2 : Hóa Hình


Võ Hồn Sâm Lâm, Đấu La Đại Lục tứ đại hiểm địa một trong.

Đây là một cánh rừng bạt ngàn, kéo dài khắp bốn miền của đại lục, chiếm gần
2/5 diện tích bề mặt thế giới.

Hồn Thú sống ở đây muôn hình vạn trạng, số lượng lại cực kỳ kinh khủng. Ngay
cả cường đại Hồn Thú lượn qua lượn lại cũng không hẳn là không có.

Nơi này được phân làm 3 khu vực chính, mỗi nơi tương ứng đều có Hồn Thú tọa
vị, theo thứ tự từ ngoài vào trong gồm : Ngoại Khu, Nội Khu cùng Hạch Tâm Khu
Vực.

Trong đó, Ngoại Khu là nơi mà Đê Giai Hồn Thú (Thập niên cùng Bách niên Hồn
Thú) sinh sống, Thiên niên Hồn Thú cũng có tồn tại, nhưng lại thập phần thưa
thớt. Nội Khu thì ngược lại, Cao Giai Hồn Thú (Thiên niên cùng Bách niên Hồn
Thú) nhiều vô số kể, nhưng Đê Giai Hồn Thú lại không có một con nào.

Còn Hạch Tâm Khu Vực là địa phương như thế nào, hình dạng của nó ra sao, chắc
trừ cường đại Hồn Thú ở ngoài cũng chẳng còn ai khác hơn biết được.

Cho dù là Phong Hào Đấu La siêu cấp tồn tại của Nhân Loại cũng đều phải tận
lực tránh né đi vào.


Hồn Thú Sâm Lâm, Hạch Tâm Khu Vực... Bên cạnh một đầm nước ngũ sắc lớn có một
con ác điểu lông tím người đầy vết thương đang nằm im bất động.

Hơi thở của nó mặc dù tột cùng suy yếu, nhưng khí tức mà nó tỏa ra lại đáng sợ
cực kỳ.

" Không được rồi, chẳng lẽ... Đây là ý trời sao? "

Tử Mao ác điểu cố nén những vết thương trên mình đang đau nhức, ngóc đầu lên,
hướng trời xanh mà than thở.

Hắn là Bát Dực Mê Vụ Điêu, một loại Hồn Thú biến dị, thuộc tính Phong, Huyễn
và Độc. Thân dài 10 thước, phía trên có tám cánh, tử đồng, tử mao. Năm nay tuy
chỉ mới có 10 vạn năm tu vi, nhưng thực lực lại viễn siêu đồng loại không chỉ
một bậc, sánh ngang với Thập Đại Cổ Lão Hồn Thú, được mọi người ban cho danh
xưng vi " Thiếu Đế ".

Hắn từ xưa đến nay chỉ thích độc lai độc vãng, tính tình lại kiêu ngạo khó
thuần, nên bên trong Hồn Thú Sâm Lâm kẻ thù cũng không phải là con số ít.

Mà chỉ cần đạt đến 10 vạn năm cấp độ về sau, bất cứ ai cũng đều phải chọn cho
bản thân một trong hai còn đường để đi. Một là hóa kiếp thành nhân, trọng tu
lại từ đầu, hai là cường ngành phá kiếp, đánh vỡ gông kiềm sinh tử.

Dựa theo biểu hiện của hắn vốn có, cho dù bản thân có chọn cương ngạnh phá
kiếp, cưỡng ép bản thân thoát ly khỏi hạn chế tuổi thọ trời cho cũng tuyệt đối
không phải chuyện khó.

Chỉ tội người tính không bằng trời tính... Hắn trăm tính vạn tính cũng không
thể tính được Thập Đại Thú Vương lại hợp lực cùng nhau đồng thời tiến hành vây
công hắn, mà thời gian lại chỉ trước ngày độ kiếp có một hôm, làm hắn trở tay
không kịp, mém chút nữa là thân tử đạo tiêu, hồn du địa phủ rồi.

Uy lực của Sinh Tử Kiếp Lôi đáng sợ ra sao, bất cứ ai đều có thể hình dung ra
được, đừng nói là mạnh mẽ chen ngang, cho dù là đứng trong phạm vi ảnh hưởng
của nó cũng đều phải chịu chung số phận với hắn, nên nếu không phải vạn bất
đắc dĩ, cũng chẳng ai nguyện ý phá hoại người khác vào giờ phút này.

Tuy mặc dù bản thân hắn may mắn còn sống, nhưng Hồn Lực tiêu hao cũng không
phải là con số nhỏ, ngay cả căn cơ cũng bị tổn hại ít nhiều, nếu hôm nay hắn
vẫn quyết tâm tiến hành độ kiếp, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

10 năm kiếm cũi, một ngày trôi sông, càng nghĩ đến đây lòng hắn lại đau thắt,
miệng bất chợt hướng trời xanh rống to một tiếng không cam lòng.

Tuy bản thân đại khai sát giới, giết chết bốn con, đánh trọng thương sáu con,
trong đó có một con bị đánh gãy Hồn Cốt, tổn thương Hồn Hoàn thực lực ngay mặt
giảm xuống chỉ còn 3 vạn năm trái phải... Nhưng cho dù có nghĩ như thế nào
chăng nữa, hắn vẫn thấy vụ làm ăn này bản thân lỗ vốn không hề nhẹ, nên tâm lý
vẫn có chút uất ức mãi không thôi.

" Lam Điện Phách Vương Long, ta với ngươi thề không đội trời chung... "

Nếu không có thằng khốn đó chen ngang, âm mưu quấy phá thì sau ngày hôm nay
tương lai hắn đã bước sang một trang sử mới rồi. Bảo làm sao hắn không hận cho
được.

Gầm thì gầm, thét thì thét, nhưng gầm thét liệu sẽ có hiệu quả sao. Mệnh hắn
giờ chắc gì đã giữ được, nói chi là trả thù. Chỉ cần bây giờ đại nạn kéo đến,
với thể trạng hiện tại của hắn, không bị đánh cho thành tro bụi mới là lạ.

" Hết cách rồi... Đành phải vậy thôi " Bát Dực Mê Vụ Điêu một mặt ai oán,
không cam lòng ngồi dậy, vổ cánh bay đi.

Sau một phút đắn đo suy nghĩ, hắn cuối cùng cũng làm ra được quyết định cuối
cùng cho bản thân. Nếu thật sự bây giờ phải ôm hận mà chết, chi bằng nhận nhịn
chịu khổ một lần, chờ đợi một ngày nào đó đông sơn tái khởi vẫn tốt hơn nhiều.

Núi xanh còn đó, sợ gì thiếu cũi đun, chỉ cần giữ lại được cái mạng, cùng báo
được mối thù này, thì dù làm người hay thú cũng có trọng yếu chút nào hay sao.

" Cách một không được thì chọn cách hai, cường ngạnh không xong thì ta Hóa
Hình. Lam Điện Phách Vương Long, năm dài tháng rộng, trước sau gì chúng ta
cũng sẽ gặp lại nhau "

Hắn vừa nói xong câu thân hình cũng lập tức biến mất ở giữa không trung, từ
khí tức cho đến cơ thể đều hoàn toàn tan biến đâu mất dạng.

Nhưng cùng lúc với hành động đó của hắn, một giọng nói hùng hồn tràng ngập sự
tức giận cũng nhanh chóng vang lên, như một đạo chiếu lệnh mau lẹ truyền khắp
Hồn Thú Sâm Lâm

" Khốn kiếp, toàn bộ Hồn Thú toàn lực truy sát hắn cho ta, sống phải thấy
người chết phải thấy xác, mặc kệ là ai, chỉ cần cản trở, giết chết không tha "



Đấu La Võ Hồn - Chương #2