Ngã Khiếu Tiểu Vũ, Khiêu Vũ Đích Vũ (1) (ta Gọi Là Tiểu Vũ, Vũ Trong Nhảy Múa)


Người đăng: nguyenhadong195

CHƯƠNG 23: NGÃ KHIẾU TIỂU VŨ, KHIÊU VŨ ĐÍCH VŨ (1) (TA GỌI LÀ TIỂU VŨ, VŨ
TRONG NHẢY MÚA)

Vương Thánh kéo một gã đệ tử bên giường ra, cũng không khách khí, ngồi xuống
bên cạnh Đường Tam: "Đường Tam, ngươi đánh bại ta, sau này ngươi chính là lão
đại của phòng số bảy này."
Đường Tam cản lại khoát tay, nói: "Ta là tới để học tập."
Vương Thánh chính sắc nói: "Đây là quy củ, nắm tay ai nghạnh, người đó chính
là lão đại. Ngươi tưởng rằng lão đại dễ làm? Ta không khiêm nhường với ngươi.
Ngươi xem."
Vừa nói, hắn vừa mở hai ống tay áo của giáo phục.
Đường Tam giật mình chứng kiến, trên hai cánh tay này của hắn, có chừng bảy,
tám vết thương màu tím.
Vương Thánh cười khổ nói: "Đây là vừa mới hôm qua tới học viện thì bị, công
độc sinh chúng ta đều xuất thân từ gia đình bần cùng, đệ tử ở các phòng túc xá
khác thường xuyên khi dễ người ở túc xá số bảy chúng ta, làm lão đại của túc
xá, phải thay các huynh đệ xuất đầu. Ta phải mang trách nhiệm này chuyển cho
ngươi."
Các đệ tử khác đều gật đầu, nhìn Đường Tam, trên mặt toát ra một tia quang
mang đầy hy vọng.
Ý thức chính nghĩa là yếu tố cơ bản của hiệp khách. Bảo vệ nhỏ yếu tự nhiên
cũng bao hàm trong đó, Đường Tam năm đó tại Đường môn về phương diện này đã bị
giáo dục có thể nói là nhiều không kể hết, nghe vậy cũng không hề từ chối:
"Vậy được rồi. Ta sẽ không nhìn đồng học trong cùng túc xá bị khi dễ."
Chính tại đây thì một thanh âm thanh thúy từ bên ngoài truyền đến: "Nơi này là
túc xá số bảy sao?"
Mọi người đồng thời hướng ra phía cửa, ánh mắt nhất thời có chút trực (ý nói
nhìn thẳng – straight).
Chỉ thấy một tiểu cô nương tiếu sanh sanh (???) đứng ở cửa, nhìn bộ dáng, tuổi
cùng Đường Tam không sai biệt lắm, thân cao cũng cơ hồ giống nhau. Khuôn mặt
nhỏ nhắn xinh xắn bạch lý thấu hồng (1), bộ dáng phấn nộm (2) tựa như thục
thấu đích thủy mật đào (3), làm cho người ta có loại xúc động muốn cắn một
cái. Mặc dù quần áo nàng phi thường đơn giản, nhưng nhìn qua lại hết sức sạch
sẽ.
Tóc dài màu đen được bện lại thành một dải như con bọ cạp dài quá mông. Một
đôi mắt to, đẹp lộ ra vẻ tò mò. Tay nàng cũng đang cầm một bộ giáo phục mới
tinh.
Đệ tử bên trong phòng đều là nam hài nhi, đột nhiên thấy được một tiểu cô
nương xinh đẹp như vậy xuất hiện, cả đám đều lộ ra bộ dáng trợn mắt há hốc
mồm.
Đường Tam nhịn không được thấp giọng hướng Vương Thánh hỏi: "Chúng ta ở nơi
này nam nữ có thể ở chung?"
Vương Thánh gật gật đầu, đồng dạng áp thấp thanh âm, nói: "Mọi người đều là
hài tử, mỗi túc xá của trường học đều không phân biệt giới tính. Nghe nói, đến
trung cấp Hồn sư học viện mới có thế tách ra. Thật sự là lạ, năm ngoái một
công độc sinh đều không có, nhưng năm nay lại tới hai người. Lão đại, lên, cấp
cho nàng một cái hạ mã uy."
"Ách….không cần đâu." Đường Tam không nghĩ tới mình vừa mới thành lão đại của
túc xá số bảy này, lập tức gặp phải một cái nan đề. Để hắn khi dễ một cái nữ
hài tử, hắn thật sự không làm được.
Cô bé đứng ở cửa nháy nháy đôi mắt to, nhìn bên trong không ai để ý tới mình,
lại ngẩng đầu nhìn xem biển hiệu túc xá số bảy trên cửa, trên mặt toát ra nụ
cười nhè nhẹ: "Các ngươi hảo, ta gọi là Tiểu Vũ, Vũ trong nhảy múa."
Vương Thánh đứng tại phía sau lưng Đường Tam đẩy hắn, ý bảo không thể phá hư
quy củ của túc xá.
Đường Tam bất đắc dĩ phải đứng người lên, hướng phía nữ hài nhi đi tới: "Ngươi
hảo, ta gọi là Đường Tam. Là, là nơi này…" Hai chữ lão đại hắn thật sự có chút
nói không ra khỏi miệng, trong đầu linh cơ chợt động: "Là xá trưởng (4) của
nơi này, ngươi gọi tên ta là được. Xin hỏi, vũ hồn của ngươi là cái gì?"
Tiểu Vũ nháy nháy đôi mắt to, mỉm cười nói: "Vũ hồn của ta là thỏ. Là loại
tiểu bạch thỏ rất đáng yêu. Ngươi thì sao?" Trong khi nàng cười lên, trên mặt
hiện ra hai má lúm đồng tiền nhỏ nhắn đáng yêu, nói không lên lời động lòng
người.
Đường Tam nói: "Vậy chính là ngươi vừa đúng khắc ta, vũ hồn của ta là thực vật
của vũ hồn ngươi. Lam ngân thảo." Cho tới bây giờ không có kinh nghiệm cùng nữ
hài tử giao lưu, lúc trước tại Đường môn, hắn mỗi ngày cũng chỉ đều trầm mê
trong ám khí, lúc này cũng có chút khẩn trương.
Tiểu Vũ cười, nói: "Ngươi thật có ý tứ, không cho ta đi vào sao?"
"Này…. là như thế này, túc xá bảy chúng ta có quy củ, công độc sinh mới tới
phải thi triển một chút thực lực vũ hồn của mình. Cho nên, ta muốn cùng ngươi
luận bàn một chút."
Đường Tam âm thầm an ủi chính mình, luận bàn, không phải khi dễ người. Chính
mình cần thận một chút, không làm nàng bị thương là được. Coi như là giữ lại
truyền thống của túc xá.
Tiểu vũ nhìn Đường Tam có chút quái dị: "Ngươi xác định?"
"Đường Tam gật gật đầu, nói: "Xác định."
Tiểu Vũ mang giáo phục của mình đặt ở một bên, trên mặt toát ra vài phần hưng
phấn: "Hảo a, vậy đến đây đi."
Không đợi Đường Tam phản ứng lại, chân phải nàng đã dựng lên, mũi chân trong
nháy măt bắn ra, trực đá vào cằm Tiểu Tam. Lực lượng nhìn qua cũng không lớn,
nhưng tốc độ lại phi thường nhanh, dọa Đường Tam kinh hãi.
Thân thể chợt lóe hướng bên trái, tránh ra bàn chân đá tới, đồng thời thay
phải chộp vào cổ chân Tiểu Vũ, chân phải theo thói quen tính đạp ra, bả vai
hướng vào ngực Tiểu Vũ. Một thức Thiết Sơn Kháo tiêu chuẩn. Tại dưới tình
huống bình thường, một chân chống đỡ thân thể của Tiểu Vũ thật sự là sẽ bị
Đường Tam kháo (có lẽ là chặn lên) lên, vậy, nàng tất nhiên sẽ phi ngã ra
ngoài.
Đương nhiên, Đường Tam rất có phân tấc, trong lòng hắn đã chú ý rất tốt, chỉ
cần Tiểu Vũ mất đi cân bằng, với tốc độ của mình, tuyệt đối kịp thời giữ nàng
lại, đồng thời một kháo của hắn cũng không dùng bao nhiêu lực. Chỉ cần xem như
đã tỷ thí qua, cũng tính là đã vượt qua cửa này rồi.
Các đệ tử khác đều hết sức chú ý Đường Tam và Tiểu Vũ động thủ, mắt Vương
Thánh nhìn động tác của Đường Tam, những tia sáng kỳ dị trong mắt toát ra liên
lục, cố gắng ghi nhớ. Hắn phát hiện, động tác của Đường Tam mặc dù rất đơn
giản, nhưng phi thường hiệu quả.
Nhưng là, chuyện cũng không phải tiến hành dựa theo kịch bản mà Đương Tam đã
lập ra.
Tay phải của Đường Tam vừa mới nắm cổ chân Tiểu Vũ thì, đột nhiên cảm giác
được trong tay trơn tuột, tình thế một trảo tất đắc (chắc chắn được) cánh
nhiên cũng thất thủ. Ngay sau đó, Tiểu Vũ đá không trúng, thuận thế nhất hoành
(đá ngang), đã dựng lên vai hắn. Đối mặt với vai phải Đường Tam đánh tới, hai
tay nàng nhẹ nhàng cản, chân phải tại đầu vai Đường Tam mượn lực, chân kia
cũng tiếp nối mà lên, thuận thế trèo lên đầu vai kia của Đường Tam.


Đấu La Đại Lục - Chương #23