Người đăng: nguyenhadong195
CHƯƠNG 96: TỨ NHÃN MIÊU ƯNG PHẤT LAN ĐỨC (1)
Đường Tam lẫn Tiểu Vũ đều sững sờ, ánh mắt cũng trở nên quái dị. Mặc dù đối
với biến dị vũ hồn Đường Tam cũng biết không ít, nhưng Mã Hồng Tuấn này tuổi
so với bọn họ thì không sai biệt lắm, béo này chắc chỉ tầm mười hai tuổi,
chính là một thiếu niên mười hai tuổi muốn tìm nữ nhân để ngăn tà hỏa trong
người, chỉ mới nghe đã khiến người ta sợ hãi.
Đái Mộc Bạch tiếp tục nói: "Vì trên người hắn luôn có dục hỏa nếu không được
phát tiết ra thì hắn sớm đã chết. Mặc dù vũ hồn của hắn rất cường đại bất quá
dục hỏa này không phải là một biện pháp tu luyện tốt."
Tiểu Vũ nhíu mày nói: "Nhưng cũng không nên để nữ tử đó gánh chịu chứ, đó
chính là một hành vi đê tiện."
Mã Hồng Tuấn tức giận nói: "Gánh chịu cái gì chứ! Hừ, là người tình của ta tự
nguyện. Ta mặc dù muốn giải tỏa ham muốn dục vọng của mình nhưng cho đến bây
giờ cũng chưa từng bắt buộc ai, đều là do người tình của ta tự nguyện. Sao có
thể gọi là hành vi đê tiện được. "
Đường Tam nhìn về phía Đái Mộc Bạch.
Đái Mộc bạch gật đầu nói: "Hắn quả thật không bắt buộc người khác. Vừa rồi cô
nương Thúy Hoa kia chính là nữ bằng hữu của hắn."
Tiểu Vũ hừ một tiếng: "Không bắt buộc người khác? Vậy tại sao lại muốn chia
tay hắn. "
Gã béo liền đỏ mặt, sắc mặt hắn liền trở nên xấu hổ rồi đứng lên.
Đái Mộc Bạch ho khan một tiếng rồi xấu hổ nói: "Bởi vì cô ấy không áp chế nổi
tà hỏa của hắn, người có thể chịu cùng hắn mỗi ngày ít nhất ba bốn lần không
nhiều đâu, bình thường một tiểu nữ tử sao làm được. Cho nên ở học viện này
trong một năm hắn đã thay đổi mấy người rồi, bất quá cuối cùng không ai là
ngoại lệ tất cả đều chia tay. Nếu không phải hắn là hồn sư thì e rằng các nữ
tử xung quanh hắn ai ai cũng lao lực a. Công nhận về phương diện này khó có ai
có thể so sánh với một tên béo như hắn. Nguyên nhân là đều do cái hỏa diệm gà
mái của hắn."
Mã Hồng Tuấn tức giận nói: "Đó là ngọn lửa phượng hoàng."
Đường Tam trợn mắt há mồm nói: "Không hổ là quái vật của học viện, ngay cả
biến dị vũ hồn như vậy cũng có."
Tiểu Vũ mặt thoáng hồng, khẽ gắt một tiếng: "Ai mà chả có. "
Mã Hồng Tuấn nhìn Đái Mộc Bạch nói: "Ta thấy ngươi và tiểu Áo rất giống nhau
a, đều là những tên mặt dầy, một lúc kết giao tới mấy nữ bằng hữu, ta nói
không sai chứ? Ngươi không cần phải giả vờ ngoan ngoãn đâu, đừng tưởng ta
không biết ngươi trong một ngày hẹn gặp nhiều nữ nhân khác nhau, chính là bắt
cá nhiều tay a."
Đái Mộc Bạch ánh mắt đầy quang mang nhìn trước nhìn sau rồi thấp giọng nói:
"Béo, ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ, chuyện này sao có thể nói lung tung. Người
ít nói cho ta nhờ."
Mã Hồng Tuấn cười hắc hắc nói: "Ngươi không phải luôn rất kiêu căng sao, giờ
cũng biết xấu hổ vậy? Chả lẽ mặt trời mọc đằng tây rồi ư? Phải chăng là uống
nhầm thuốc?
Đái Mộc Bạch trừng mắt nhìn hắn: "Ít nói nhảm đi, người mà nói gì ảnh hưởng
đến danh tiếng của ta thì đừng trách Mộc Bạch này đối với ngươi không khách
khí. "
Đường Tam nhịn không được liền nói: " Mã Hồng Tuấn vậy người bây giờ không có
nữ nhân nào thì sau này sẽ làm thế nào? Chả lẽ ngừng tu luyện?"
Mã Hồng Tuấn nhún vai nói: "Còn có thể làm sao bây giờ? Tính mạng vẫn là quan
trọng nhất. Có lẽ nên hỏi viện trưởng xem ông ta có biện pháp gì không."
Tiểu Vũ đột nhiên nói : "Ở học viện này ăn cơm chỗ nào vậy, ta sắp chết đói
rồi đây."
Đái Mộc Bạch liền nói: "Vậy thì theo ta."
Bốn người liền quay trở lại Sử Lai Khắc học viện, Đái Mộc Bạch đưa họ tới học
viện thực đường.
Cái gọi là thực đường kỳ thực ra chỉ là học viện và những thôn dân có thỏa
thuận mời một số thôn dân phụ trách về việc ăn uống của mọi người. Mặc dù các
món ăn đều đơn giản nhưng ăn no thì không thành vấn đề.
Lúc bọn họ đi tới vừa hay, Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh với vẻ mặt lạnh
như băng cũng đến. Chu Trúc Thanh mặt có vẻ tái nhợt tựa hồ có gì đó không ổn.
Có lẽ là vì chuyện đêm qua, hai người thấy Đường Tam và Tiểu Vũ hướng sang
phía bọn họ gật gật đầu. Thấy vậy, Chu Trúc Thanh bớt lãnh đạm còn Trữ Vinh
Vinh thì thần sắc như muốn tỏ vẻ thân thiết. Cả hai đều mỉm cười rồi lướt qua,
quả là động lòng người.
Mã Hồng Tuấn mắt đăm đăm nhìn hai cô gái không che dấu được việc miệng đang
chảy nước giãi liên tục.
Đái Mộc Bạch lấy tay đánh vào hắn rồi thấp giọng nói: "Ngươi lương thiện chút
đi, tốt nhất là nên áp chế tà hỏa lại."
Mã Hông Tuấn cả giận nói: "Tại sao? Chả lẽ ngươi lại muốn ra tay, cho dù ngươi
là lão Đại thì cũng phải chừa cho anh em huynh đệ ít cháo chứ đừng ăn tất như
thế. "
Đái Mộc Bạch liền đánh hắn một phát rồi nhìn trộm hướng Chu Trúc Thanh vừa
nhìn lại. Chu Trúc Thanh tựa hồ không chú ý tới bọn họ mà thong thả ăn điểm
tâm, sắc mặt lại như lúc trước trở nên lạnh như băng.
Tiểu Vũ lại chỗ Trữ Vinh Vinh rồi ngồi xuống bên cạnh, cười nhẹ, không biết là
nàng nói cái gì mà Trữ Vinh Vinh nhìn về phía Mã Hồng Tuấn với ánh mắt kinh
ngạc. Mã Hồng Tuấn đương nhiên biết họ đang bàn luận về mình, nhất thời nhụt
chí ngồi xuống đập xuống bàn để chút giận.
Đái Mộc Bạch ho khan một tiếng rồi nói: "Tiểu Áo chắc vẫn còn đang ngủ. Hắn
vẫn lười biếng. Ngoại trừ tiểu Áo ra, xem ra mọi người đã đến đông đủ, sau này
tất cả mọi người sẽ cùng học tập một chỗ. Trong cuộc sống cũng như trong học
tập phải giúp đỡ lẫn nhau. Ta giới thiệu với mọi người, tên béo này là Mã Hồng
Tuấn là người của học viện chúng ta, vũ hồn cỏ gà, à không, là phượng hoàng."
Chợt nghe thấy hai chữ phượng hoàng Chu trúc Thanh ngẩng đầu liếc Mã Hồng
Tuấn, rồi xẹt qua Đái Mộc Bạch thì tựa hồ thêm vài phần ý tứ.
Mã Hồng Tuấn nói: "Được rồi, Đái lão Đại, nghe nói tân đệ tử ngày hôm qua mới
tới đã gây cho Triệu sư phụ không ít khó khăn là ai?"
Đái Mộc Bạch nói: "Ngươi chả phải vừa cùng hắn giao thủ sao bất quá ngươi quả
là may mắn không được gặp Triệu sư phụ để được đãi ngộ a." Vừa nói vừa chỉ vào
Đường Tam.
Mã Hồng Tuấn có chút không tin nhìn vào Đường Tam: "Không đúng, ngươi mặc dù
hồn lực so với ta có cao hơn, nhưng tựa hồ cũng cao hơn không nhiều lắm hẳn là
không tới 30 cấp hồn sư sao có thể để Triệu sư phụ phải ra tay. Dù sao ông áy
cũng là hồn thánh cấp bảy mươi sáu, ta không tin."