Người đăng: Emondie
Sau ba ngày...
Ba cái phân và bản thể đã có ở con đường, giữ Gia Mã Đế Quốc cùng Thiên Tâm
Đế Quốc, nơi này có một chút lui tới bán dạo đi ngang qua.
Bởi vì chưa đột phá Đấu Linh mới có thể phi hành được, vì không học đấu kĩ
thì Tiêu Phàm chỉ có thể cười khổ . Tiêu Phàm hắn bây giờ Thất Tinh Đại Đấu Sư
gần đột phá đấu Linh, nên hắn bỏ qua đấu kỹ có thể phi hành như Tiêu Viêm ,
bởi vì khi tu luyện chịu sự đau đớn do đấu kỹ mang lại nên hắn đành từ bỏ.
Không phải hắn sợ đau đớn, vì là hắn thăng cấp bậc quá nhanh đi nên không lệ
thuộc quá nhiều vào.
Vì không muốn người khác chú ý, hắn cùng ba phân thân khác, lau ở trên mặt
một tầng nước bùn . Như vậy dung mạo liền trở nên phổ thông.
Dung mạo của Tiêu Phàm nói bình thường thì không bình thường, nói đẹp thì
không đẹp . Không biết phải do linh hồn hay không hắn có dung mạo pha lẫn góc
người Á Âu, vóc người tuy không to con, nhưng được vẻ cường tráng, hắn bây
giờ 10 tuổi nhưng vóc người như đứa trẻ 15 ~ 16 tuổi.
Quay lại hiện tại, đi được một trận đường dài, bỗng có một chiếc xe ngựa
trước mặt Tiêu Phàm ngừng lại.
Trên xe ngựa, đi xuống một cái thanh tú nữ tử, nhìn sơ qua cỡ khoản 22 ~ 23
tuổi tả hữu.
" Các tiểu đệ đệ, các ngươi 4 đứa trẻ đi ở đây rất nguy hiểm ! có muốn hay
không lên xe ngựa của chúng ta ? "
" Phi ... Ngươi mới là tiểu đệ đệ, cả nhà ngươi mới là tiểu đệ đệ " Tiêu Phàm
và ba phân thân nhổ nước bọt thầm mắng trong lòng ( Ý cha cha, đúng là cha
nào con náy, ý nhầm người nào thì tật nấy ).
" Đa tạ tỷ tỷ, bốn tiểu đệ không làm phiền tỷ tỷ " Tiêu Phàm phiền lòng, vì
thân thể tuổi quá nhỏ thì hắn chịu . Hắn bỗng nhớ mình không biết Áo Tư La
Trấn chỗ nào bèn hỏi " Vị tỷ tỷ này, hỏi một chút Áo Tư La trấn cách nơi này
có bao xa ? "
" Đại khái đi khoản nửa canh giờ lộ trình . Bất quá ta chỉ nói tốc độ xe ngựa
, còn đi bộ thì không nói rõ ràng . "
Tiêu Phàm quan sát nữ tử trước mặt, mặt trên người là áo giáp phía ngực có
một tầng nhạt vết máu . Bèn nghi hoặc hỏi " Tỷ tỷ là dong binh chứ ? "
Cô gái kia sững sờ : " Ngươi làm sao mà biết ".
Tiêu Phàm xua tay nói " Hì hì tỷ tỷ ta chỉ đốn bừa mà thôi, tại vì tỷ tỷ trên
thân mật áo giáp, còn vết máu nhàn nhàn ấy, ta ngửi hình như không phải mùi
của con người.
" Ồ ngươi cũng có tí ích nhận biết đấy " Nữ tử khẽ mỉm cười " không muốn lên
xe thì ta thôi vậy, Ta tên Đàn Tứ . Hữu duyên gập tại ! "
" Ân . "
Ngoài miệng thì mỉm cười trả lời, trong lòng Tiêu Phàm âm thầm để phòng, vì
hắn lần này là lần đầu tiên ra khổi Tiêu gia, không tiếp súc nhiều tới thế
giới này, hắn cũng chỉ đọc truyện, truyện là truyện chứ đâu phải thực tế ,
hắn biết thực tế tàn khốc hơn rất nhiều.
Trong xe ngựa truyền tới một tiếng âm thanh bất mãn : " Đại tỷ, này các tiểu
tử không đem hảo tâm chúng ta nhận, còn xem hảo tâm chúng ta là lòng lang dạ
thú . Hừ ! tính toán một chút, đi nhanh lên đi ! "
Nữ tử hướng về cửa xe ngựa hô lên trong trừng mắt liếc : " Ơn huệ nhỏ bé, im
miệng! " Nói xong, lên xe ngựa
" Cắt, tiểu nữ nhân a. . . " Tiêu Phàm trợn đổ mồ hôi, hài tiểu nữ nhân đúng
độc miệng mà.
Nói xong hắn ba phân thân cùng đi, trong lầm thầm nghĩ, bao lâu mới Áo Tư La
trấn đây ! ..
Nhìn xe ngựa đi xa, Tiêu Phàm và ba phân thân ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn nhìn
kĩ xung quanh, xóa bỏ ba cái phân thân, lấy bánh mì ra ăn.
" Linh hồn Phân Thân Thuật ! " Sau khi ăn xong hắn gọi lại ba cái phân thân
tiếp tục lên đường.
Không biết đi bao lâu, rốt cuộc cũng tới được Áo Tư La trấn, Tiêu Phàm thở
ra một hơi.
Vì sau biết đây là Áo Tư La trấn thì nhãn hiệu trước mặt hắn đấy, đi vào thôn
, trước tiên tiềm nơi ở ,sau hai ngày nữa hắn bất đầu đi tìm kiếm.
Chung quanh đi một vòng, rốt cuộc tìm được một cái khách sạn . Tiêu Phàm mắng
trong lòng, đáng chết, này cái thôn tại sao nhỏ như vậy ... Tìm nửa ngày
cũng cứ như vậy một nhà.
Tiêu Phàm và ba phân thân đi vào khách sạn, nhìn xung quanh nhưng không thấy
chưởng quỹ.
" Chưởng quỷ đâu ... Chưởng quỷ ? "
Hô vài tiếng, rốt cuộc nghe được trên lầu cuống quít đi xuống một cái mập
chưởng quỷ.
" Đến rồi đến rồi ! "
Hắn nhìn Tiêu Phàm và ba cái phân thân sau đó hỏi " Các ngươi không có đụng
chạm qua của ta món đồ chứ ? "
" cáp, ta phi " Tiêu Phàm nhìn hắn cái bàn trên kia hai mươi cái ngân tệ ,
Tiêu Phàm nổi gân xanh, hắn mặc dù không có tiền nhưng không đến nỗi ăn trộm
ăn cắp.
" Không có, ngươi có thể điếm lại ngân tệ " Tiêu Phàm lạnh giọng nói.
Chưởng quỷ nghe giọng nói lạnh cả óc bèn nói " Cái này không cần . . . Các vị
tới nghỉ trọ hay là ở trọ "
" Ở trọ " Tiêu Phàm nói, vì lúc vào đây hắn cho ba cái phân thân che mặt ,
trách gương mặt giống nhau cùng lúc xuất hiện 4 người thì ai cũng nghi ngờ cả
" Bao nhiêu tiền một ngày ".
" Bốn người, mỗi người năm cái ngân tệ ".
Tiêu Phàm nhíu mày, hên giá cả đủ túi tiền của hắn ở một tuần.
Liền nói : " đem trống phòng khách lệch bài cho ta, ta trả tiền ".
" Được " Này mập chưởng quỷ ở trong ngăn kéo lấy ra một cái lệnh bài.
Tiêu Phàm thuận tiện hỏi : " Cái trấn này chỉ có ngươi một nhà khách sạn này
sao ? Tại sao ta tìm đã lâu không có tìm được cái nào khác ."
" Tiểu hữu không biết a, chúng ta Áo Tư La trấn nhỏ bị hai đại đoàn lính đánh
thuê khống chế, nơi này đế quốc căn bản là không quản được rồi ! Dù sao nơi
này là Áo Tư La bãi đá lối vào, lại là khoảng cách Gia Mã Đế Quốc tương đối
gần thành thị, khoảng cách đế đô rất xa ... Nơi này của hàng đều phải nộp lên
trên lượng lớn tiền tài cho hai đại đoàn lính đánh thuê một trong ma lang đoàn
lính đánh thuê đây !".
" À ! Vậy tại sao ngươi còn đang mở ..."
" Hì hì tiểu hữu không biết chứ, Đệ nhị đại đoàn lính đánh thuê gọi là hoa
hồng đoàn lính đánh thuê, con gái của ta là đoàn trưởng, này ma lang đoàn
lính đánh thuê cũng là cho ta một chút mặt mũi, không cần ta nộp thuế ".
" Ồ !."
Đối với chuyện này, Tiêu Phàm hắn của hiểu sơ sơ.
Lấy ra một mai kim tệ, Tiêu Phàm nói : " chúng ta phỏng chừng ở chỗ này một
khoảng thời gian, nếu như không đủ theo ta nói, nếu như dư thì cũng không
cần tìm . "
" Đi " Mập chưởng quỷ đem cất đi, " Tiểu hữu, đây là gian phòng bài, lên
tầng trên tận cùng bên trong một cái phòng, các ngươi coi như đến sớm, nếu
như chậm một chút nữa, nói không chắc căn phòng trống này cũng bị người khác
cướp đi mất ".
" Chờ đã! ".
Bỗng nhiên, từ môn ngoài truyền tới một âm thanh.
Tiêu Phàm quay đầu nhìn lại phía phát ra âm thân, là một cái thanh niên tóc
đen, trên mặt còn có hai cái vết đao.
" Căn phòng này lệnh bài, cho ta đi . . . các ngươi thức thời thì đi tìm địa
phương khác . "
Thanh niên tóc đen kia đưa tay ra : " Giao ra đây . "
" Dựa vào cái gì ? " Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn hắn.
" Khà Khà . . . Dựa vào cái gì ? nhìn các ngươi chính là mới tới Áo Tư La trấn
rồi . "
Mập chưởng quỷ lòng tốt nhắc nhỏ ta một câu : " Gia hỏa này chính là đoàn
trưởng ma lang đoàn lính đánh thuê, Tôn Mặc, có một bí danh gọi là ma lang!
"
" Ai nha, ngươi đúng là hiểu rõ ta mà . . . " Tôn Mặc khẽ mỉm cười, " Ông
lão, ta nể mặt Cầm nhi, miễn của ngươi thuế, ngươi cũng có thể đem căn
phòng này cho ta đi ? "
" Cầm nhi ? " Tiêu Phàm nhíu mày, " chẳng lẽ là hoa hồng đoàn trưởng đoàn
lính đánh thuê ? "
" Ngươi rất thông minh ... bất quá bây giờ thông minh cũng không làm được gì ,
vẫn là thức thời một chút đi, đi ra . "
Mập chưởng quỷ vỗ vỗ bờ vai của Tiêu Phàm, đối với ta nhắc nhở : " Tiểu tử
ngươi hay là trước rời đi đi, gia hỏa này không dễ chọc ! Ai ."
Tiêu Phàm lắc đầu, bỗng nhiên nói " Ta không ra thì sao ".
Tôn mặc trầm mặt từ phía sau lưng rút ra một thanh kiếm, chỉ vào mập chưởng
qủy " Lão mập, ta cho ngươi biết truyện hôm nay ngươi đừng hồng xen vào, ta
cũng không sợ hoa hồng đoàn lính đánh thuê ! Sớm muộn có một ngày, Đàn Tứ sẽ
trở thành người đàn bà của ta, có hiểu hay không ? "
" Đàn Tứ ? " Tiêu Phàm sững sờ, này hình như là trước đó hắn gặp cô gái kia
chứ ?
Xem ra nàng là hoa hồng đoàn lính đánh thuê.
................................................................