Xuyên Qua Không Gian


Người đăng: Emondie

Khang Văn 23 tuổi công việc hằng ngày lập đi lập lại, tới lớp + chơi game +
ăn + ngủ, nếu hok phải tại đang là sinh viên năm cuối, hắn nghĩ hắn giống
lợn nếu không phải có thời gian tới lớp . Do thói quen 4 năm trời nên hắn lười
sữa, sống trong 1 căn hộ chung cư gần trường do hắn chọn để dễ dàng tới
trường, từ khu chung cư tới trường khoảng 20 p . Hàng tháng nhận tiền trợ cấp
từ bố mẹ, Văn cũng không biết hắn đã bao lâu không gặp bố mẹ rồi.

Từ khi 4 năm trước hắn đi lên thành phố để học, bước vào đại học như bước
ngoặc của Khang Văn, cũng từ lúc đấy ba mẹ ly dị, mỗi người có mái nhà riêng
tổ ấm riêng còn có cả những đứa bé dễ thương của riêng họ nữa, những thứ họ
nhớ đến Văn chỉ là gửi tiền trợ cấp hàng tháng nhưng Văn đâu cần.

Văn cần tình cảm của họ chứ đâu cần những đồng tiền đó, nếu lúc trước hắn
không lựa chọn lên thành phố học thì chuyện ba mẹ ly dị chất không sinh ra ,
hắn nhớ lại cái thời còn ở nhà cuộc sống có bố có mẹ quan tâm chăm sóc, dù có
tí xích mích nhỏ trong nhà nhưng hắn vẫn thấy những lúc đó tuyệt vời và ấm áp
làm sao, hàng đêm trằn trọc hắn vẫn chỉ luôn ước quay về những năm tháng ý.

Từ khi ba mẹ chia tay, hắn không bao giờ về nhà mình nữa vì bây giờ, căn nhà
ấy không còn ấm áp như thể 4 năm trước, nên kể từ đó hắn cô đơn, sự hoảng
loạn tràn ngập tâm trí cậu. Văn sống khép kín, sợ đám đông sợ người lạ, sợ
mọi thứ xung quanh chỉ biết núp dưới cái màn hình máy tính nhìn thế giới từ xa
xa . Sợ họ nhận ra mình là đứa có cha mẹ li dị, sợ mọi người cười chê.

Từ đấy cậu đắm chìm bản thân vào mạng, sống như thể thế giới đó là ngôi nhà
thứ 2 của mình, Văn chơi khá giỏi Game onl, và các game có tính cạnh tranh ,
không nghi ngờ cậu là 1 game thủ chuyên nghiệp và luôn lấy làm tự hào với bạn
bè trên mạng của cậu . Dù cậu là game thủ chuyên nghiệp nhưng không bao giờ
cậu tham gia vào các cuộc offline của các trò chơi hay, các sự kiện tổ chức
ấy.

Văn cũng luôn ước mơ có thể làm ông Hoàng thế giới ngầm, những kẻ ban ngày có
thể chỉ là viên chức quèn nhưng dưới cái vỏ bọc ý là quyền lực mà không ai
theo đuổi được, quyền coi thường tất cả, quyền làm mọi người khúm núm sợ hãi
nhưng sâu trong cái ước mơ đó hắn sợ cô đơn, cậu sợ cô đơn hơn tất cả, muốn
thoát ra khỏi sự cô đơn mà không thể.

Kể từ khi chuyện 4 năm trước, cậu rất ít ra khỏi nhà, mỗi lần hết đồ ăn thì
có người bạn cùng phòng, Văn nhờ vả họ mua giùm, do biết tình cảnh gia đình
của anh, người bạn của hắn lúc ấy mới quen đến nay đã thành người bạn thân
nhất của hắn, cũng là 1 game thủ nổi tiếng, nhưng cậu bạn ấy tự nhận mình
không giỏi bằng Văn, nhờ người bạn ấy chia sẻ, nỗi sợ cô đơn của từng bước
phai nhòa đi, nhưng bây giờ chỉ nói được là phai nhòa tí ít, Văn rất ít nói
chuyện với mọi người, ngoại trừ người bạn này của mình.

Ngày hôm nay tủ lạnh hết thức ăn, như thường xuyên, cậu qua phòng cậu bạn kế
bên, bấm chuông mãi không thấy ai ra Văn nhắc cái điện thoại và điện, biết
rằng cậu bạn thân ấy đang về quê thì cậu rất chẳng thích chút nào vì phải tự
mình đi siêu thị mua đồ ăn . Giữa cái thời tiết se se lạnh của mùa đông Đà Lạt
ra ngoài đường là lựa chọn tồi nhưng biết làm sao được.

Văn lê lếch bản thân tới giá phơi đồ mặc chiếc áo khoác, buộc dây giày và ra
ngoài . Đi ngoài đường giữa cái thời tiết lạnh giá, hắn đút tay vào túi quần
để sưởi ấp . Bất chợt cậu thấy có 1 cậu bé đang chạy theo quả bóng bay đã rớt
ra ngoài vòng tay của bé, cậu mỉm cười nhìn, khi nhìn lại phía đường thì có
1 chiếc siêu xe Lamborghini Veneno đang chạy hết tốc lực, cậu biết sắc chạy
lại trong lòng thầm nghĩ " con ông cháu cha thần chạy xe không nhìn đường ".

Cậu chạy thẳng tung mình nhảy lên đẩy đứa bé ra, chiếc siêu xe Lamborghini
Veneno ấy, tài xế như như thể không nhìn thấy cậu . Thế rồi chiếc siêu xe đâm
rầm vào cậu, lúc đấy cậu không cảm giác được gì nữa cả, trước mặt cậu ánh
sáng dần dần mắt, cậu suy nghĩ có phải chăng đây là sự giải thoát, cậu cũng
chán sự cô đơn của 4 bức tường hàng đêm quá rồi.

Vì thế xung quanh im ắng, tiếng còi xe cấp cứu, và cha mẹ của đứa trẻ khóc
ôm con mình, họ nhìn cảnh tượng trước mặt mình, họ âm thầm cảm ơn cậu . 1
chàng trai 23 tuổi đã ra đi thanh thản như vậy đấy !!. Nhưng có lẽ kết thúc
cũng là bắt đầu.

Văn mơ màng mở mắt, cậu ngỡ ngàng nhìn xung quanh, xung quanh toàn bóng tối
giờ đây cảm xúc trong cậu rất loạn . Bất ngờ một ánh sáng làm cậu phải nhắm
mắt khi không rõ mình có mắt không để nhìn, ánh sáng ấy soi cả nội tâm của
cậu, Một ông lão trung niên tóc vàng, trong ánh mắt của ông ấy trong suốt
đen nhánh thể như là 3000 thế giới, khuôn mặt có vài nét nhăn do thời gian ,
mặt mộ bộ trang phục thể như là tu sĩ . Văn nhìn ông chăm chú, ông lão cũng
nhìn cậu và đánh giá, sau một khoảng thời gian.

Ông lão lên tiếng " Chào cậu nhóc, cháu là người may mắn khi ta vừa khi thức
đấy ". Phàm nhìn ông lão " xin lỗi may mắn là như thế nào trong khi cháu đã
chết " rồi cậu nhìn thẳng ông lão, trong đôi mắt ấy có nỗi buồn sâu xa, tan
thương nó khơi dậy nỗi buồn của cậu.

Trước ánh mắt nỗi sâu thẩm của Phàm, ông lão thở dài " được rồi ta cho cháu 1
hồi tạo hóa, nếu cháu còn sống trong thế giới đó thì là do số phận của cháu "
, ông thở dài rồi đưa tay chỉ vào cậu, một luồng ánh sáng truyền thẳng vào
đầu cậu khi cậu là linh hồn, nó đau đến, linh hồn cũng cậu mờ dần như trong
suốt của mới hết đau . Cậu nhìn ông lão nghi hoặc.

Ông lão nhìn ra trong lòng của cậu nghi hoặc mỉm cười " đây coi quà ta tặng
cho cháu khi ở ngoại giới " . Bàn tay ông lão lóe một cái Linh hồn của Văn lịm
dần, Văn có vô số câu hỏi mà không thể thể, cậu dần dần đi vào giấc ngủ thứ
duy . Sau khi thấy Văn đi rồi ông lão ánh mắt như thể quan sát tất cả sâu xa
thở dài nói " Mong là thời gian của ta còn dài ! ".


Đấu Phá Chi Chúa Tể Chiến Giới - Chương #1