Phụ Thân Đích Lưu Ngôn (4)


Người đăng: nguyenhadong195

CHƯƠNG 55: PHỤ THÂN ĐÍCH LƯU NGÔN (4)

Phanh", cửa phòng đóng lại, thân ảnh cao lớn của Đường Hạo đã biến mất. Nhìn
cửa phòng, Đại sư đứng ở nơi đó cả nửa ngày cũng không có động tác gì.
Một lúc lâu, hắn mới chậm rãi cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên khối lệnh bài kia,
khóe miệng toát ra một tia cười khổ: "Không nghĩ tới, thần tượng của ta đã
biến thành bộ dáng này."
Mặt trời hạ xuống phía tây, trước cửa tiệm rèn, hai thân ảnh nhỏ bé đang ngồi,
bọn họ mặc đồng dạng quần áo, cứ như vậy lẳng lặng mà ngồi.
Những tia sáng còn sót lại của Mặt trời mang theo màu đỏ nhạt rơi lên trên
người bọn họ, phảng phất làm cho trên thân thể bọn hắn khắc một vòng màu vàng
đỏ.
Nữ hài nhi ở bên trái nghiêng đầu, nhìn nam hài nhi, hai tay chống trên cằm
của mình, muốn nói cái gì đó, nhưng rốt cục nàng vẫn còn nhịn lại.
Mở miệng ngược lại là nam hài nhi, trong tay hắn nắm một thanh chùy mới tinh:
"Tiểu Vũ, cảm ơn ngươi."
"Cảm ơn ta cái gì ?" Tiểu Vũ tò mò hỏi.
"Cám ơn ngươi vẫn ở cùng ta." Đường Tam cúi đầu, nhìn mặt đất dưới chân, ánh
mắt của hắn có chút mê ly, cũng có chút mông lung, nhưng cuối cùng không có
nước mắt nhỏ xuống.
Tiểu Vũ "phốc xích" cười, đẩy đầu vai Đường Tam một chút, một chút này dùng
sức rất lớn, suýt nữa mang Đường Tam đẩy ngã: "Đừng buồn bực nữa. Ba ba ngươi
chỉ là tạm thời rời đi mà thôi. Một ngày nào đó, các ngươi sẽ lại gặp mặt
nhau. Có lẽ, hắn rời đi, chích là vì cho ngươi phát triển càng tốt, cho ngươi
càng thêm kiên cường. Nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, chẳng phải là phụ sự khổ
tâm của hắn sao?"
Trên mặt Đường Tam toát ra một tia cười khổ: "Có lẽ đúng vậy, nhưng là tại sao
người cũng không cho ta gặp mặt lại một lần. Tiểu Vũ, ngươi biết không, ba ba
là thân nhân duy nhất của ta. Trong nhà không có ba ba, cũng không hề là một
cái nhà nữa."
Tiểu Vũ lắc đầu, mang chiếc bím tóc dài của mình quăng lên trước người: "Không
có ba ba, ngươi còn có bằng hữu là ta mà. Nếu ngươi muốn tìm một thân nhân, ta
không ngại làm tỷ tỷ của ngươi. Nhanh, gọi một tiếng Tiểu Vũ tỷ nghe xem. Tất
cả mọi người đều gọi như vậy, chỉ có ngươi là ngoại lệ."
Nhìn bộ dáng mềm mại và khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào bị ánh hoàng hôn chiếu rọi
của Tiểu Vũ, Đường Tam không khỏi nở nụ cười, khi bên người có người làm bạn
đang lúc nội tâm yếu ớt nhất, luôn là một việc cực kỳ tốt.
"Nếu ngươi nguyện ý làm muội muội của ta, ta không phản đối. Ta nhớ không sai
thì chúng ta mặc dù là cùng năm, nhưng ngươi tựa hồ ít hơn so với ta mấy
tháng. Ta là tháng một xuất sinh, ngươi cũng là tháng tám, đúng không?"
"Mơ tưởng. Ta chỉ làm tỷ tỷ, không làm muội muội." Tiểu Vũ không tức giận nâng
tay hướng đầu của Đường Tam mà cốc.
Thân thể Đường Tam chợt lóe, đã thoát đi ra ngoài, đứng ở trước người Tiểu Vũ
ba thước: "Tiểu Vũ, theo ta lên núi đi, ta cho ngươi xem một số thứ."
Thần sắc Đường Tam rất chăm chú, phảng phất như là quyết định cái gì đó.
Tiểu Vũ cũng không tiếp tục hi nháo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toát ra vài phần
nhu thuận, hướng hắn gật gật đầu.
Đường Tam chủ động kéo tiểu thủ phấn nộm của Tiểu Vũ, hướng núi ở ngoài thôn
chạy đi. Hai cái bóng tại trời chiều chiếu rọi xuống trên mặt đất dần dần dài
ra.
Đường Tam mang theo Tiểu Vũ chạy đến đỉnh núi mới ngừng lại, tại dưới tình
huống toàn lực thúc dục Huyền Thiên Công, hắn cũng không khỏi có chút thở dốc.
Đứng ở đỉnh núi, mặt Đường Tam hướng mặt trời chiều, hai mắt đã bị màu tím che
kín: "Tiểu Vũ, đây là chỗ trước kia ta luyện công. Ta muốn hỏi ngươi một vấn
đề nghiêm chỉnh, cũng hy vọng ngươi có thể trả lời thật cho ta."
Tiểu Vũ bĩu môi: "Ngươi có biết không, bộ dáng của ngươi bây giờ rất giống mấy
lão nhân trong học viện."
Đường Tam chậm rãi xoay người, nghiêm chỉnh nhìn Tiểu Vũ: "Ngươi nguyện ý làm
muội muội của ta không? Ta thật sự hy vọng có thể lại có một thân nhân."
Tiểu Vũ vừa muốn nói gì, lại bị Đường Tam cắt đứt: "Trước hết nghe ta nói xong
đã. Ta cái gì cũng không có, tình huống của nhà ta thì ngươi cũng thấy được,
xuất thân của ta chỉ là một bình dân cùng khổ. Ta không thể cho ngươi tài phú
cũng không thể cho ngươi thế lực. Ngươi cũng là tiên thiên mãn hồn lực, nhưng
ngươi và ta không giống nhau, ta nhìn ra được, thân thế của ngươi hẳn là có cố
sự. Nhưng cho tới bây giờ ta đều không hỏi, bởi vì ta sợ xuất thân của chúng
ta chênh lệch quá lớn, ngay cả bằng hữu cũng không làm được. Nhưng là, ta thật
sự hy vọng có thể có một muội muội giống như ngươi, mặc dù ta không cách nào
cho ngươi nhưng thứ quý tộc có, nhưng là, ta lại có thể cho ngươi lời hứa hẹn
của ta. Ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ muội muội của mình, sẽ không để cho nàng đã bị
một chút thương tổn."
Nhìn mắt Đường Tam lóe ra lệ quang, hai mắt của Tiểu Vũ dần dần hồng lên: "Nếu
có một ngày, có rất nhiều người muốn giết ta, những người đó ngươi lại đánh
không lại, vậy làm sao bây giờ?"
Đột nhiên trên mặt Đường Tam toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt: "Vậy xin mời
bọn họ trước hãy bước qua thi thể của ta đi."
Tiểu Vũ trầm mặc, Đường Tam cũng không có tiếp tục nói nữa, ánh hoàng hôn dần
dần rút đi, lúc này những ngôi sao trên bầu trời đã lặng yên mọc lên.
"Ca." Tiểu vũ dùng một chữ đơn giản phá vỡ sự bình tĩnh của hai người trong
lúc đó.
Vẫn cố nén nước mắt, tại giờ khắc này rốt cục nó chảy xuống, hai tay run rẩy
của Đường Tam kéo tay của Tiểu Vũ: "Cám ơn ngươi, muội muội."
Cha đi, nhưng hắn lại có một người muội muội, Đường Tam ngửa đầu nhìn phía bầu
trời, hướng về những ngôi sao trên bầu trời yên lặng phát hạ lời thề của cả
cuộc đời.
Màn đêm phủ xuống, hai người ngồi ở đỉnh núi, cảm thụ sự ấm áp của ngọn núi
xuy phất, nhìn trăng và sao trên bầu trời, hào khí thân mật, không khí tươi
mát, mang theo đến cảm giác thư thích.
"Ta có thể không gọi ngươi là ca ca?" Tiểu Vũ quay đầu nhìn về phía Đường Tam
ở bên người.
Đường Tam sửng sốt: "Tại sao?"
Trên mặt Tiểu Vũ toát ra một tia đỏ ửng: "Nói như thế nào thì ta cũng là lão
đại của tất cả các đệ tử tại Nặc Đinh, đột nhiên thêm một ca ca, bọn họ sẽ
nhìn ta như thế nào?"
Đường Tam nở nụ cười: "Được, ngươi cứ gọi ta Tiểu Tam là được. Chỉ cần trong
lòng ta biết ngươi là muội muội của ta, xưng hô thế nào thì có quan hệ gì?"
Vừa nói, Đường Tam nâng tay lên, chậm rãi vén ống tay áo, mang tụ tiễn trên cổ
tay trái tháo xuống.
"Chúng ta kết làm huynh muội, ta không có cái gì đáng giá tiền, cái này sẽ đưa
cho ngươi phòng thân ba đi. Nó là kiện tác phẩm đầu tiên của ta."
Tiểu vũ tò mò nhìn Đường Tam đưa tới tụ tiến: "Đây là cái gì?"


Đấu La Đại Lục - Chương #55