông, ba mưoi năm hà tây, mạc khi thiếu niên
cùng(?)!" Tiêu Viêm lạnh lùng lời nói, làm Nạp Lan Yên Nhiên thân thể run lên.

"Hay, hay cho một câu mạc khi thiếu niên cùng! Con của Tiêu Chiến ta, quả
nhiên bất phàm!" Trên thủ vị, Tiêu Chiến hai mắt sáng ngời, hai tay đập mạnh
lên mặt bàn, làm nước trà đổ ra.

“Được lắm Tam ca, đệ bội phục huynh” Tiêu Kiếm giơ ngón cái hướng về phía Tiêu
Viêm. Nhưng lúc này Tiêu Viêm chỉ chăm chăm hướng Nạp Lan Yên Nhiên khống để ý
đến Tiêu Kiếm.

Cắn răng nhìn thiếu niên đang cười lạnh trước mặt, Nạp Lan Yên Nhiên hàng năm
đều được người khác yêu quý, chưa từng bị bạn cùng lứa tuổi giáo huấn qua, lập
tức tức giận đến đầu phát ngất, non nớt thanh âm cũng có chút bén nhọn: "Ngươi
dựa vào cái gì để giáo huấn ta? Cho dù thiên phú của ta không bằng ngươi trước
kia, nhưng bây giờ, ngươi chính là một cái phế vật! Tốt, Nạp Lan Yên Nhiên ta
sẽ chờ ngày ngươi mạnh hơn ta, việc giải trừ hôn ước hôm nay ta có thể hoãn
lại, bất quá ba năm sau, ta ở Vân Lam tông chờ ngươi, để ta xem trình độ của
ngươi đã đến thế nào! Nếu ngươi có thể đánh thắng ta, Nạp Lan Yên Nhiên ta
kiếp này sẽ làm nô tỳ của ngươi, mọi việc đều nghe lời!"

"Đương nhiên, nếu ba năm sau ngươi vẫn là một phế vật, vậy thì ngoan ngoãn
giao ra khế ước giải trừ hôn ước!"

Nhìn thiếu nữ sắc mặt hắng giọng, Tiêu Viêm cười nhạo mở miệng: "Không cần đợi
ba năm sau, ta đối với ngươi không có nửa điểm hứng thú!" Nói xong, cũng không
thèm nhìn Nạp Lan Yên Nhiên khuôn mặt băng hàn, xoay người, bước nhanh đến
trước bàn, cầm bút viết.

Giấy hết, bút dừng!

Tiêu Viêm tay phải rút ra đoản kiếm trên bàn, mũi kiếm sắc bén cứa lên tay
trái, xuất hiện một đạo huyết khẩu...

Bàn tay nhiễm máu, tại trên giấy trắng, lưu lại huyết ấn chói mắt!

Nhẹ nhàng đọc lại phần khế ước này, Tiêu Viêm cười lạnh một tiếng, lúc di đến
trước mặt Nạp Lan Yên Nhiên, bàn tay đập mạnh tờ giấy trên mặt bàn

"Đừng nghĩ Tiêu Viêm ta để ý đến thiên tài lão bà như ngươi, tờ khế ước này,
không phải là khế ước giải trừ hôn ước mà là bổn thiếu gia đem ngươi trục xuất
Tiêu gia hưu chứng! Từ nay trở đi, ngươi, Nạp Lan Yên Nhiên cùng Tiêu gia ta
không có quan hệ!"

"Ngươi... ngươi dám hưu ta?" Nhìn khế ước trên bàn, hai mắt Nạp Lan Yên Nhiên
trừng lớn, không dám tin nói. Bằng mỹ mạo, thiên phú cùng bối cảnh của nàng,
lại bị phế vật của một tiểu gia tộc trực tiếp đuổi? Loại đột biến tình huống
này làm nàng cảm giác quá không chân thật.

Lạnh lùng nhìn Nạp Lan Yên Nhiên kinh ngạc bộ dáng, Tiêu Viêm đột nhiên xoay
người, quỳ xuống đối với Tiêu Chiến lạy một cái, cắn chặt môi, quật cường
không nói một lời...

Mặc dù trong gia tộc, trên danh nghĩa là đem Nạp Lan Yên Nhiên trục xuất gia
tộc, nhưng việc này truyền ra người khác cũng sẽ không cho rằng như vậy. Người
không biết sẽ cho rằng Nạp Lan Yên Nhiên lấy bối cảnh mạnh mẽ làm Tiêu gia
thối hôn, dù sao, lấy thiên phú, xinh đẹp, bối cảnh của Nạp Lan Yên Nhiên,
phối với một phế vật thiếu gia là tuyệt đối xước xước có thừa, không ai cho
rằng Tiêu Viêm sẽ có phách lực đến Vân Lam tông là chưởng đà nhân... Mà như
vậy, Tiêu Chiến sẽ phải chịu vô số châm chọc...

Nhìn Tiêu Viêm quỳ dưới đất, hiểu được hắn vô cùng xin lỗi, Tiêu Chiến lạnh
nhạt cười nói: "Ta tin tưởng con của ta sẽ không phải cả đời phế vật, mấy lời
đồn nhảm, sau này sự thật trước mặt không công mà phá."

"Phụ thân, ba năm sau, Viêm nhi sẽ tự mình đến Vân Lam tông, vì ngài rửa sạch
mỗi nhục hôm nay!" Khóe mắt có chút ướt át, Tiêu Viêm lạy thật mạnh một cái,
sau đó lập tức đứng dậy, không do dự đi khỏi đại sảnh.

Tại lúc đi qua Nạp Lan Yên Nhiên, Tiêu Viêm cước bộ lại dừng lại, thanh đạm
non nớt lời nói, lạnh như băng xuất ra.

"Ba năm sau, ta sẽ tới tìm ngươi!"

Bóng của thiếu niên tại mặt trời chiếu xuống, bị kéo ra thật dài, cô độc mà
buồn bã.

“Đại ca được lắm!” Tiêu Kiếm đi theo sau Tiêu Viêm. Trước khi đi Tiêu Kiếm
quay lại nhìn Nạp Lan Yên Nhiên nhếch miệng cười. Bằng vào thân tuyệt học
Đông-Tây kết hợp hắn không tin là hắn không làm cho Tiêu Viêm mạnh hơn Nạp Lan
Yên Nhiên.

Nạp Lan Yên Nhiên khẽ nhếch miệng, khuôn mặt có chút mờ mịt nhìn bóng dáng gần
biến mất kia, khế ước trong tay bỗng trở nên nặng như ngàn cân...

"Ba vị, nếu các ngươi đã đạt được mục đích thì mời trở về đi." Nhìn thiếu niên
rời đi, Tiêu Chiến sắc mặt đạm mạc, nắm tay giấu tại trong tay áo cũng đã nắm
chặt đến mức ngón tay trắng bệch.

"Tiêu thúc thúc, việc hôm nay, Yên Nhiên hướng ngài xin lỗi, sau này có thời
gian, mời ngài đến Nạp Lan gia làm khách!" Khom người hành lễ với sắc mặt hờ
hững Tiêu Chiến, Nạp Lan Yên Nhiên cũng không muốn ở lâu, đi ra khỏi đại sảnh,
Cát Diệp cùng vị anh tuấn thiếu niên kia cũng vội vàng đuổi kịp.

"Tụ khí tán cũng mang đi!" Tay vung lên, chiếc hộp ngọc trên bàn cũng bị Tiêu
Chiến lạnh lùng ném bay ra ngoài.

Cát Diệp đưa tay về phía sau, vững vàng bắt được chiếc hộp, cười khổ một
tiếng, đem nó thu vào trong giới chỉ.

"Tiểu thư của Nạp Lan gia, hy vọng sau này ngươi sẽ không vì Đại tiểu thư hành
động hôm nay mà hối hận, còn nữa, đừng tưởng rằng có Vân Lam tông là chỗ dựa
mà hoành hành vô kị, đấu khí đại lục rất to lớn, người mạnh hơn Vân Vận cũng
có không ít..." Lúc ba người Nạp Lan Yên Nhiên sắp đi ra khỏi cửa, thiếu nữ
nhẹ nhàng thanh âm, mang theo nhàn nhạt lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.

Cước bộ của ba người đều đình chỉ, ánh mắt khẽ biến, nhìn vào nhìn tử y thiếu
nữ trong góc đang nhẹ nhàng lật một trang sách

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, vừa vặn đem thiếu nữ bao trùm, từ xa nhìn
lại giống như một đóa hoa sen màu tím đang nở rộ, thanh tịnh đẹp đẽ, không
dính một chút bụi trần...

Dường như cảm thấy ánh mắt của ba người, thiếu nữ ngẩng mặt, đôi mắt như giống
như thu thủy, bỗng nhiên cháy lên một kim sắc hỏa diễm rất nhỏ...

Nhìn ngọn lửa màu vàng trong mắt thiếu nữ, thân thể Cát Diệp mạnh mẽ run lên,
thần sắc hoảng sợ bao trùm già nua khuôn mặt, bàn tay khô héo khẩn trương nắm
lấy tay của Nạp Lan Như Nguyệt và vị thanh niên kia, giống như chạy trối chết
ra thoát ra khỏi đại sảnh...

Hành động của Cát Diệp, ngoài vài người trong đại sảnh, những người khác đều
không khỏi thần sắc kinh ngạc...


Đấu Phá Chi Ma Đế - Chương #13