Nhất Kiện Ám Khí (5)


Người đăng: nguyenhadong195

CHƯƠNG 18 NHẤT KIỆN ÁM KHÍ (5)

Lão Kiệt Khắc cười đãi bôi nói: "Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta từ Thánh Hồn
thôn tới, hài từ này là danh ngạch học viên năm nay thôn chúng ta đưa tới,
ngài xem chúng ta cần phải làm những thủ tục gì?"
Môn phòng(gác cổng) nhíu mày, có chút âm dương quái khí nói: "Nhà tranh còn có
thể xuất Phượng Hoàng sao?" Một cái thôn nhỏ cũng có người bản thân sở hữu hồn
lực? Chính là đã nhiều năm học viện chưa từng có danh ngạch học viên. Các
ngươi không phải mạo danh chứ."
Lão Kiệt Khắc trong mắt hiện lên một tia tức giận, nhưng vẫn còn nhẫn xuống
xuất ra khai cụ chứng minh do chấp sự vũ hồn điện Tố Vân Đào đưa cho môn
phòng.
Môn phòng tiếp nhận chứng minh, thượng hạ nhìn(nhìn trên, nhìn dưới) một chút:
"Vũ hồn Lam ngân thảo? Còn Tiên Thiên mãn hồn lực? Buồn cười, cái này thực là
trò cười lớn nhất thiên hạ, ta ở học viện cũng đã làm việc được bốn năm còn
không có nghe qua đệ tử sở hữu Tiên Thiên mãn hồn lực, tiểu tử này vũ hồn lại
còn là Lam ngân thảo, còn có thể mãn hồn lực? Ta xem, cái chứng mình do vũ hồn
điện cấp này nhất định là ngươi nguỵ tao rồi."
"Ngươi…." Cho dù tính tình lão Kiệt Khắc có tốt, lúc này chút nhẫn nại cũng
không còn: "Ngươi đây là cố ý làm khó dễ. Hảo, ngươi chờ, ta đi tìm Vũ Hồn
phân điện chấp sự đại nhân tới. Tiểu tam, chúng ta đi." Nói xong Kiệt Khắc
xoay người mang theo Đường Tam hướng bên trong thành đi đến.
Chứng minh của Vũ Hồn phân điện tự nhiên không có khả năng là giả, chuyện này
môn phòng cũng biết, bất quá bình thường tân sinh đến đây ít nhiều đều có chút
ý tứ, nhất là gia đình bình dân. Tiểu quỷ khó qua ải Diêm Vương chính là cái
đạo lý này.
Lão Kiệt Khắc xuất thân hương thôn, mặc dù là thôn trưởng nhưng làm sao có thể
hiểu được cái đạo lý này.
Môn phòng trong lòng ít nhiều cũng có chút bất an, nếu người Vũ Hồn điện thật
sự tới, chuyện này hắn làm sao có thể đảm đương, đương nhiên hắn cũng tin
tưởng người Vũ Hồn điện tuyệt sẽ không vì hai cái người hương thôn này mà chất
vấn học viện.
Trong lòng buồn bực, tự nhiên miệng xuất lời khó nghe: "Còn cái gì Thánh Hồn
thôn, ta xem giống Khất Cái thôn cũng không sai biệt lắm."
"Ngươi nói cái gì?" Lão Kiệt Khắc mạnh bạo xoay người, lời nói của môn phòng
đã xúc phạm tới kiêu ngạo lớn nhất trong lòng của hắn, lúc trước cũng vì vậy
mà hắn hoà cùng Đường Hạo trở mặt. Mà môn phòng là người ngoài thôn càng làm
cho hắn không cách nào chịu được, mới bước được vài bước đã quay lại căm tức
nhìn đối phương.
Môn phòng bị khí thế hung dữ của lão Kiệt Khắc doạ hoảng sợ, nhịn không được
lui về phía sau vài bước, bất quá hắn rất nhanh phản ứng lại, trong lòng thầm
mắng chính mình, chẳng qua chỉ là một lão đầu nhi có cái gì đáng sợ.
"Như thế nào? Không phục khí à, ta nói các ngươi là từ Khất Cái thôn tới,
chẳng lẽ sai sao? Ngươi xem cái tên tiểu quỷ này, y phục tất cả đều là bố
đinh, ta xem các ngươi tốt nhất lên tìm địa phương khác khất thực, chúng ta
Nặc Đinh học viện còn không phải là Thiện đường. Khoái cút, khoái cút."
Vừa nói môn phong đưa tay trái lên hướng ngực lão Kiệt đẩy mạnh.
Ngay khi lão Kiệt Khắc khí nộ công tâm, đột nhiên một đạo tiểu nhân ảnh chen
vào giữa hai người, đồng dạng một cánh tay trái đưa lên, cánh tay nhỏ bé của
hắn miễn cưỡng cản tay môn phòng lại, tay trái hướng tới dùng sức nhất thời
đẩy cánh tay trái môn phòng ra, tiểu nhân ảnh chân phải rất nhanh tiến lên
trước một bước, cước chưởng vừa lúc đá vào mặt sau chân trái của môn phòng,
đồng thời tay phải đưa lên hoà cùng tay trái đang giáp trụ tay của môn phòng
vặn một cái. Vốn một chưởng này đáng nhẽ phải đặt tại khuỷu tay trái của đối
phương để đối phương không thể có cách nào phát lực, có điều người thi triển
chiêu này vóc người thực sự là nhỏ, cho nên cũng chỉ có thể chế trụ cổ tay của
môn phòng. Động tác của hắn cực tốc, thân thể đồng thời di chuyển nhanh, hai
tay chế trụ cánh tay của môn phòng nhịp nhàng dùng sức đẩy về phía trước, vừa
lúc thoi mạnh vào tiểu phúc gã.
Phía sau chân trái của môn phòng trúng một cước, mặc dù một cước lực đạo cũng
không có quá mạnh, nhưng cũng đủ đáp ứng hiệu quả của hắn, tiểu phúc thụ
lực(trúng chiêu), dưới chân ăn cước, chỉ nghe một tiếng "bịch", môn phòng đã
ngã ngồi trên mặt đất.( đoạn này tui dịch theo ý tui một chút)
"Tiểu Tam, ngươi…." Kiệt Khắc trợn mắt há mồm nhìn người che trở ở phía trước
mình.
Người ra tay đúng là Đường Tam, hắn sử dụng một thức này thậm chí còn không
phải là tuyệt học của Đường môn, chỉ bất quá là một thức đơn giản Thôi Song
Vọng Nguyệt ở thế giới kia, đương nhiên từ vóc người của hắn thi triển tự
nhiên là phải có một chút biến hình, chẳng những hắn không có cách nào thiết
trụ khuỷu tay của đối thủ, vốn là thoi vào ngực đối phương nhưng cũng đổi
thành tại tiểu phúc, đương nhiên kết quả là giống nhau.
Đường Tam mặc dù không lớn, có điều lực lượng tuyệt đối không nhỏ, mấy tháng
huy chuy tử(búa rèn) không phải là bạch bạch lãng phí, mặc dù không có sử dụng
Huyền Thiên công nhưng cũng đủ để đánh ngã môn phòng.
"Xú tiểu tử, ngươi muốn chết." Bị một cái tiểu hài tử đánh ngã, môn phòng điên
cuồng từ mặt đất đứng lên nhằm phía Đường Tam phóng tới.
"Được rồi, dừng tay lại đi." Đúng lúc này thì một âm thanh mạnh mẽ vang lên,
ngăn cản động tác của môn phòng lại.
Môn phòng đầu tiên có chút sửng sốt, ngay sau vẻ mặt tức giận của hắn biến
thành su nịnh, biến hoá cực nhanh kẻ khác khó có thể tưởng tượng, quay lại đối
diện với người mới đến cúi người gật đầu nói: "Đại sư, ngài trở lại."
Đường Tam quay đầu nhìn lại, trong lúc đó một người có tầm vóc trung đẳng
thoáng có chút yếu ớt. Nam tư không biết từ lúc nào đã đi tới bên người bọn
họ. Nhìn qua bộ dáng người này ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc ngắn màu đen,
tướng mạo rất bình thường, hai tay ở khoanh tại phía sau, trên người nhìn qua
có chút đặc thù khí chất, hai mắt lúc đó mở lớn trong đó mang theo vài phần
hoà hoãn dễ gần.
"Đại sư" chỉ liếc mắt nhìn môn phòng một cái, cũng không để ý tới hắn, hướng
lão Kiệt Khắc nói: "Lão tiên sinh, có thể hay không đưa chứng minh của Vũ Hồn
điện cho ta xem?"
Lão Kiệt Khắc dù sao cũng xuất thân là thôn trưởng, ánh mắt cũng có chút dùng
được, từ thái độ và vẻ mặt của môn phòng là có thể nhìn ra địa vị của người
trung niên trước mắt này tại học viện tuyệt đối không thấp, càng huống chi
người đó còn có danh hào đại sư. Đưa tay cầm chiếc chứng minh qua, đại sư nhìn
một chút chứng minh, ánh mắt lần nữa nhìn qua trên người Đường Tam, cao thấp
đánh giá hắn vài lần.
Không biết tại sao mặc dù ánh mắt đại sư cũng không lợi hại, nhưng Đường Tam
có cảm giác bị nhìn thâu suốt tới tận đáy lòng.
"Chứng minh là thật, lão tiên sinh, chuyện vừa rồi ta đại biểu cho học viện
hướng ngài xin lỗi. Đứa nhỏ này giờ giao cho tao đi."


Đấu La Đại Lục - Chương #18