Người đăng: nguyenhadong195
CHƯƠNG 21: ĐẠI SƯ? SƯ PHỤ? (3)
"Đại sư quả thật là "vô địch", bất quá, chỉ là vô địch trên lý luận (theory
–lý thuyết). Đương nhiên, còn phải lý luận này có thể trở thành sự thật mới
được. Chủ nhiệm, ta còn nhớ kĩ Đại sư có một thuyết pháp gì đó về vũ hồn thập
đại hạch tâm cạnh tranh lực. Nó quả thực quá buồn cười."
"Đủ rồi, Đại sư là bằng hữu của viện trưởng, không được vọng tự đánh giá. Mặc
dù không có người nào chứng minh lý luận của hắn là chính xác, nhưng cũng
không có người chứng minh qua lý luận của hắn là sai lầm. Tại vũ hồn giới, Đại
sư chính là nhân vật hách hách hữu danh (nổi tiếng ai cũng biết)."
"Không đúng sao, chủ nhiệm, hẳn là tiểu sửu (clown – hề, anh hề) hách hách hữu
danh mới đúng. Ai cũng xem nó là một chuyện cười mà thôi.
Nghe được thanh âm của cuộc nói chuyện bên trong, cước bộ của Đường Tam chỉ
thoáng dừng lại một chút, rồi tiếp tục hướng về phía bên ngoài mà đi. Khóe
miệng toát ra một tia cười nhạt khinh thường, đương nhiên không phải cười sư
phụ mình vừa nhận, mà là nhằm vào ba vị sư phụ nọ trong phòng giáo vụ.
Từ một phần chứng minh đơn giản là có thể nhìn ra mình là song sinh vũ hồn,
hơn nữa kết luận mình vũ hồn kia của mình phi thường cường đại, chỉ là một cái
nói đùa sao?
Lý luận vô địch? Bây giờ cái mình cần nhất chính là lý luận. Lực lượng của sư
phụ không cách nào truyền thụ lại cho đồ đệ, truyền thụ chính là tri thức.
Những người này ngay cả điểm này cũng không rõ ràng, thật uổng là sư phụ của
học viện.
Chỉ có một tòa túc xá lâu, rất dễ tìm, đệ tử của học viện cùng sư phụ đều ở
chỗ này. Theo như lời lão Kiệt Khắc, người có thể trở thành Hồn sư ít lại càng
ít (nhân thiểu chi hựu thiểu), nhất là tại loại thành thị hẻo lánh như Nặc
Đinh này càng như thế. Số lượng cả đệ tử và sư phụ cũng không nhiều, một tòa
túc xá lâu đã hoàn toàn có thể chứa hết.
Túc xá của đệ tử tổng cộng có bảy gian, bởi vì đệ tử của sơ cấp hồn sư học
viện tuổi đều tương đối nhỏ, vì để thống nhất quản lý cho tốt, nên đệ tử của
mỗi niên cấp đều thống nhất ở tại một phòng lớn (big dorm room – phòng ngủ tập
thể lớn). Mà đệ tử của mỗi niên cấp ở Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện cũng bất
quá trong khoảng 40 người mà thôi.
Túc xá lâu có ba tầng, đã có bảy gian phòng lớn mà đệ tử ở, mỗi gian túc xá
đều có một gã sư phụ phụ trách.
Gian số bảy gian phòng trong bảy gian túc xá của đệ tử tồn tại tương đối đặc
thù, điều kiện cũng là kém nhất, là địa phương chuyên môn cấp công độc sanh ở.
Dù sao, học viện không phải thiện đường, học phí công độc sanh mặc dù giảm
miễn, nhưng đãi ngộ cũng không có khả năng tốt như đệ tử bình thường.
Bảy gian cũng là túc xá duy nhất có tuổi tác hỗn tạp, bất luận là cấp nào, tất
cả đều công độc sanh ở lại chỗ này
Đường Tam vừa mới đi tới trước cửa phòng số bảy, đã nghe được bên trong truyền
đến thanh âm huyên náo, của mở, hắn đi tới cửa nhìn vào bên trong.
Đây là một phòng rất rộng, chừng gần ba trăm thước vuông (300 square meters –
300 m2), bên trong đặt tổng cộng năm mươi cái giường, nhưng cũng chỉ có
giường, chỉ có mười một giường có bị nhục (bedding – bộ đồ giường "chăn, ga,
gối, đệm"), lúc này, bên trong đang có bảy tám đứa nhỏ tuổi từ tám đến mười
hai đang huyên náo.
Đường Tam gõ cửa, ánh mắt của bọn nhỏ đang nói chuyện nhất thời vòng vo hướng
hắn nhìn lại, trong đó một đứa nhỏ tuổi có vẻ lớn nhất nhìn trang phục đầy
mảnh vá của Đường Tam, hướng hắn đi tới.
Đứa nhỏ này cao hơn so với Đường Tam đến gần hai cái đầu, vóc người của hắn
coi như tương đối khôi ngô với tuổi của hắn, đi tới trước mặt Đường Tam, có
chút cư cao lâm hạ* nhìn hắn nói: "Công độc sinh mới tới?"
Trên mặt Đường Tam toát ra một tia mỉm cười thiện ý: "Ngươi hảo, ta là công
độc sinh từ Thánh Hồn thôn tới."
"Ta gọi là Vương Thánh, vũ hồn là chiến hổ, là Chiến hồn sư tương lai. Cũng là
người đứng đầu ở nơi này, tiểu tử, ngươi tên là gì? Vũ hồn là cái gì?"
"Ta gọi là Đường Tam, vũ hồn là Lam ngân thảo"
"Lam ngân thảo? Lúc nào Lam ngân thảo vũ hồn cũng có thể tu luyện vậy?" Vương
Thánh bày ra một bộ dạng giật mình cực độ, những đứa trẻ trong gian túc xá đều
cười rộ lên, nhìn Đường Tam bằng ánh mắt giống như là nhìn ngu ngốc.
Đường Tam như trước, mặt vẫn mang theo nụ cười: "Xin để cho ta vào được
không?"
Vương Thánh không để ý đến Đường Tam nói: "Tiểu Tam tử, ta là lão đại nơi này,
sau này ngươi phải nghe ta, có biết không?"
Nụ cười trên mặt Đường Tam dần dần biến mất: "Ta gọi là Đường Tam, không gọi
là Tiểu Tam tử." Trưởng bối gọi hắn thân thiết là Tiểu Tam hắn sẽ không để ý,
hoặc là thiện ý xưng hồ cũng không có gì, nhưng vị lão đại trước mắt này hiển
nhiên là cấp cho hắn một cái hạ mã uy (kiểu như dắn mặt).
Vương Thánh giơ tay để trên đầu Đường Tam đẩy một cái, làm hắn lùi về phía sau
vài bước: "Ta gọi ngươi là Tiểu Tam tử thì làm sao? Không phục hả?"
Đường Tam nở nự cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, giáo phục cầm trong tay đặt xuống
bên cạnh một cái giường, trong khi Vương Thánh có chút buồn bực hắn đang làm
gì, đột nhiên hắn phát hiện Đường Tam trước mắt đã biến mất.
Những đệ tử khác thấy rõ ràng, Đường Tam tốc độ cực nhanh đạp xuất một bước
cũng đã đi tới sau lưng Vương Thánh, cũng không quay đầu lại, nhấc cánh tay
phải lên, một trỏ đánh vào bên hông Vương Thánh, đồng thời chân phải của hắn
cũng đang hoàn hảo dừng lại trước chân phải của Vương Thánh.
Vương Thánh thậm chí còn không có phản ứng kịp, cả người đã ngả ra ngoài, lảo
đảo lao ra ngoài cửa, may mắn là lực lượng hạ bàn của hắn không tồi, cũng
không có ngã xuống, nếu không kết cục chính là cẩu cật thỉ (cái tư thế này
nghĩa đen hình như là: chó ăn ph…)
"Xú tiểu tử, ngươi dám đánh ta?" Vương Thánh giận dữ, vừa chuyển thân giống
như mãnh hổ hạ sơn, hướng về phía Đường Tam đánh tới.
Đường Tam chỉ là hy vọng trong tương lai, cuộc sống tại học viện không nên gặp
nhiều phiền toái, ít nhất cuộc sống bình thường không nên bị quấy nhiễu, cho
nên, hắn dám chắc cho rằng, hẳn là cấp cho vị lão đại trước mắt này một chút
giáo huấn. Đây chính là giết gà dọa khỉ.
Mắt nhìn Vương Thánh đánh tới, một quyền hướng về ngực mình đánh tới, Đường
Tam không lùi mà tiến lên trước một bước đón Vương Thánh. Hắn một bước tới
trước người Vương Thánh, đồng thời tả thủ nhất dẫn, hữu thủ nhất đái (cái
chiêu thức này không dịch!!!). Hoàn thành một cái động tác đơn giản mà hữu
hiệu.
Vương Thánh chỉ cảm thấy hữu quyền của mình chém ra hình như bị một cỗ lực
lượng đặc thù kéo đi, phương hướng cũng thay đổi, đồng thời, một cỗ đại lực từ
tay phải Đường Tam truyền đến, dưới chân lại vừa lúc bị bán đáo, thân thể nhất
thời lại bay ra ngoài. Bình hành lần này khả không nắm giữ tốt như vậy. Động
tác đơn giản trong hai tay Đường Tam đã dùng tới Đường môn tuyệt học là phương
pháp Khống Hạc Cầm Long, mượn lực lượng của Vương thánh, hơn nữa lực lượng của
chính mình, Vương Thánh "phốc thông" một tiếng, nhất thời ngã trên một cái
giường.
* cư cao lâm hạ: nghĩa đen là: có chút cúi mình nhìn xuống. Nghĩa bóng (ko
biết có không: lấy thế người trên nhìn người dưới, thấp kém hơn mình.