Người đăng: khangcv
Cục diện hình thành trước mắt trừ nội tình hai đại đế quốc ra, còn có nguyên
nhân trọng yếu hơn chính là do vài gia tộc đại hồn sư bí ẩn cùng với Vũ Hồn
Điện âm thầm can thiệp. Thử hỏi một đế quốc khổng lồ làm sao lại cho phép
những thứ này ảnh hưởng đến sự sinh tồn và thống trị ngày càng đi xuống?
Sử Lai Khắc học viện một đoàn người muốn đi tới Thiên Đấu thành trước tiên cần
ra khỏi Ba Lạp Khắc vương quốc sau đó đi đến phía bắc của Tây Nhĩ Duy Tư vương
quốc mới có thể tiến Thiên Đấu đế quốc, đi về hướng đông mới tới nơi hoàng
thành. Hành trình này dài tới hai ngàn dặm, có thể thấy được Thiên Đấu đế quốc
rộng lớn đến thế nào.
Trong Sử Lai Khắc thất quái có Đái Mộc Bạc, Đường Tam, Chu Trúc Thanh cùng Trữ
Vinh Vinh có được trữ vật hồn khí đạo. Lão sư trong nhóm cũng có loại này vì
vậy trên đường đi bọn họ không cần phải mang nhiều đồ vật đến mức phát sầu.
Trước khi xuất phát đã mua đầy đủ đồ ăn cùng nước uống bỏ vào bên trong hồn
khí đạo, cho dù không có đồ bổ cấp nhưng cũng để cho bọn họ dùng trong mười
ngày.
"Tốt lắm, đám tiểu quái vật, các ngươi cũng đã có hai tháng thời gian để nghỉ
ngơi, theo thời gian hiện tại cũng nên bắt đầu tăng tốc lên rồi. Các ngươi bây
giờ phải theo được tốc độ của ta nếu không thì hắc hắc.." Phất Lan Đức tựa hồ
đã khôi phục lại bộ dáng trước kia trong mắt biểu lộ thần sắc gian trá, cầm
lấy cánh tay đại sư, tiếng nói vừa dứt đã như viên đạn lao về phía trước.
Phất Lan Đức tất nhiên sẽ không toàn lực để chạy. Lấy Triệu Vô Cực cầm đầu,
nhóm lão sư của học viện bắt đầu triển khai thân hình chạy theo hai bên hắn.
Sử Lai Khắc thất quái liếc nhau không chút do dự chạy đến. Bọn họ không mang
theo phụ trọng trên người nên chạy rất nhẹ nhàng. Thậm chí còn không dùng hồn
lực cho dù là Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh cũng có thể chạy ngang với Phất Lan
Đức.
Đại sư được Phất Lan Đức dùng hồn lực hỗ trợ nên căn bản không hao phí một
chút sức lực. Mang theo chút nghi hoặc hỏi: "Phất Lan Đức, ngươi làm như vậy
đối với sự rèn luyện của bọn trẻ còn có ý nghĩ gì? Thân thể bọn chúng bây giờ
đã vô cùng chắc chắn rồi."
Phất Lan Đức cười hắc hắc nói: "Có thật không còn ý nghĩa chăng? Tiểu Cương,
có vài phương thức là do ngươi không thể dùng đến. Càng huống chi, cho dù rèn
luyện không có ý nghĩa, đi đường cũng nhanh một chút, nếu chậm trễ thời gian
trên đường cũng không thể ăn ít vài bữa cơm. Nếu bớt một vài lần vào lữ điếm,
như vậy có khả năng để dành không ít tiền sao, lần trước chúng ta đã nói để
dành ba ngàn kim hồn tệ để cho lần thí luyện thứ ba này. Có thể tiết kiệm thì
cứ tiết kiệm thôi."
"Ngươi…đúng là cái lão già…" Đại sư không thể nói được gì, cùng Phất Lan Đức
có tính cách trái ngược. Đến bây giờ hắn cũng không coi trọng tiền, đến ngàn
vàng cũng không để ý đến. Dù sao hắn cũng là đại hồn sư, vì thế Vũ Hồn Điện
cũng sẽ có trợ cấp.
Phất Lan Đức mang vẻ mặt gian trá nháy mắt với đại sư rồi đột nhiên tăng tốc.
Giống như mũi tên rời khỏi cung, thân hình vọt lên phía trước.
Quen thuộc nhất với Phất Lan Đức không thể nghi ngờ chính là Triệu Vô Cực, bất
đắc dĩ nhìn thoáng về phía Đường đậu (sugar bean) hồn sư Thiệu Hâm. Bắt lấy
cánh tay hắn "Phất Lan Đức lão già này, muốn tiết kiệm tiền cũng không phải
lấy ra từ xương cốt mấy lão già chúng ta chứ." Phụ trợ hệ hồn sư tốc độ tất
nhiên không nhanh được, hắn tính mang theo Thiệu Hâm cùng tăng tốc.
Phất Lan Đức bất ngờ tăng tốc, thất quái đằng sau cũng có chút ăn không tiêu.
Dùng thân thể để chạy làm sao có thể đuổi theo được người sử dụng hồn lực.
Huống chi Phất Lan Đức lại là mẫn công hệ hồn sư. Hơn nữa lại là mẫn công hệ
hồn sư cấp bậc hồn đế.
Trong lúc vôi vàng, Sử Lai Khắc thất quái cũng chỉ biết tăng tốc theo, cứ như
vậy, Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp không cách nào đuổi kịp.
Áo Tư Tạp do Đái Mộc Bạch mang theo, Trữ Vinh Vinh được Chu Trúc Thanh cùng
Tiểu Vũ đưa đi. Bảy người cứ như vậy không có đội hình, toàn lực triển khai
tốc độ đuổi theo phía trước.
Trong thời gian ngắn sử dụng hồn lực đương nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng
Sử Lai Khắc thất quái hồn lực làm sao có thể so sánh cùng nhóm lão sư. Phất
Lan Đức khống chế tốc độ làm cho tốc độ bọn họ đạt tới nhanh nhất. Không đến
một canh giờ, Sử Lai Khắc thất quái hồn lực đã tiêu hao đến bảy tám phần.
Phất Lan Đức nhìn phía sau đã không thể chạy tiếp được nữa, lúc này mới giảm
tốc độ lại, dùng tốc độ bình thường mà đi, để thời gian cho thất long ăn khôi
phục hương tràng. Đương nhiên, Phất Lan Đức bọn họ sẽ không ăn hương tràng của
Áo Tư Tạp, chỉ vài viên đường đậu cũng tốt hơn nhiều so hương tràng đó, dù sao
cấp bậc của vị Đường đậu hồn sư Thiệu Hâm, Áo Tư Tạp còn lâu mới có thể so
sánh cùng.
Cứ chạy như vậy, sau một ngày kết thúc, Sử Lai Khắc thất quái cảm giác như đã
trải qua ma quỷ huấn luyện của đại sư. Trong một ngày này, bọn họ đã chạy qua
quãng đường ước chừng bốn trăm dặm, hoàn thành một phần năm của cuộc hành
trình.
May mắn, Phất Lan Đức cũng không làm như hắn nói, không để mọi người ngử ở
ngoài thành mà đi đến một trấn thành nhỏ.
Gọi là trấn nhỏ, kỳ thật nơi đây giống như một thôn lớn. Đám người Sử Lai Khắc
học viện vào đây nghỉ, cũng chỉ có một lữu quán duy nhất, tuy có đơn giản một
chút nhưng miễn cưỡng cũng được coi là sạch sẽ.
Phất Lan Đức phát huy thiên phú của hắn, tổng cộng chỉ dùng có ba phòng. Nhóm
lão sư một gian, nam đệ tử một gian, nữ đệ tử một gian.
"Mệt chết ta mất!" Áo Tư Tạp nằm lên giường, từng ngụm, từng ngụm hô hấp, vẻ
mặt đầy sự hưởng thụ. Tất cả mọi người sau một ngày chạy cuối cùng cũng được
nghỉ ngơi. Không ai thèm để ý ở nơi này đơn giản cổ lậu hay không.
Đái Mộc Bạch cũng không có tức giận nói: "Ngươi thì mệt cái gì? Đại bộ phận
thể trọng của ngươi đều được ta mang trên đường rồi còn gì?"
Áo Tư Tạp cãi lại: "Nhưng ta phải chế ra hương tràng và ma cô tràng cho các
ngươi ăn, ta thì vẫn còn đói, trên đường đi, nếu không phải có ma cô tràng của
ta, bọn ta có thể theo được hay sao. Hồn lực của ta tiêu hao so với các ngươi
cũng không ít hơn, hồn lực tiêu hao vì vậy mà sinh ra mệt mỏi."
Mã Hồng Tuấn nói: "Ngươi cũng đừng có oán hận, tối nay người mệt nhất còn
không phải ta sao? Ta thể trọng lớn nhất, tốc độ lại không nhanh. Thật hy vọng
đến ngày nào đó có thể phi hành, đến lúc đó, chạy như vậy cũng không còn là
vấn đề nữa."
Đường Tam nói: "thôi không cần than thở nữa, mau nghỉ ngơi đi. Ai mà biết ngày
mai viện trưởng còn làm như thế nữa hay không chứ?"
Đang lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, cánh cửa hé mở. Tiểu Vũ thò đầu vào nói:
"Tiểu Tam, ngươi ra ngoài này một chút"
Đường Tam đáp ứng một tiếng đi ra ngoài.
"Tiểu Vũ, làm sao vậy?" Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tiểu Vũ Đường Tam không khỏi
có chút yêu thương.
Tiểu Vũ có chút làm nũng, bĩu môi nói: "Chạy một ngày đường, chân của ta đau
nhức quá. Ca, người xoa bóp chân cho ta được không?"
Thời gian trước kia, mỗi lần ma quỷ huấn luyện làm Tiểu Vũ mệt mỏi Đường Tam
lại giúp Tiểu Vũ xoa bóp chân. Nội lực Huyền Thiên Công so với hồn lực đúng là
vẫn có chút khác nhau. Trong đôicó tác dụng trị liệu thuộc loại đạo gia còn
hồn lực lại không có khả năng này. Tổng thể mà nói hồn lực thuộc loại bá đạo
còn nội lực Huyền Thiên Công lại hoà hoãn.
"Được, ở đây ư?" Đường Tam yêu thương xoa xoa đầu Tiểu Vũ.
"Ân, ở đây đi. Vinh Vinh cùng Trúc Thanh các nàng đang ngủ." Vừa nói Tiểu Vũ
vừa nhấc đùi phải lên, để lộ ra hai chân thon dài mềm dẻo trực tiếp gác lên
vai Đường Tam.
Đường Tam nâng hai tay lên, một tay nắm lấy cổ chân nàng, tay kia đặt lên bàn
chân mềm mại. Nhiệt lưc Huyền Thiên Công thấu vào trong bàn chân, Tiểu Vũ nhất
thời cảm thấy thoải mái nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên một chút ánh
hồng mê người.
Đường Tam vừa giúp Tiểu Vũ xoa bóp bàn chân vừa nói: "Nếu như ngày mai không
chạy được, ta sẽ mang ngươi theo. Ta sử dụng bát chu mâu nên tốc độ sẽ không
có vấn đề gì"
Tiểu Vũ cười hi hi nói: " Không cần, ta có thể chạy được, kỳ thật mệt mỏi một
chút như vậy cũng tốt. Ta cũng có lý do để cho ngươi xoa bóp chân cho ta a.
Thật thoải mái, ca, vì sao bàn tay ngươi lại nóng như vậy?"
Đường Tam bất đắc dĩ lắc đầu. Đối với muội muội này, hắn phát hiện từ nội tâm
càng lúc càng yêu thích. Cũng không có để ý đến bàn chân nàng dính bùn đất,
cầm nhẹ lấy giúp cho Tiểu Vũ buông lỏng "Cảm giác như thế nào?"
"Thực thoải mái a, dường như không còn đau nhức nữa." Cho dù còn cách một lớp
giày nhưng sức nóng từ bàn tay của Đường Tam vẫn truyền đến bàn chân nàng.
Giống như được ngâm mình trong làn nước nóng, ánh mắt của Tiểu Vũ dần dần trở
nên mê ly.
"Tốt lắm, đổi chân kia."
Ánh mắt Tiểu Vũ có chút đọng lại nhìn Đường Tam: "Ca, nếu chúng ta sau này đều
được như vậy thì tốt quá, ngươi về sau có chị dâu có còn để ý đến ta? Có hay
không còn muốn ta?"
Đường Tam mỉm cười nói: "Nha đầu ngốc, tại sao ta lại không muốn ngươi được
chứ? Ngươi lúc nào cũng vẫn là tiểu muội muội của ta." Đối với tình cảm nam nữ
hắn từ trước đến nay đều không có kinh nghiệm. Trong đời này càng không rõ.
Cha không có ở bên cạnh, từ khi đến Sử Lai Khắc học viện, Đường Tam lại một
chút cũng không dám nghĩ đến chuyện tình cảm. Có tình cảm bạn bè với người
cùng nhóm, có tình thân với Tiểu Vũ cùng đại sư, hắn thực sự thỏa mãn với cuộc
sống hiện tại.
Tiểu Vũ cười ha ha nói: "Nếu không, chờ khi nào ta lớn lên, ta sẽ gả cho ngươi
có được không? Như vậy có thể cả đời làm muội muội của ngươi, để cho ngươi
chiếu cố đến ta."
Đường Tam bật cười nói: "Được a, nhưng ngươi xinh đẹp như vậy gả cho ta rồi sẽ
phải ủy khất ngươi thôi."
Tiểu Vũ hừ một tiếng nói: "Người ta nói đều là sự thật, có cái gì ủy khuất
chứ? Trong lòng ta, ngươi là người tốt nhất. Ca, ngươi có biết không? Vinh
Vinh nàng ấy giễu cợt ta, nói ta với ngươi là huynh muội."
Đường Tam sửng sốt một hồi: "Đúng vậy, ngươi không phải là muội muội của ta
hay sao?"
Tiểu Vũ mỉm cười mặt đỏ lên: "Không giống a. Ai nha, không nói với ngươi nữa,
ngươi thật sự là đầu gỗ mà." Vừa nói, nàng thu lại chân mình, đi đến sau lưng
Đường Tam hai tay đặt nhẹ lên vai hắn.
Thủ pháp của Tiểu Vũ có chút nhanh nhẹn nhưng làm cho Đường Tam hết sức thoải
mái, hơn nữa còn có chút nhàn nhạt ôn tình càng khiến cho nội tâm của Đường
Tam tại nơi sâu nhất cũng nhẹ nhàng rung động.
"Tốt lắm, ngươi cũng đi nghỉ sớm một chút đi, ngày mai còn tiếp tục chạy nữa."
Đường Tam có chút không muốn, giữ tay Tiểu Vũ lại.
"Được." Tiểu Vũ đáp ứng một tiếng liền trở lại phòng mình, nàng lúc này trong
ngực tim đập có phần nhanh hơn, nhưng trong đáy mắt có phần do dự cùng chút
ánh lên sự thâm thúy.
Trở lại phòng trọ của mình Đường Tam có chút kinh ngạc là ba người Đái Mộc
Bạch còn chưa đi ngủ, ba người đều cười mà như không cười nhìn về phía Đường
Tam.
Áo Tư Tạp từ trên giường đứng lên, hướng tới phía Đái Mộc Bạch nâng một cái
chân lên, âm thanh nũng nịu nói: "Chạy một ngày đường, chân của ta đau nhức
quá. Ca, ngươi xoa bóp chân cho ta được không?"
Đái Mộc Bạch cười ha ha, bắt chước âm thanh của Đường Tam nói: "Được, ở trong
này sao?"
Áo Tư Tạp trả lời tiếp câu trên: "Ân, ở trong này đi. Vinh Vinh cùng Trúc
Thanh các nàng ngủ rồi."
Nhìn bộ dáng tức cười của bọn họ như vậy Đường Tam nói: "Được a, các ngươi dám
nghe lén chúng ta nói chuyện."
Mập Mạp bên cạnh cười hắc hắc nói: "Không phải chúng ta nghe lén mà âm thanh ở
đây cách âm thật sư kém một chút. Ca, ngươi cũng xoa bóp chân cho ta đi." Vừa
nói hắn vừa đưa bàn chân giống như mái chèo của hắn ra.
Đường Tam gật đầu nói: "Được, không thành vấn đề, ta nghe nói có vài độc tố
đối với người lại thực sự có ích, còn có tác dụng giãn gân hoạt huyết. Không
biết bát chu mâu của ta có làm được như thế không? Hay là lấy ngươi để thử xem
sao?" Vừa nói hắn tự cởi áo mình ra lộ ra tinh xích rắn chắc trên thân, làm ra
bộ muốn phóng ra bát chu mâu.
Mập mạp vô cùng hoảng, sợ kéo cái chăn trùm kím thân thể, kêu lên thảm thiết
quái dị: "Không cần a, Tam ca, ta sai rồi a." Lúc trước chính hắn bị dính độc
bởi bát chu mâu nên ấn tượng này hắn cực kỳ khắc sâu.
Đường Tam cũng không tức giận, nói: "ngủ."
Đái Mộc Bạch cười a a nói: "Tiểu Tam, Tiểu Vũ người ta đã hướng ngươi biểu lộ
thái độ, cũng không chỉ muốn ngươi làm ca ca, ngươi tại sao lại ngu ngốc như
thế? Mỹ nữ như Tiểu Vũ rất hiếm có, ngươi nhanh tới đi, đừng nên chậm trễ
nữa."
Đường Tam sửng sốt một chút nói: "Đối với chúng ta chỉ là huynh muội. Được
rồi, không nói mấy chuyện này nữa. Chúng ta còn nhỏ như vậy, hiện tại nói ra
còn quá sớm. Ngươi nghĩ răng ta là tên mập kia sao? Ta không có tà hỏa như
vậy."
Mã Hồng Tuấn từ trong chăn mềm thò đầu ra nói: "Vậy thì sao chứ? Chuyện nam nữ
là chuyện thiên kinh địa nghĩa, là bản năng tối nguyên thủy."
Đường Tam trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Ta xem ngươi cũng chỉ còn lại mỗi
bản năng."
Đái Mộc Bạch cũng không nói cái gì hết, chỉ mỉm cười lắc đầu, khoanh chân ngồi
trên giường tiến vào trạng thái minh tưởng.
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày thứ hai mọi người lại tiếp tục chạy
đi. Lúc này, bọn họ đã ra khỏi Ba Lạp Khắc vương quốc, tiến vào bên trong Tây
Nhĩ Duy Tư vương quốc.
Hoàn hảo, Phất Lan Đức hôm nay cũng không có lại chạy với tốc độ như trước,
chỉ dựa theo tốc độ bình thường dẫn đầu nhóm người theo hướng đông bắc đi tới.
Ngay trong ngày, bọn họ đã đến được thủ đô phương nam của Tây Nhĩ Duy Tư vương
quốc, Tây Nhĩ Duy Tư thành. Phất Lan Đức có chút phá lệ lựa chọn tòa đại thành
thị này làm nơi đặt chân, hơn nữa bọn họ vào thành khi sắc trời mới vừa tối
sầm xuống.
"Phất Lan Đức, ngươi đổi tính rồi sao?" Viện trưởng Phất Lan Đức đại nhân mang
theo mọi người đến ở một tửu điếm sang trọng khiến mọi người trong lòng không
khỏi thấy khó hiểu. Hơn nữa ở đây Phất Lan Đức còn thuê đến năm gian phòng
khiến mọi người thoải mái một chút, thậm chí cơm tối còn thịnh soạn chưa từng
có.
Bất luận Triệu Vô Cực cùng mấy vị đại sư đối với hành vi khó hiểu của Phất Lan
Đức đều không thể nào giải thích được. Một kẻ luôn keo kiệt như hắn như thế
nào tự nhiên trở nên hào phóng đến như vậy?
Trong bữa cơm tiệc cuối cùng Phất Lan Đức cũng lộ ra bộ mặt thật của mình.
Phất Lan Đức vẻ mặt cười cười, bưng chén rượu lên trước mặt nói: "Đã chạy suốt
hai ngày, mọi người cũng đều vất vả. Hôm nay mời mọi người ăn một bữa, bất
quá, mấy tiểu quái vật các ngươi cũng phải uống một chén."
Nói xong hắn dốc chén rượu uống cạn. Hơn nữa còn cực kỳ nhiệt tình chiêu đãi
mọi người dùng bữa.
Đái Mộc Bạch bên tai Đường Tam thấp giọng nói: "So sánh về nụ cười, ta lại
càng hy vọng vị viện trưởng này hình dáng nghiêm túc hơn. Không biết vì sao,
mỗi lần hắn cười, ta đều cảm giác hắn cười như vậy thật sự rất gian trá. Ngươi
cứ chờ mà xem, vị viện trưởng của chúng ta hôm nay khẳng định là có vấn đề."
Cũng quả nhiên, được ba tuần rượu, ăn hết năm món đồ ăn, Phất Lan Đức lau mép
ôn hòa nói với Sử Lai Khắc thất quái nói: "Các ngươi đã hai tháng không có
tiến hành thực chiến rồi, ở Tây Nhĩ Duy Tư thanh có một tòa đại chiến hồn
tràng. Buổi tối hôm nay các ngươi cũng nên đi hoạt động một chút chứ. Ân, cũng
không cần tham gia tất cả các chiến hồn, ngày mai cũng còn phải chạy, chỉ cần
tham gia đoàn chiến đấu hồn."
Đái Mộc Bạch buồn cười nhìn thấy Phất Lan Đức lộ ra cái đuôi hồ ly nói: "Viện
trưởng đại nhân, chúng ta lần này thực chiến xong, phần thưởng thuộc về bọn ta
hay là hiến cho học viện đây?"
Phất Lan Đức đại nghĩa lẫm nhiên nói: "Học viện tuy đã đóng cửa nhưng làm viện
trưởng của các ngươi, các ngươi nghĩ rằng ta sẽ chiếm tiện nghi của các ngươi
sao? Những thứ thu vào đều đã chia đều cho các người, không quan hệ gì đến bọn
ta. Mộc Bạch, chẳng lẽ các ngươi nghĩ ta có mục đích riêng?"
Lần này đến phiên Đái Mộc Bạch ngây người. Hắn vốn nghĩ Phất Lan Đức cho bọn
họ tham gia đoàn chiến đấu hồn đoạt phần thưởng cho hắn, như vậy là có lời lãi
rồi. Lấy cấp bậc hiện tại của bọn họ, một hồi đoàn chiến đấu hồn, mỗi người có
thể thu vào ít nhất một trăm kim hồn tệ. Con số tăng lên cũng rất khả quan.
Không nghĩ tới Phất Lan Đức lại dùng lời chính nghĩa để phê bình hắn.
Chẳng lẽ vị viện trưởng này thật sự chuyển biến?
Mã Hông Tuấn đối với vị lão sư này cũng có chút đoán ra, ở bên kia hướng Đái
Mộc Bạch dùng miệng ra dấu một cái. Đái Mộc Bạch lúc này mới chợt giật mình
nghĩ tới, miệng của Mã Hồng Tuấn kia ý tứ chỉ có hai chữ, đánh bạc.
Đúng vậy, dưới tình huống cùng cấp bậc, ngay cảHoàng Đấu chiến đội còn không
thắng nổi Sử Lai Khắc thất quái, thì làm sao có đối thủ đây. Chỉ cần bọn họ
tại đoàn chiến, thời điểm mấu chốt đánh bại đối thủ đối thủ như vậy tiền lời
thu về tự nhiên sẽ không nhỏ. Đây mới chính là toàn bộ kế hoạch của Phất Lan
Đức.
"Tốt lắm, chúng ta xuất phát thôi." Phất Lan Đức thống khoái vén màn lên, hỏi
rõ ràng đường đến nơi đại chiến đấu hồn tràng của Tây Nhĩ Duy Tư, đưa mọi
người rời khỏi tửu điếm.
Tây Nhĩ Duy Tư đại đấu hồn tràng nhìn qua so với các đấu hồn tràng khác càng
thêm hùng vĩ, trong này dù sao cũng là thủ đô của Tây Nhĩ Duy Tư đẳng cấp còn
muốn cao hơn những nơi khác một bậc.
Đeo mặt nạ đã khiến cho Tác Thác thành đấu hồn tràng rung động lên, Sử Lai
Khắc thất quái lại xuất động.
Bất quá, Phất Lan Đức thay mặt Sử Lai Khắc thất quái lên báo danh đoàn chiến
lại trợn tròn mắt.
Trong sân của Tây Nhĩ Duy Tư đại đấu hồn tràng các nhân viên công tác cẩn thận
tra xét huy chương đấu hồn của Sử Lai Khắc thất long, không khỏi kinh ngạc
nhìn bảy tên hồn sư đeo mặt nạ đứng trước mặt, khó khăn lắm mới thốt được lời:
"Xin lỗi các vị hồn sư tôn kính, sợ rằng các vị không thể tham gia đoàn chiến
đấu hồn hôm nay được."
Thất quái thì không sao nhưng Phất Lan Đức có chút nóng nảy. Phải biết rằng
tiến vào Tây Nhĩ Duy Tư thành hắn đã tiêu không ít tiền, chỉ nghĩ có thể kiếm
lại một chút ở nơi này.
"Tại sao? Chẳng lẽ đây không phải Tây Nhĩ Duy Tư đại đấu hồn tràng sao?" Phất
Lan Đức nổi giận nói.
Mặc dù Phất Lan Đức nói có chút kiêu ngạo nhưng nhân viên phụ trách lại không
có chút phản bác. Kim đấu hồn đội ngũ trên dưới ba mươi cấp, quả thật đủ tư
cách kiêu ngạo. Hắn tại đấu hồn tràng làm công hai mươi năm chưa từng thấy qua
đấu hồn chiến đội nào quái dị như thế này xuất hiện.
"Xin lỗi tiên sinh tôn kính, ở chỗ Tây Nhĩ Duy Tư đại đấu hồn tràng này của
chúng ta không có một kim đấu hồn chiến đội ba mươi cấp để tiến hành công bình
chiến đấu." Công tác viên cảm thấy hơi khó nói.
Phất Lan Đức nói: "Vậy ngân đấu hồn chiến đội cũng được. Ngươi không thấy là
trong bọn họ chỉ có một người mới đạt đến xưng hào kim đấu hồn sư hay sao?"
Công tác nhân viên lắc đầu nói: "Việc này khẳng định không được. Đầu tiên,
ngân đấu hồn ba mươi cấp chiến đội chúng ta trong này cũng chỉ có một đội, có
thể làm cho bọn họ xuất chiến hiển nhiên là không công bình. Nói vậy ngài cũng
hiểu được quy củ của đại đấu hồn tràng. Cấp bậc của đoàn đội tính theo hồn sư
cao nhất trong đội mà tính toán."
Nhìn một bên Triệu Vô Cực có chút hả hê nói: "Xem ra tính toán của người nào
đó hình như đã thất bại."
Đứng bên Triệu Vô Cực là Lô Kỳ Bân, Lý Úc Tùng cùng Thiệu Hâm ba vị niên
trường hồn sư cũng đều không khỏi bật cười. Bọn họ không phải từ lúc theo Phất
Lan Đức đến đây mới có quan hệ mà đã là hảo bằng hữu tù trước tại Sử Khắc Lai
học viện. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phất Lan Đức làm cho bọn họ cảm thấy
vui mừng.
Phất Lan Đức không cam tâm hỏi: "Vậy có còn phương pháp nào khác không?"
Nhân viên công tác suy nghĩ một chút nói: "Cũng không phải là không có biện
pháp, nếu các vị quyết định muốn tham gia vượt cấp đấu hồn mà nói, ta có thể
an bài, cũng không bị đấu hồn huy chương hạn chế gì. Nói cách khác, các người
có thể khiêu chiến thấp nhất là bốn mươi cấp đấu hồn đội ngũ. Tại nơi này bốn
mươi cấp đấu hồn cơ hồ đều là ngân đấu hồn chiến đội, cũng có vài kim đấu hồn
đoàn đội, các ngươi có thể tùy ý lựa chọn.
Bốn mươi cấp? Phất Lan Đức đầu tiên nghĩ một chút, sau đó kiên quyết lắc đầu:
"Như vậy thì quên đi."
Quân tử có tài, trộm cắp có đạo. Đạo lý này Phất Lan Đức có thể hiểu được.
Mặc dù còn đang trên đấu hồn đài, bình thường mà nói cũng không dồn đối phương
vào chỗ chết. Nhưng hắn cũng tuyệt đối không để cho học trò của mình vì lợi
ích của chính mình mà đi mạo hiểm.
Có thể dám chắc một điều, mặc dù có thể chiến thắng được nhưng để không bị một
chút tổn thương gì là điều không thể. Không thể để cho Sử Lai Khắc thất quái
vì lợi ích của mình mà chịu nguy hiểm. Mặc dù Phất Lan Đức có chút keo kiệt,
nhưng chuyện này hắn sẽ không làm. Dù sao cũng phải có nguyên tắc.
"Không, ta nghĩ là có thể." Âm thanh cứng ngắc của Đại Sư vang lên, đi đến bên
Phất Lan Đức.
Phất Lan Đức nhíu mày nói: "Tiểu Cương, ngươi đùa ah. Điều này sao có thể chứ?
Ngươi cũng không phải không biết là chỉ kém một hồn hoàn thì đã có chênh lệch
sao, chẳng lẽ ngươi lại muốn bọn trẻ chịu chết? Ngươi đừng quên trong bọn
chúng có ba người còn chưa đến ba mươi cấp, đối mặt với đội ngũ hồn sư bốn
mươi cấp, bọn họ sẽ không có cơ hội."
Đại sư lắc đầu nói: "Ta đương nhiên không làm bọn nhỏ phải mạo hiểm đâu. Phất
Lan Đức, trong bốn mươi cấp, chiến đội cũng có nhiều chỗ khác nhau"
Vừa nói xong đại sư chuyển hướng công tác viên nói: "Vừa rồi ngươi nói cho
chúng ta tùy tiện lựa chọn đối thủ, không có vấn đề gì chứ?"
Công tác viên gật đầu nói: "đương nhiên không vấn đề gì, hơn nữa ta cam đoan
trận đoàn chiến đấu hồn này sẽ tiến hành tại trung tâm của đại đấu hồn tràng."
Tình huống khiêu chiến vượt cấp tại đấu hồn tràng rất ít xuất hiện, nhất là
trong đoàn chiến. Dưới tình huống một chọi một, nếu một bên có vũ hồn đặc biệt
xuất sắc thì cho dù có chênh lệch một hồn hoàn cũng vẫn có cơ hội để chiến
thắng. Còn chiến đoàn là một lực lượng tập thể. Nếu cả tập thể này đều kém hơn
đối thủ một cái hồn hoàn vậy thì làm sao mà có thể chiến đấu? Bởi vậy, đoàn
chiến xuất hiện tình huống khiêu chiến vượt cấp cũng không mấy khi xuất hiện
trong cả lịch sử đấu hồn tràng, cũng không có lần nào thành công khiêu chiến
vượt cấp. Vì vậy loại khiêu chiến này sẽ càng thu hút ánh mắt người xem và tạo
cho người xem cảm thấy hưng phấn. Chỉ cần tin tức này phát ra, tại trung tâm
của đấu hồn tràng khẳng định sẽ không còn chỗ ngồi. Loại chuyện tốt như vậy,
đấu hồn tràng làm sao có thể cự tuyệt?
Đại sư tiếp tục nói: "Bốn mươi cấp đội ngũ trong này của các ngươi có hay
không đội ngủ nào đặc biệt hung tàn, mỗi lần ra tay đều sát thương đối thủ?
Chúng ta cần tỉ lệ sát thương càng cao càng tốt."
"A?" Nhân viên công tác giật mình nhìn đại sư trong lòng thầm nghĩ người này
tại sao lại muốn cho bọn họ đấu với đoàn đội có tỉ lệ sát thương cao? Hắn vốn
nghĩ đại sư sẽ lựa chọn một đội có thực lực yếu nhất trong bốn mươi cấp đoàn
đội. Không hiểu tại sao hắn lại nói ra lời như vậy?
Phất Lan Đức tóm lấy bả vai đại sư gầm nhẹ: "Tiểu Cương, ngươi điên rồi à?
Ngươi muốn cho bọn trẻ đi chịu chết hả?"
Đại sư cười lạnh nhạt nói: "Phất Lan Đức, ngươi cho rằng ta sẽ làm cho Tiểu
Tam đi chịu chết sao? Yên tâm đi, ta đều đã có dụng ý."
Phất Lan Đức sửng sốt một chút, đúng a, đại sư dù sao cũng không để những đứa
nhỏ đó đi chịu chết, hơn nữa Đường Tam còn là đệ tử duy nhất của hắn, bình
thường đại sư luôn tỏ ra quan tâm tới hắn. Phất Lan Đức cũng thấy được đại sư
coi Đường Tam như con, sao có thể đem đứa nhỏ này đi mạo hiểm được.
Đại sư thừa lúc Phất Lan Đức còn đang ngốc trệ quay sang hỏi nhân viên công
tác: "Đến cuối cùng là có hay không có đội ngũ như vậy?
"A có, có đấy." Nhân viên công tác lúc này mới có phản ứng trả lời: "Hung thần
chiến đội, sau khi đạt được cấp bậc ngân đấu hồn chiến đội, đánh tổng cộngbốn
mươi sáu trận, thắng ba mươi mốt trận. Tổng cộng đánh chết đối thủ có sáu mươi
ba người, đánh đối thủ bị thương nặng mười tám người, được xưng là hung khí
trong ngân hồn chiến đội. Đại bộ phận ngân đấu hồn đội ngũ đều không muốn gặp
phải họ bởi vì bọn họ vô cùng hung lệ."
Đại sư vừa lòng gật đầu nói: "Nhóm của ta liền khiêu chiến Hung Thần Chiến
Đội. Chiến Đội của chúng ta tên là Sử Lai Khắc Thất quái, tổng cộng có bảy đội
viên xuất chiến."
"Đại Sư…" Mắt thấy đại sư thật sự muốn như vậy, Triệu Vô cực cùng bốn vị lão
sư liền chạy theo ngăn cản.
Đại sư nhìn bọn họ lắc đầu, nói nhỏ với họ câu gì đó, mọi người lúc này mới
giật mình hiểu ra, vẻ mặt lo lắng lúc này mới biến mất.
Phất Lan Đức có chút chần chờ nói: "vậy…như vậy có được không?"
Đại sư lạnh nhạt nói: "Phất Lan Đức, đây cũng là một loại lịch lãm. Nếu một
ngày nào đó bọn chúng phải đối mặt với tình huống như vậy, khi chúng ta không
có ở bên cạnh chỉ đạo, vậy thì cho chúng trải qua việc này trước đi, để cho
chúng chính mình trải nhận được kinh nghiêm."
Ánh mắt Phất Lan Đức cùng đại sự tại không trung va chạm, tưa hồ vài phần hỏa
quang. Cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp trước hắn, gật đầu nói: "Được rồi, hy
vọng là ngươi nói đúng."
Đại sư cười nhạt nói: "Đây là phương pháp khảo nghiệm tố chất cùng tâm lý tốt
nhất. Sớm muộn bọn họ cũng phải trải qua."
Phất Lan Đức nhìn vẻ mặt các vị đại sư khác nói: "Như vậy đi, chúng ta biểu
quyết một chút, ai theo đại sư giơ tay, số ít phải theo số đông."
Vừa nói Phất Lan Đức vừa giơ tay, vài vị lão sư chần chờ một lát, cuối cùng
đều giơ tay.
Đại sư lúc này mới hướng về nhân viên công tác nói: "Mời an bài giúp bọn ta."
Mông Lệ tâm tình rất xấu. Là đội trưởng của Hung thần chiến đội, cũng khó
trách tâm trạng hắn buồn bực. Hung thần chiến đội đã có hơn nửa tháng không
tham gia đoàn chiến đấu hồn, nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ đã nhận lời
khiêu chiến của tất cả các đội ngân đấu hồn bốn mươi cấp, không còn đội nào
muốn chiến đấu với bọn họ nữa.
Hung thần chiến đội từ khi thành lập đến nay đều sử dụng chiến thuật "Chó
điên", Mông Lệ luôn luôn sùng bái phong cách mạnh mẽ hung ác, trong các trận
đoàn chiến trước đó, dưới sự chỉ huy của hắn, Hung thần chiến đội luôn dành
cho đối thủ phương thức công kích điên cuồng nhất, cho dù là thua, cũng sẽ
phải khiến đối phương bị trọng thương, thậm chí là tử thương.
Mỗi khi Hung thần chiến đội tham gia đoàn chiến, trước tiên sẽ dùng khí thế áp
đảo hoàn toàn đối thủ, cho dù là đối phương thực lực cao hơn hẳn bọn hắn, cũng
rất khó dành được chiến thắng.
Nhưng gần đây Hung thần chiến đội lại gặp phiền toái, bởi vì chính phong cách
vô cùng tàn ác đó. Tất cả các ngân hồn chiến đội đều cự tuyệt không muốn tiến
hành đoàn chiến với bọn chúng. Hồn sư muốn bồi dưỡng được không dễ chút nào,
làm gì có ai hy vọng đồng đội của mình chết trên đấu hồn đài. Bị thương thì có
thể nói là không tránh khói, nhưng rõ ràng chiến đấu với Hung thần chiến đội,
tử vong không còn là tai nạn ngoài ý muốn nữa rồi. Dưới tình huống này, Hung
thần chiến đội lập nên một đế chế ở ngân đấu hồn bốn mươi cấp.