Nhất Kiện Ám Khí (3)


Người đăng: nguyenhadong195

CHƯƠNG 16 : NHẤT KIỆN ÁM KHÍ (3)

Ngắt một chiếc là cây phóng ra, ngoài khoảng cách một thước đã không cách nào
bảo trì trạng thái xoay tròn, bởi vì nó vốn không cứng rắn, rời ngón tay Đường
Tam nội lực Huyền Thiên công tự động tiêu thất.
"Công lực vẫn còn quá yếu." Đương Tam bất đắc dĩ lắc đầu chuyển thân trở về,
hôm nay chính thức bản thân rời thôn, lần sau trở lại đỉnh núi cũng không biết
chính xác là khi nào mới được.
Cước chạm đất, tiểu thối phát lực Đường Tam thi triển quỷ ảnh mê tung, hướng
chân núi đi xuống.
Trong phòng bếp quen thuộc, đây là lần cuối nấu cho cha bữa cơm, Đường Tam
đương nhiên không có lười biếng. Nhìn củi trong lò vẫn còn đỏ lửa, đổ them
chút nước vào ấm cứ như vậy khi cha tỉnh ngủ dậy cũng có chút nước sôi để
uống.
Lão Kiệt Khắc đã tới, có lẽ vì nguyên nhân muốn đi Nặc Đinh thành, hôm nay lão
đặc biệt bận một thân quần áo mới, nhìn qua cũng tăng them vài phần quắc
thước.
"Tiểu Tam đi thôi, ngươi cứ như vậy quỷ ba ba ngươi lại bắt ngươi quay lại."
Lão Kiệt Khắc bắt chuyện nói với Đường Tam.
Đường Tam hướng Kiệt Khắc làm một cái ra hiệu cấm thanh:"Gia gia ngài nhỏ
tiếng một chút, ba ba không thích nhất khi đang ngủ mà bị người khác làm
phiền." Vừa nói hắn vừa rút trong lò ra một miếng gỗ cháy dở viết vài chữ lên
mặt đất rồi quay đầu lưu luyến nhìn thoáng qua cửa phòng phụ thân, lúc này mới
xách bao quần áo cùng lão Kiệt Khắc yên lặng rời đi.
Đối với văn tự của thế giới này Đường Tam nhận thức cũng không nhiều lắm, đều
là những lúc Lý Tư Thục dạy bọn nhỏ hắn ngẫu nhiên nhìn qua, dù sao cũng đã
trải qua một đời cho nên hắn cũng nắm giữ được một chút ít văn tự trụ cột.
Màn cửa nhấc lên, một thân ảnh cao lớn từ trong phòng đi ra, Đường Hạo trong
mắt không có một chút thuỵ ý, khi hắn đi tới cửa thì y vẫn có thể nhìn thấy
lão Kiệt Khắc cùng thân thể gầy yếu của Đường Tam.
Đường Hạo không nhúc nhích, mãi cho đến khi Đường Tam cùng thôn trưởng Kiệt
Khắc tiêu thất hắn vẫn ngây ngốc đứng ở trước cửa một thời gian dài.
Phảng phất nhớ tới chuyện gì, Đường Hạo đột nhiên xoay người trở vào phòng
rèn, nhìn xuống chữ Đường Tam lưu lại dưới đất cho hắn.
Rất đơn giản chỉ có hai câu nói: "Ba ba, ta cùng Kiệt Khắc gia gia đi, ngài ở
nhà nhớ bảo trọng thân thể, ít uống rượu. Nước trong ấm, đừng quên uống."
Ánh mắt từ dòng chữ dưới đất chuyển hướng sang bên ấm nước, Đường Hạo mạnh mẽ
đi sang hai tay trực tiếp bưng ấm nước lên dốc vào trong miệng. Bởi vì Đường
Tam vừa mới cho thêm nước, nước trong ấm còn chưa có sôi, nhưng Đường Hạo cũng
không để ý cứ như vậy cầm ấm nước hướng trong miệng đổ xuống, từng ngụm từng
ngụm uống, nhìn vào mắt hắn không biết từ lúc nào đã thêm một tầng thuỷ ý.
Đi ở trên đường, Đường Tam yên lặng đi theo lão Kiệt Khắc, thỉnh thoảng lại
quay đầu hướng thôn trang nhìn lại.
"Tiểu Tam, không muốn rời xa thôn hay không muốn rời xa lão tửu quỷ ba ngươi?"
Kiệt Khắc sờ đầu Đường Tam mỉm cười hỏi.
"Cả hai đều có một chút." Đường Tam thấp giọng trả lời.
Kiệt Khắc mỉm cười nói:"So sánh ngươi cùng mấy đứa cháu ta, ngươi cái đứa nhỏ
này hiểu chuyện hơn chúng nhiều lắm, nếu ngươi là cháu ta thì có phải tốt bao
nhiêu. Đường Hạo cái tên tửu quỷ thật sự là may mắn. Đừng nghĩ nhiều, bên
ngoài thiên địa rộng lớn, tới học viện ngươi sẽ quen biết rất nhiều bằng hữu,
còn học được nhiều tri thức. Chờ ngươi có phong hàm hồn sư, quốc gia mỗi tháng
đều phát cho ngươi tiền bổ trợ, đến lúc đó cuộc sống gia đình ngươi cũng có
thể tốt hơn một chút."
Đường Tam dù sao đây cũng là lần thứ hai làm người, nghe lão Kiệt Khắc nói tâm
tình cũng đã từ từ khôi phục bình thường, trong lòng đối với khát vọng thế
giới bên ngoài cũng khó nhịn nổi, hỏi:"Kiệt Khắc gia gia, ngài có thể nói cho
ta chuyện học viện được không? Đó cuối cùng là địa phương nào?"
Kiệt Khắc mỉm cười nói:"Học viện đương nhiên là địa phương để học tập, mặc dù
ta cũng chưa tới đó, nhưng đại để cũng có chút rõ ràng. Thôn chúng ta hàng năm
cũng có một danh ngạch học viên tham gia, nhưng đã qua nhiều năm không có học
viên đi học tập. Điều kiện ưu đãi của học viên cũng có rất nhiều như miễn trừ
học phí cùng trụ phòng phí chỉ cần bỏ tiền ra ăn là đủ rồi. Ngươi có thể tại
học viện làm một chút công việc đơn giản để đổi lấy thức ăn, tỷ như dọn dẹp
phòng học hay đại loại như vậy. Tổng thể mà nói học viên tại học viện gần như
là miễn phí, chứ nếu phải đóng tiền học phí chúng ta loại cùng nhân(người
nghèo) làm sao chịu nổi gánh nặng đó.
Đường Tam nói: "Ba ba nói đợi ta tới học viện rồi tìm một lò rèn rồi làm
công."
"Ngươi?" Tới lò rèn làm công? Nói chuyện buồn cười! Ta xem Đường Hạo thật là
điên rồi." Lão Kiệt Khắc tức giận nói: "Ngươi được bao nhiêu tuổi, còn chưa
cao bằng chiếc chú tạo chuy. Có cái lò rèn nào chịu thu một cái người làm công
như ngươi, càng huống làm thợ rèn cũng không thu được bao nhiêu, ngươi chỉ cần
tại học viện học tâp tốt là đủ rồi."
"Bất quá nếu như ngươi tại học viện có thành tựu, thì nói với tửu quỷ ba ngươi
để dành cho ngươi chút tiền. Sau này tới trung cấp hồn sư học viện không có
danh ngạch học viên, vậy phải tốn không ít tiền mới có thể đi học mà tiền bổ
trở còn xa xa không đủ."
Bởi vì Đường Tam thân là Tiên Thiên mã hồn lực, trong mắt lão Kiệt Khắc đã đưa
hắn trở thành hồn sư.
Đường Tam nghi hoặc nhìn lão Kiệt Khắc nói:"Còn có trung cấp hồn sư học viện
hay sao? Cùng sơ cấp hồn sư học viện có gì khác nhau? Đều là học viện hẳn là
cùng dạy tri thức về hồn sư đúng không?"
Lão Kiệt Khắc rất có kiên nhẫn giải thích: "Đương nhiên không giống, sơ cấp
hồn sư học viện dạy chỉ có một chút trụ cột cùng một chút văn hoá phải học
tập. Hài tử sau khi tiếp nhận vũ hồn giác tỉnh đã là đệ tử của học viện, học
trong sau năm. Đợi sau khi tới mười hai tuổi nếu không có tiền đồ thì cũng chỉ
là một hồn sư bình thường, nhưng nếu tiềm lực không tồi đại bộ phận đều lựa
chọn vào trung cấp hồn sư học viện tiến tu(học nâng cao), học tới mười tám
tuổi. Trung cấp hồn sư học viện dạy một ít chi thức cao thâm hơn một chút,
nhưng khó khăn trong học tập gia tăng rất lớn. Nếu không thể đạt được yêu cầu
của học viện sẽ không có cách nào thuận lợi tốt nghiệp, điểm này hoàn toàn
khác biệt với sơ cấp hồn sư học viện.


Đấu La Đại Lục - Chương #16