Song Sinh Vũ Hồn


Người đăng: Minato

" Đại sư ngươi không sao chứ ?" Đường Tam đứng kế bên tuy cảm nhận được uy áp
nhưng cũng không bị gì ( đứng xa với lại bị phụ thân che chở sao mà cảm nhận
được ).

" Không sao ! Không sao ! Tiểu tử ngươi hợp cách ! Có hay không muốn tới Vũ
Hồn Điện học tập ?" Tố Vân Đào cũng không do dự lôi kéo.

" Xin lỗi ngài đại sư ! Ta chỉ muốn đi theo ca ca học thôi !" Đường Vũ Đồng
nhìn Đường Tam nói. Thực tế trong lòng hắn nghĩ " Vũ Hồn Điện cái bee* gì chứ
! Các ngươi hại chết ta mẫu thân còn đòi mời ta sao. Hừ ! Với lại còn cái tên
Thiên Đạo Lưu 99 cấp Phong Hào Đấu La biến thái đấy tới bây giờ chưa chết nữa
vô Vũ Hồn Điện thì chả khác nào ta tìm đường chết cả. Huống chi đi theo ta Tam
Ca đi tới Hải Thần Đảo, Tu La Tràng đi chu du đại lục vân vân thành thần có
hay không sướng hơn chứ ! Đi theo các ngươi chỉ làm ta khổ cực cùng làm kẻ thù
của ta ca ca mà thôi."

" Vậy sao ? Tiếc thật hay là ngươi đi tới Hoàng Gia Học Viện đi ở đó có lẽ sẽ
tốt hơn Nặc Đinh học viện rất nhiều. Ta có thể cung cấp thư mời cho ngươi. Dù
gì ngươi cũng là một thiên tài vạn năm khó gặp." Tố Vân Đào không chịu từ bỏ ý
định tiếp tục lôi kéo Đường Vũ Đồng.

" Thật sự là xin lỗi ngài đại sư ! Ta chỉ muốn đi theo ta ca ca học tập mà
thôi !" Đường Vũ Đồng lập tức nói. Thực tế theo hắn suy nghĩ thì " Ở đó có cô
nàng Độc Cô Nhàn, Hỏa Vũ, Thủy Băng Nhi, Thủy Linh Nhi các cô nàng cũng rất
đẹp. Đáng tiếc cái đó đợi ta đủ tuổi đi thi đấu giải Hồn Sư rồi cưa các cô
nàng cũng không muộn."

" Ngạch ! Được rồi vậy ta sẽ dùng danh nghĩa của Vũ Hồn Điện cho ngươi 1 tấm
Tư Học Sinh. Tiền ăn, phòng của ngươi sẽ đều là chúng ta Vũ Hồn Điện cung cấp
vậy." Tố Vân Đào đành nhịn xuống nói.

" Ân ! Vậy cũng được rồi ! Đa tạ ngài đại sư !" Đường Vũ Đồng nghĩ lại nói.

" Hảo a, vậy cứ như vậy quyết định đi ! Ngươi cầm tấm lệnh bài này đi về phía
Odin học viện là được. Ngày mai xuất phát nhập học là được rồi." Tố Vân Đào
cầm lấy tấm thẻ bài truyền chút hồn lực khắc họa lên đó rồi đưa cho Đường Vũ
Đồng.

" Đa tạ ngài đại sư !" Đường Vũ Đồng cầm lấy tấm thẻ bài rồi cùng Đường Tam
chạy về.

Lúc này Tố Vân Đào mới nhớ rằng " Thật sự là quên hỏi hắn Vũ Hồn là cái gì a
!"

" Phụ thân chúng ta về rồi !" Đường Tam chạy lại chỗ Đường Hạo vui vẻ nói.

" Về rồi a ! Thế ngươi là cái gì hồn lực, là cái gì vũ hồn ?" Đường Hạo lười
nhác hỏi.

" Là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, Vũ Hồn Lam Ngân Thảo !" Đường Tam chạy lại nói.
Hắn biết mình Tiên Thiên Mãn Hồn Lực thì sẽ chắc chắn mang theo Vũ Đồng đi
theo bên người để bảo vệ hắn đệ đệ bệnh ( Cái này không cần hỏi ý kiến nhà ta
main luôn rồi.)

"Lam ngân thảo?" Khồn biết tại sao, Đường Hạo luôn luôn không cảm thấy hứng
thú gì với ngoại vật, nhưng trong khi nghe đến ba chữ này thì thân thể đột
nhiên run lên một chút, trong mắt cũng toát ra một tia quang mang đặc thù.

"Lam ngân thảo, lam ngân thảo." Đường Hạo thì thài hai câu, mạnh mẽ ngước đầu
lên, trong mắt toát ra quang mang kiên định mà Đường Tam chưa bao giờ gặp.

" Vậy còn ngươi, tiểu Đồng ?" Đường Hạo quay sang hỏi Đường Vũ Đồng.

"Phụ thân, vũ hồn của ta là Cực Hạn Nguyên Tố " Đường Vũ Đồng khẽ cười.

" Cực Hạn Nguyên Tố !!!" Vẻ rung động của Đường Hạo càng dày đặc.

Tâm tình của Đường Hạo rất kích động, cả thân thể hắn đều run rẩy, mơ hồ trong
lúc đó, Đường Tam nhìn thấy trong mắt phụ thân một điểm trong suốt gì đó.

Hít sâu một hơi, sự kích động của Đường Hạo tới cũng nhanh mà lui cũng nhanh,
nhàn nhạt nói: "Mang vũ hồn các ngươi phóng thích ra cho ta nhìn xem."

" Vâng phụ thân !" Cả 2 đồng thanh trả lời rồi phóng thích ra chính mình vũ
hồn. Đường Tam Lam Ngân Thảo cho người ta cảm giác bao la ấm áp cùng yêu
thương còn có chút ít nhu hòa cảm giác. Trái ngược lại Đường Vũ Đồng lại cho
người ta cảm thụ thiên nhiên mạnh mẽ uy nghiêm cực hạn sâu không lường được
muốn rơi vào ảo cảnh do thiên nhiên nộ rống với lại nếu nhìn vào đôi mắt của
hắn rất dễ sinh ra ảo giác ngay lập tức nếu không đề phòng kỹ càng.

Kinh ngạc nhìn Lam ngân thảo trong tay Đường Tam, Đường Hạo thất thần một
trận, một lúc lâu mới dần dần khôi phục lại, quang mang trong mắt quang mang
bất định, thì thào nói: "Lam ngân thảo, cũng quả nhiên là Lam ngân thảo. Cùng
nàng giống nhau."

Đột nhiên, Đường Hạo đứng lên, xoay người hướng trong phòng đi đến, động tác
đột nhiên đó suýt nữa làm Đường Tam đang đứng trước mặt hắn té ngã, Lam ngân
thảo vũ hồn trong tay cũng theo đó biến mất.

Đường Hạo nhịn không được phất phất tay: "Đừng làm phiền ta." Nói xong đã mở
rèm cửa đi vào phòng trong.

"Chính là, ta còn có một vũ hồn." Đường Tam chính là vẫn nói ra hôm nay vũ hồn
giác tỉnh cùng bọn chúng bất đồng . Chuyện này hắn không có hỏi Tố Vân Đào và
Kiệt Khắc gia gia dù sao bọn họ cũng chỉ là ngoại nhân mà thôi, còn về Đường
Vũ Đồng, Đường Tam nghĩ hắn cũng chẳng biết gì.

Rèm cửa mạnh mẽ vén lên, Đường Hạo lại xuất hiện gian ngoài, lúc này, trên mặt
hắn đã lộ vẻ khiếp sợ, có thể thấy, hai con mắt của hắn đã đỏ bừng, vừa rồi
tựa hồ là đã khóc.

Đường Tam không có mở miệng, nhưng không ngửa tay phải lên giống như lúc
trước, chậm rãi ngửa tay trái của mình lên, lúc này đây, không phải lại là lam
quang, màu đen quang mang nhàn nhạt từ trong lòng bàn tay hắn phun ra, quang
hoa trong nháy mắt ngưng tụ, một cái gì đó kỳ dị xuất hiện trong lòng bàn tay
hắn.

Đó là cái búa màu đen, cán búa ước chừng dài nửa thước, đầu búa hình trụ, nhìn
qua giống như là dạng thu nhỏ của cái búa rèn, nhưng là, tại mặt ngoài của cái
búa đen có một cỗ quang mang đặc thù, trên đầu búa, một vòng hoa văn nhàn nhạt
vây quanh.

"Này, đây là…." Đường Hạo cơ hồ bước một bước đã đi tới trước mặt Đường Tam,
tay hắn mạnh mẽ nắm cái chùy tử, đưa nó tới trước mặt mình, tay Đường Hạo rất
có lực, ít nhất bây giờ Đường Tam không hề cảm giác được chuy tử đối với tay
mình nặng nhiều nữa.

Nhìn hắc sắc tiểu chuy tử, quang mang kích động trước biến mất nay lại xuất
hiện trong mắt Đường Hạo: "Song sinh vũ hồn. Cũng là song sinh vũ hồn. Nhi tử,
nhi tử của ta."

Một cách bất ngờ, Đường Hạo mở ra hai tay khỏa mạnh, ôm chặt Đường Tam vào
trong ngực của mình.

Đứng lặng im nãy giờ Đường Vũ Đồng rốt cục lên tiếng "Phụ thân, ta cũng còn
một vũ hồn a ! Bất quá khi kích hoạt nó ta tựa hồ không thể điều khiển được."
Thật ra là 3 nhưng mà nghĩ lại bây giờ không phải thời cơ thích hợp nên không
dám khoe khoang.

Đường Hạo mở to đôi mắt khiếp sợ. Hắn khiếp sợ vì từ trước tới nay có người bị
vũ hồn phản phệ.

" Rống !!!!" Từ bàn tay phải của Đường Vũ Đồng xuất hiện lên một con Rồng cũng
đúng mà Phượng cũng đúng. Hắn mang theo một tia cao quý không kém phần uy
nghiêm vương giả đế hoàng. Đường Tam không chịu nổi uy nghiêm nên lập tức ngất
xỉu.

Nên cho thiên phú kỹ năng là cái gì nữa đây ta. Mà~~ cho ta xin ít nguyệt
phiếu đê.


Đấu La Tam Sinh Thần Hồn - Chương #9