Phi Thiên Thần Trảo


Người đăng: khangcv

Đường Tam suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Vậy được rồi, kỳ thật cũng không có
gì là bí mật. Có những thứ không phải muốn học là có thể học được." Ám khí của
Đường Môn vô cùng nổi tiếng, nhưng không có khả năng bắt chước được. Khi Đường
Tam còn ở thế giới kia, Đường môn đã đứng sừng sững mấy trăm năm. Từ trước đến
giờ chưa từng có một ai có thể bắt chước làm được vũ khí siêu việt như của
Đường Môn cả. Một gã đệ tử bình thường của Đường Môn muốn chế tạo vũ khí cần
phải có đến mười năm rèn luyện. Đường Tam về phương diện này lại cực kỳ có
thiên phú nhưng cũng phải trải qua hơn hai mươi năm không ngừng nghiên cứu chế
tạo. Khi chế tạo ám khí chưa đạt đến cấp bậc đại sư, muốn bắt chước là không
có khả năng.

Trữ Vinh Vinh nói: "Vậy tốt lắm, không cần phải trở về trước. Nói thật, ta vẫn
còn thật sự sợ khi trở về sau này cha ta không cho đi đâu, vừa đúng khoảng
thời gian này ta không cần phải huấn luyện lại nên cũng có thể thoải mái chơi
đùa. Tiểu Vũ, ngươi nói xem đến chỗ nào để chơi đùa? Đường Tam, ngươi cũng đi
cùng chứ?"

Đường Tam cau mày nói: "Sư phụ muốn để cho mọi người cùng tu luyện hồn lực.
Vinh Vinh, ngươi quên rồi sao?"

Trữ Vinh Vinh le lưỡi cười nói: "cũng không phải như vậy, ta không phải lúc
nào cũng đi chơi, Sử lai Khắc bây giờ trong lúc không còn thịnh vượng. Ta biết
hồn lực của ta yếu nhất, ta cũng biết phải cố gắng. Nhưng phải buông lỏng một
chút. Nhàn rỗi cùng vất vả kết hợp thôi."

Tiểu Vũ gật đầu nói: "Vinh Vinh nói cũng có đạo lý lắm Tiểu Tam. Ngươi có muốn
cùng chúng ta ra ngoài xem xét tình hình xung quanh không?"

Đường Tam lắc đầu nói: "Quên đi, ta còn có không ít chuyện muốn làm. Các ngươi
cứ đi thôi. Chú ý an toàn là tốt rồi." Nói xong hắn vội vã cáo từ. Tại nữ sinh
túc xá tóm lại cảm thấy có chút quái dị.

Hai tháng thời gian này từ lúc Đường Tam quay lại trên đường đã cảm thấy tốt
hơn nhiều.

Lần trước tại Tinh Đấu sâm lâm gặp nạn, Đường Tam ngày càng cảm giác được thực
lực của mình không đủ. Mặc dù có được bát chu mâu sau đó, làm hắn bây giờ đã
ngang với trung cấp hồn sư, có đại địa ưu thế. Chỉ khi gặp cấp bậc cao hơn thì
tự nhiên ưu thế này sẽ không còn.

Dùng bốn mươi cấp hồn sư, Đường Tam tự tin có thể đánh thắng. Nhưng vượt qua
cấp bốn mươi thì phải xem hồn sư của đối thủ có thuộc tính như thế nào.

Nếu thuộc tính của hắn vừa khắc chế thuộc tính của đối thủ mà nói, hắn tin
tưởng bằng vào ám khí của mình có thể liều mạng với đối thủ. Nhưng nếu mình bị
đối thủ khắc chế, vậy không có khả năng chiến thắng.

Đường Tam lần trước từ của hàng thợ rèn đã mua về dụng cụ đã sớm mang tới Sử
Lại khắc học viện. Hôn nay đi ngang qua của hàng thợ rèn, hắn cố ý đặt mua một
nhóm kim chúc đấu hồn. Hắn đã có năm nghìn kim tệ tiền lời nên mua sắm một ít
kim chúc thượng hạng cũng không vấn đề gì.

Hơn nữa lần trước mua kim chúc, hắn trong hai tháng này đã tự mình tăng thêm
một chút trang bị võ trang lực lượng, đồng thời tăng mạnh thủ pháp ám khí khi
luyện tập.

Nội lực không đủ nên rất nhiều môn ám khí tinh diệu đêu không thể phát huy uy
lực. Cho nên Đường Tam muốn tự mình phải am hiểu thật kỹ công phu chế tạo ám
khí từ thấp đến cao.

Sử Lai Khắc học viện mặc dù đơn sơ nhưng nơi này lại không hề nhỏ. Hơn nữa
giáo sư cùng đệ tử nơi này không nhiều lắm dụng cụ lò rèn cảu Đường Tam vừa
đưa tới nên hắn hướng Phất Lan Đức một gian phòng trống để sử dụng. Đương
nhiên là không thể thiếu tiền phòng.

Từ túc xá của Tiểu Vũ cùng Trữ Vinh Vinh, Đường Tam trực tiếp đi tới gian
phòng này. Trong phòng có kiến trúc đơn giản, được tạo bởi nham thạch mặc gì
không theo quy tắc gì nhưng thập phần chắc chắn, đây là loại kiến trúc bình
thường mà bình dân thường sử dụng.

Trong phòng không lớn, khoảng gần ba mươi thước. Lò chế tạo, lò nung đến chú
tạo chùy, tất cả đều nguyện vẹn chỉ là vì một thời gian dài không sử dụng nên
có chút rỉ sét.

Trong một góc của căn phòng, nhìn thấy một đống lớn than gỗ cùng các loại kim
chúc. Đại bộ phận không trải qua bất cứ gia công nào.

Đường Tam thu dọn căn phòng một chút. Khi cầm đến chú tạo chùy, cảm giác quen
thuộc do mồ hôi tạo ra trong tay, trong đầu không khỏi hồi tưởng đến hình dáng
phụ thân khi đích thân dạy mình chú tạo.

Mặc dù Đường Hạo cũng không dạy cho Đường Tam trong thời gian dài nhưng đoạn
thời gian này chính là lúc gần gũi với phụ thân nhất kể từ khi Đường Tam sinh
ra. Đối với Đường Tam mà nói, lúc đó mỗi câu nói của phụ thân trong trí nhớ
của Đường Tam đặc biệt khắc sâu.

"Thần tượng cũng không phải là dùng thần thiết chế tạo ra thần khí, mà thợ rèn
chỉ dùng sắt bình thường để chế tạo ra thần khí." Đường Tam thì thào lặp đi
lặp lại câu nói của phụ thân, trong tay chú tạo chùy nương theo tiểu thối phát
lực.

Không cần mục tiêu gì, chú tạo chùy mang theo tiếng gió thét gào. Trong phòng
này hay tay Đường Tam múa lên, mỗi nhát chùy đầy nội lực. Một chùy lại một
chùy, thân thể nhỏ bé chuyển động, tạo nên khoảng không gian giống như hàm
ngựa nối tiếp nhau tràn đầy khắp nơi.

Nội lực cùng thân thể biến hóa, Đường Tam lại thi triển loạn phi phong chuy
pháp thì càng lúc càng thêm đắc tâm ứng thủ. Mặc dù không có mục tiêu gì nhưng
cảm giác phát tiết này làm cho hắn càng cảm giác thấy thư sướng thoải mái.

Khi chém ra đầy đủ chín chín tám mươi mốt chùy, Đường Tam mới ngừng tay, toàn
thân quần áo đã đẫm ướt đầy mồ hôi. Thống khoái, thật sự thống khoái. Đường
Tam đưa chú tạo chùy lên trước mặt mình trong đầu không ngừng hiện lên hình
ảnh mình tại Đường Môn, lại thấy mình cùng Đường Hạo học tập trú tạo, trong
đầu không khỏi hiện lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Mười ba năm, mình đã đi tới thế giới này đã mười ba năm. Ở cái thế giới hoàn
toàn mới này, mình đã có rất nhiều thứ mà trước kia chưa bao giờ có đó là tình
thân, tình bạn, vũ hồn hồn kỹ…tất cả đã hoàn toàn dung nhập vào linh hồn của
hắn.

Đường Tam thân hình chợt lóe đã đi tới đống kim chúc, chú tạo chùy đập lên một
khối có đường kính hơn nửa thước. Tinh thiết thoáng xiêu vẹo, mũi chân chạm
nhẹ tức thì lộ ra, hắn chọn ra chừng trăm cân trọng thiết.

Tương tinh thiết lộ ra được nắm trong lòng bàn tay trái. Đường Môn, vĩnh viễn
không cách nào quên lạc ấn ký. Ta nhất định tại thế giới mới này làm ngươi
phát dương quang đại.

Tinh thiết được đặt trong chú tạo lô. Tràn ngập cảm giác tiết tấu. Ống bễ tại
trong căn phòng bằng đá bắt đầu âm thanh ngân nga hữu lực. Một lúc sau đã bừng
lên lửa đỏ. Chú tạo lô đã bắt đầu trở về với tác dụng của nó.

Đường Tam mãi mãi không quên lời phụ thân đã nói. Hắn cũng rõ ràng tại sao phụ
thân nói dùng sắt thường chế tạo ra thần khí mới chính thức là tượng thần. Ý
nghĩ này không chỉ nói đến kỹ thuật, quan trọng hơn chính là nghị lực kiên
định.

Một thanh sắt bình thường nếu qua ngàn vạn lần tôi luyện sẽ trở thành thiết
trung chi vương.

Đường Môn đối với mỗi người tự mình chết tạo ám khí yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc
cẩn thận. Đối với người từng chế tạo loại ám khí như Đường Tam, yêu cầu của
tác phẩm lại càng thêm hà khắc. Hắn sẽ tuyệt đối không chịu bởi vì chất lượng
ám khí có vấn đề rồi khi xuất hiện tình huống nguy cơ dẫn đến tự hại mình.

Tinh thiết được nung đỏ bừng, tựa như một khối hồng bảo thạch khổng lồ. Cũng
chỉ có lúc nung đỏ hoàn toàn mới có thể nhìn ra ở trong đó có tạp chất.

Chú tạo chùy trong tay Đường Tam bắt đầu vung lên.

Đương, đương, đương, đương…..tràn ngập âm thanh tiết tấu gõ nhịp từ trong căn
phòng đá truyền nhẹ ra. Đường Tam bắt đầu công việc thuộc về hắn.

Từ ngày bắt đầu không ăn cơm ở bên ngoài, Đường Tam giờ đây thậm chí không có
về ngủ ở túc xá của mình. Mỗi ngày lặp đi lặp lại công việc chú tạo không biết
ngừng, khi mệt mỏi hắn ngay tại chỗ ngồi xuống tu luyện hồn lực cùng tinh lực
đến khi hồi phục hắn lại tiếp tục công việc này.

Không ai biết Đường Tam cuối cùng là chế tạo cái gì. Ngay cả đại sư cũng không
rõ ràng lắm, cho tới bây giờ cũng không có đến chú tạo phòng để tìm hắn. Đó
hoàn toàn là sự tín nhiệm. Đại sư tin tưởng Đường Tam tuyệt đối sẽ không vì
chú tạo mà bỏ phế việc tu luyện của mình.

Người duy nhất đi đến chú tạo phòng cũng chỉ có một mình Tiểu Vũ. Tiểu Vũ mỗi
ngày đều đến trước phòng chú tạo, nàng cũng không có quấy rầy hắn, chỉ lặng lẽ
đặt quần áo sạch một bên. Tự mình mang nước và hoa quả đến rồi lặng lẽ tự lui
ra ngoài.

Cũng không phải nàng không muốn nói chuyện cùng Đường Tam, chỉ là vì nàng biết
Đường Tam sau này. Nàng hoàn toàn chưa bao giờ thấy Đường Tam làm việc gì mà
không cần tới ăn hay ngủ.

Trên người Đường Tam lúc này tràn ngập mùi kim chúc cùng. Trên toàn bộ thân
thể đều một màu than đen.

Tiểu Vũ thấy Đường Tam bây giờ trong lòng có chút lo lắng. Chỉ khi nào nàng
lặng lẽ tiến đến chú tạo phòng thấy Đường Tam quần áo sạch sẽ ăn uống hết nước
cùng hoa quả nàng mang đến thì mới có cảm giác vui mừng một chút.

Thời gian một ngày qua đi, trong chú tạo gian chỉ có tiếng gõ đập vẫn vang lên
càng lúc càng thêm dày đặc. Mỗi ngày trời còn chưa sáng đã bắt đầu vang lên
cho đến khi màn đêm hoàn toàn thay thế ánh sáng âm thanh mới dừng lại.

Trong khoảng thời gian này cho dù có khi đến căn tin ăn cơm Đường Tam vẫn luôn
trầm mặc ít nói. Thủy chung vẫn một loại trạng thái cảm giác như mơ hồ.

Đối với tình huống như vậy, Đái Mộc Bạch cũng phải lùi bước trước một thân thể
đen bẩn nhưng tràn ngập trên thân một cơ thể cường tráng khỏe mạnh.

Nhìn qua, hắn so với trước đây càng mạnh hơn. Thân thể cũng tựa như cao lớn
thêm vài phần. Từ trong đôi mắt thản nhiên kia lộ ra một tia tử ý mơ hồ có cảm
giác thu hút lòng người.

Nhìn ra xa xa, luồng kim tuyến dần dần mở rộng từ phía đông, tử khí dần dần
tràn đầy trong mắt.

Lặng yên giơ hai tay lên, hai nắm tay cũng căng lên theo. Khắp toàn thân cường
tráng của hắn chợt cứng lại, căng thẳng như con báo đang gom hết sức để bắt
mồi. Trong cơ thể tràn ngập lực lượng cuồng dã thêm phần mỹ cảm.

"Bốn mươi chín ngày, suốt bốn mươi chín ngày cuối cùng ta đã thành công." Chậm
rãi mở bàn tay ra, một đôi thiết cầu tròn trịa nằm trong bàn tay của hắn.

Thiết cầu màu đen nhánh, cho dù có để dưới ánh dương quang cũng không có một
tia phản chiếu. Một tầng khí tức lạnh lẽo và tối tăm từ thiết cầu lặng lẽ tràn
ra.

Cũng tương tự như vậy, trong phòng phía sau hắn còn mười sáu quả thiết cầu.
Nếu nói cho Sử Lai Khắc thất quái những người khác kia biết được, hắn trong
hai tháng này phần lớn tinh lực chỉ là để làm ra mười tám quả thiết cầu này,
không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Đường Tam nắm trong tay thiết cầu, tự nhủ: "Bây giờ còn thiếu, cũng chỉ có
độc. Nếu một lần nữa chế tạo Phật Nộ Đường Liên, Bạo Vũ Lê Hoa Châm, đáng tiếc
tại thế giới này tài liệu luyện chế cuối cùng vẫn là hạn chế rất lớn."

Cổ tay khẽ run lên, hai quả thiết cầu phá không bay ra, một trái một phải đều
yên lặng. Thiết cầu trong không trung vẽ ra hai đường vòng cung kỳ dị lại một
lần nữa bay về trong tay Đường Tam. Tại trong tay hắn không ngừng quay tròn,
từ trước tới sau vẫn không va chạm với nhau

Théo thói quen tu luyện Tử Cực Ma Đồng xong, Đường Tam lại trở về trong chú
tạo phòng, kim chúc toàn bộ đã dùng hết. Đường Tam từ khi tại cửa hàng thợ rèn
đến đây đều như thế.

Tay phải đặt trên mặt bàn vòng qua, kể cả hắn nắm trong tay hai quả thiết cầu
tổng cộng mười tám quả tất cả đều biến mất tại nhị thập tứ kiều minh nguyệt
dạ.

Đường Tam hướng ánh mắt về một góc duy nhất được coi là sạch sẽ, trên ghế có
một bộ quần áo sạch được Tiểu Vũ ngày hôm qua mang tới đặt lên. Nhìn đến đây
trong mắt Đường Tam không khỏi toát ra một tia ôn nhu.

Tiểu Vũ khiến cho Đường Tam cực kỳ hân thưởng, chính vì nàng biết được lúc nào
nên làm cái gì. Bình thường nàng luôn hoạt bát, đến khi chính mình cần yên
tĩnh, nàng không hề quấy rầy, chỉ yên lặng làm cho mình những điều nhỏ nhặt
nhưng làm cho chính mình mãi mãi không thể quên được.

Lúc này trời còn sớm, theo thường lệ thì Sử Lai Khắc học viện giờ này sẽ không
có ai rời khỏi giường.

Đường Tam mang nước sạch đến tắm rửa sạch sẽ sau đó mới mặc bộ quần áo hôm qua
Tiểu Vũ mang đến. Toàn thân trong nhất thời cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

Thu dọn xong hết, cảm giác sảng khoái truyền khắp toàn thân. Tay phải Đường
Tam giơ lên trước mặt, lam quang từ lòng bàn tay tuôn ra, một cây Lam Ngân
Thảo lặng lẽ sinh trưởng ra. Trong lòng bàn tay hắn giáng vẻ chập chờn.

"Tựa hồ lại có tiến bộ." Đường Tam trên mặt lộ vẻ tươi cười hân hoan.

Đối với Đường Tam mà nói trong bốn mươi chín ngày chú tạo, tinh thần cùng thể
lực so với khảo nghiệm của đại sư là không thể so sánh vì ở hai giai đoạn huấn
luyện khác nhau.

Mỗi ngày đều không ngừng chú tạo cùng nghiên cứu, thân thể của hắn chống chịu
một sức ép nếu không phải là tinh thần và sự nỗ lực của hắn lớn, cộng thêm nội
lực của bản thân sợ rằng đã sớm không cầm cự nổi.

Nhưng mỗi ngày đều ma luyện như thế làm hắn cơ thể toàn thân càng thêm bền bỉ.
Cánh tay có nhiều những u lồi, cơ thể thêm nhiều góc cạnh, bả vai cũng trở nên
rộng hơn, mỗi một động tác trên cánh tay tùy ý đều thấy được sự co rút của cơ
bắp.

Tuy nhiên, tay của Đường Tam vẫn không có chút thay đổi nào. Vẫn giống như
trước, các ngón tay thon dài, trên bàn tay cũng không có bất kỳ thương tổn
cùng các khớp xương nào lồi ra. Sự tiến bộ của hắn không chỉ tại thể lực cùng
hồn lực, đồng thời còn có Huyền Ngọc thủ cùng tiến bộ.

Dựa theo Đường Tam tự mình phỏng chừng, bốn mươi chín ngày này, hắn gần như
điên cuồng si mê chú tạo đã thành thói quen vậy mà làm cho hồn lực của hắn
tiến bộ lên tới ba mươi ba cấp. Đương nhiên cố gắng này cùng hai tháng ma
luyện trước cùng lần này cũng có quan hệ rất lớn.

Không được tới bốn tháng thời gian, hồn lưc lại tiến bộ một bậc. tốc độ như
vậy, chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung. Mặc dù đột phá ba mươi cấp
bình cảnh chính là mỗi một bậc hồn lực phải súc tích. Đối với người bình
thường mà nói, cũng phải tu luyện ít nhất ngoài nửa năm. Nếu tư chất kém hơn
thì thậm chí phải hơn một năm mới có thể có điều tăng lên.

Lúc Đường Tam đi vào căn tin hắn bỗng cảm thấy kinh ngạc chính là mọi người đã
bắt đầu ăn điểm tâm. Kỳ thật cũng không phải hôm nay tất cả mới dậy sớm như
vậy để đi ăn chỉ bởi vì hắn mấy ngày nay vẫn bận về việc chú tạo nên căn bản
không chú ý đến việc này.

"Chúng ta xem người sắt đến. Uy, Thiết Nhân hôm nay như thế nào lại sạch sẽ
vậy?" Người nói chuyện chính là Đái Mộc Bạch. Mặt cười cười nhìn Đường Tam.

Đái Mộc bạch luôn thập phần kiêu ngạo, hắn cũng có vốn để kiêu ngạo. Có thể
trước mặt Đường Tam, hắn cũng kiêu ngạo không đứng dậy.

Mặc dù hồn lực hoàn của Đường Tam cũng kém hắn rất nhiều, nhưng Đái Mộc Bạch
cũng biết được điều gì sẽ xảy ra nếu hắn ở tuổi của Đường Tam, hắn tự biết
được mình không hơn được Đường Tam. Trong Sử Lai Khắc thất quái, không thể
nghi ngờ rằng Đường Tam đã là thành viên trọng yếu nhất. Thành tựu của Đường
Tam không chỉ là thiên phú đơn giản như vậy. Trong thời gian bốn mươi chín
ngày này, Đường Tam mặc dù làm cái gì, mọi người đều không biết, nhưng mỗi
người đều nghe được âm thanh đập gõ không ngừng nghỉ đó. Không có nghị lực như
vậy làm sao có thể làm được?

Bởi vì bị Đường Tam kích thích như vậy, không chỉ có Đái Mộc Bạch, ngay cả
người lười biếng như Áo Tư Tạp ở trong những người này mấy ngày nay cũng đều
cố gắng tu luyện hồn lực.

Đại sư đã đưa ra cách luyện Bất Thụy Miên cho bọn hắn chính là để cho mọi
người trong khi ngủ có thể tu luyện hồn lực. Trừ mỗi ngày đều phải bỏ thời
gian ra để rèn luyện hồn kỹ cùng thân thể hoạt động bên ngoài thời gian còn
lại đều tu luyện hồn lực bên trong. Quá trình tu luyện mặc dù buồn tẻ nhưng
đối với sự thăng tiến về thực lực thì không thể nghi ngờ có chỗ rất tốt.

Trong lúc hồn vũ của Tiểu Vũ tăng lên ba mươi hai cấp, những người khác cũng
đều tăng lên không ít. Giờ đây, Sử Lai Khắc thất quái cấp bậc hồn lực chia
thành:

Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch ba mươi tám cấp tam hoàn chiến hồn tôn

Hương Tràng Chuyên Mại Áo Tư Tạp ba mươi mốt cấp tam hoàn khí hồn tôn

Thiên Thủ Tu La Đường Tam ba mươi ba cấp tam hoàn chiến hồn tôn

Tà Hỏa Phượng Hoàng Mã Hồng Tuấn hai mươi tám cấp nhị hoàn chiến hồn đại sư.

Nhu Cốt Mị Thỏ Tiểu Vũ ba mươi hai cấp tam hoàn chiến hồn tôn.

Thất Bảo Lưu Ly Trữ Vinh Vinh hai mươi bảy cấp nhị hoàn khí hồn đại sư.

U Minh Linh Miêu Chu Trúc Thanh hai mươi tám cấp nhị hoàn chiến hồn đại sư.

Đường Tam mỉm cười, nói: "vật lộn xong rồi, tự nhiên phải đi ra. Tính toán
thời gian khoảng cách chúng ta đi Thiên Đấu hoàng gia học viện cũng không còn
mấy ngày nữa."

Trữ Vinh Vinh tò mò hỏi: "Tam ca, lần này ngươi lại làm ra đồ vật tốt gì? Cho
mọi người chúng ta xem."

Đường Tam nói: "Kỳ thật thời gian này ta chế tạo cũng không nhiều bởi vì tương
đối phiền toái. Trừ vài món ám khí ra ta còn cấp cho mọi người một vật tương
đối thực dụng."

"Chúng ta cũng có phần?" Trữ Vinh Vinh nghe được vẻ mặt nhất thời mừng
rỡ.Những người khác trong Sử Lai Khắc Thất Quái cũng không khỏi lộ vẻ mặt tươi
cười. Đường Tam chế tạo ám khí gần như quen thuộc yêu cầu khắt khe. Bọn họ
thấy được ám khí chế tạo hoàn toàn giống nhau một cách hoàn mỹ. Đường Tam dùng
nhiều ngày để chế tạo như vậy có thể thấy được chất lượng lần này rất tốt.

Mã Hông Tuấn cười hắc hắc, nói: "Tam ca thật tốt, còn có chút mưa móc công
bằng. Nhanh, lấy ra nữa cho chúng ta cùng xem."

Tiểu Vũ trừng mắt liếc Hồng Tuấn: "Cái gì mà nói mưa móc công bằng? khó nghe
chết đi được. Tiểu Tam còn chưa có ăn gì đâu, để cho hắn ăn trước đi rồi nói."

Trữ Vinh Vinh cười nói; "Chắc là Tiểu Vũ đau lòng Tam ca a!"

Tiểu Vũ le lưỡi, một bên cầm món điểm tâm đưa tới trước mặt Đường Tam.

Đến lão sư sau này của Sử Lai Khắc học viện, bữa ăn ở đây đã có thay đổi rất
nhiều. Đương nhiên không giống như trước là học viện bỏ tiền. Sau khi học viện
qua thời kỳ huy hoàng, bọn họ phải tự dùng tiền của mình. Đối với tình hình
kinh tế của học viện các lão sư cũng không giấu diếm. Mà trải qua một tháng
đấu hổn, mọi người sẽ không quan tâm đến chỗ tiền cơm ấy.

"Ân, tốt. Ta ăn trước, khi ta đi ra ngoài ta sẽ giúp các ngươi che giấu, không
nói rằng căn tin nơi này quá nhỏ." Đường Tam hướng Tiểu Vũ cười cười, cầm lấy
phần ăn của mình. Hắn không chút khác khí ăn rất nhiều. Gần đây lượng công
việc của hắn quá lớn, sức ăn cũng như thuyền lên cao theo nước. Trong Sử Lai
Khắc thất quái sức ăn của hắn là khỏe nhất.

Kỳ thật những người khác ăn so với hắn cũng tương tự, một bên nhìn hắn trong
lòng nghĩ đến món lễ vật của hắn trong lòng không khỏi có chút ngưa ngáy.

Bị mọi người chú ý đến trong lòng cảm thấy có chút không tốt, nhất là trong
lúc đang ăn. Đường Tam rất nhanh ăn xong lập tức đứng lên. "Các ngươi nhìn một
lần nữa ta không tiêu hóa được. Đi thôi, ra ngoài ta cho các ngươi đồ vật phù
hợp tốt nhất."

Tiểu Vũ rất tự nhiên thu dọn bát đũa, Đường Tam cầm lấy bàn tay bé nhỏ của
nàng nói: "Như thế này làm sao có thể lấy được đồ vật, chúng ta trước tiên đi
ra ngoài."

Bảy người đi tới thao trường của học viện. Trong thao trường trống rỗng, ánh
sáng chiếu khắp thao trường. Lúc này mới đầu mùa hè. Sử Lai Khắc học viện là
nơi chính giữa đại lục. Cho dù mới sáng sớm nhưng đã rất ấm áp.

"Tiểu Tam, nhanh cầm ra đi, đến tột cùng là vật gì vậy?" Trữ Vinh Vinh có chút
vội vàng nói.

Đường Tam mỉm cười tay phải tại nhị thập tứ kiều nguyệt dạ vung nhẹ, đưa tay
ra một vật gì đó hình dáng có chút đặc thù.

Đó là một vật hoàn toàn bằng kim chúc chế tạo mà thành. Toàn thân hiện ra màu
bạc. Nhìn qua cùng tụ tiễn có chút tương tự, nhưng chủ yếu so với tụ tiễn còn
lớn hơn một chút, cũng càng dày hơn một chút.

Đường Tam vì để mọi người xem càng thêm rõ ràng, tự mình kéo ống tay trái lên,
hai tay cùng lật lên. Một vật hình dáng như cái thùng, một bên mở ra, hình
thành hai nửa vòng tròn. Mọi người nhìn vào thấy có vảilót bằng vải nhung ở
bên trong.

Đường Tam tự mình đưa cánh tay trái của mình lên. Chiều dài của vật đó vừa vặn
với cánh tay. Tay trái của hắn hoàn toàn được bao bọc ở bên trong. Hắn đầu
tiên điều chỉnh một lúc, sau đó đưa cánh tay ra, nhìn qua có vẻ rất vừa vặn.

Cái này, Tiểu Vũ không khỏi có chút tò mò,nói: "Tiểu Tam, đây là vật gì vậy?
Uy lực của nó có lớn hơn tụ tiễn nhiều không?"

Đường Tam mỉm cười lắc đầu nói: "Chuẩn xác mà nói, nó xem như một loại công
cụ. Ta gọi nó là Phi Thiên Thần Trảo. Các ngươi nhìn cho rõ ràng phương pháp
thao tác của ta."

Hắn tại phía trên cảu Phi Thiên Thần Trảo lôi kéo đầu mối, kéo ra năm cái vòng
sau đó đeo lên năm ngón tay rồi buộc chặt lấy. Nương theo đó một âm thanh
thanh thúy vang lên. Một kim chúc chùy mạnh bắn đi ra vừa vượt qua chiều dài
bàn tay. Ngay sau đó, kim chúc chùy đột nhiên phân khai mạnh mẽ biến thành kim
chúc trảo phân ra tại năm ngón tay, dưới ánh dương quang phản chiếu nhấp nháy,
nhất là tại vị trí đầu ngón tay. Cảm giác giống như năm tia hàn tinh.

Đường Tam nhằm vào một tảng đá bên cạnh nói: "Phi Thiên Thần Trảo là do ta
dùng vài loại kim chúc dung hợp một chỗ, trăm tôi ngàn luyện để chế tạo ra.
Trên thân cực kỳ cứng rắn có thể xuyên kim thấu thạch. Kim chúc trảo này chính
là tại lúc mấu chốt bộ móng vuốt sẽ mở ra ngay sau đó. Chỉ cần hơi động chạm
sẽ khởi động đến bộ phận bên trong do bánh răng cùng lò xo do ta chế tạo sau
đó kim chúc trảo sẽ rất nhanh chóng thu vào trong."

Vừa nói xong hắn tiến đến hòn đá, chỉ nghe "ba" một tiếng, mọi người đều trợn
mắt há mồm nhìn kỹ lại tảng đá đã bị kim chúc trảo đâm thủng tựa như đâm vào
đậu hủ bình thường. Dễ dàng tiến vào bên trong nham thạch chìm mất hết không
còn một nửa.

Đường Tam lại giải thích nói: "Phương Pháp sử dụng kim chúc trảo này có năm
loại thao tác nắm bắt mục tiêu. Thứ nhất. Tay cầm kim chúc hoàn toản quyền
ngón tay trỏ duỗi thẳng vậy kim chúc trảo sẽ văng ra rồi trở lại khôi phục bộ
dáng. Thứ hai, nếu duỗi ngón tay giữa ra, kim chúc trảo sẽ toàn lực đâm vào,
lực lượng thật lớn ước chừng có thể đâm vào tấm thép khoảng một thốn. Về mặt
khác ba loại phương pháp chủ yếu phối hợp nó có tác dụng khác."

Vừa nói ngón trỏ của hắn duỗi ra, "phốc" một chút bụi khói bốc lên, hòn đá
bình thường cứ như thế bị chộp nát.

Chứng kiến một màn này, Sử Lai Khắc thất quái không khỏi nuốt nước miếng trong
cổ họng. Bọn thật sự không thể nghĩ Đường Tam thật sự làm ra cương trảo này.
Đường Tam theo lời nói trăm tôi ngàn luyện một chút cũng không có khoa trương.
Khi kim chúc khi đã thành hình, khi chú tạo không thể nào thay đổi lại được
hình thái của chúng khiến cho Đường Tam phải hao tốn đại lượng hồn lực bằng
cách sử dụng hồn lực của tiểu búa mới có thể hoàn thành.

Trong quá trình chú tạo Đường Tam cũng phát hiện một chút chuyên môn của cây
tiểu búa. Mặc dù sự ảo diệu không lớn nhưng cũng có những tác dụng đặc thù.
Dùng cây tiểu búa, kim chúc sẽ tự động biến nhuyễn ra, khi dùng để chế tạo ám
khí quả thật như hổ thêm cánh. Đáng tiếc, sử dụng nó tiêu hao hồn lực quá lớn,
Đường Tam khi sử dụng không ngừng phải ngồi xuống để khôi phục hồn lực. Cũng
vì nguyên nhân này khiến cho hắn trong thời gian ngắn có thể tiến lên ba mươi
ba cấp.

Đái Mộc Bạch trong lòng vừa động nói: "Cương trảo này còn có tác dụng gì nữa?
Nếu chỉ như vậy không bằng "hổ trảo" của ta. Đừng nói dùng trảo phá đá, hồn
lực của ta bây giờ cũng có thể, tựa hồ như vậy còn không bằng hổ trảo này."
Đừng nói dùng trảo phá thạch, thực lực hắn bây giờ có phân kim đoạn ngọc cũng
không phải là vấn đề gì lớn.

Đường Tam mỉm cười nói: "Đương nhiên là không chỉ có chút tác dụng như vậy, sở
dĩ gọi là Phi Thiên Thần Trảo, tác dụng tối quan trọng của nó chính là hỗ trợ
chúng ta "phi". Mặc dù không chính thức phi nhưng cũng là một kiện công cụ rất
có tác dụng. Các ngươi hãy nhìn loại hiệu quả thứ ba."

Vừa nói Đường Tam một lần nữa đem cương trảo văng ra, sau đó ngắm đến cái cây
đại thụ cách chừng hai mươi thước, giơ cánh tay lên, ngón cái duỗi mạnh. Chỉ
nghe sưu một tiếng, vòng đai phụ bảo vệ trên cánh tay theo cương trảo như tia
chớp bắn ra. Theo ánh mặt trời chiếu xuống rồi lóe lên đạo ánh sáng chói mắt
bay ra ngoài. Phốc, sau một thoáng đã trực tiếp bắt chặt vào trong cây cổ thụ.

Mọi người đều thấy rõ ràng, tại phía sau cương trảo có một sợi dây dài và thô.
Ngay sau đó ngón tay vô danh của Đường Tam duỗi ra, mũi chân điểm nhẹ, thân
thể theo một đường dây kéo nhẹ nhàng bay lên. Trong chớp mắt đã tới nơi cây
đại thụ. Chỉ bằng Phi Thiên Thần Trảo đã lôi kéo cả người lên ngay cành cây.

Ngón trỏ lại động, cương trảo buông ra, Đường Tam lại rơi xuống trước mặt mọi
người.

"Tại những nơi có địa hình đặc thù, cương trảo sẽ phát huy tác dụng rất tốt.
Đồng thời nó cũng dùng để bắt người. Chiều dài dây kéo khoảng ba mươi thước,
có thể mang theo ba trăm cân nặng. Chúng ta đều không tới ba trăm cân có thể
dùng nó để đưa tới một nơi có độ cao nhất định."

Mỗi Phi Thiên Thần Trảo bên trong có kết cấu phi thường phức tạp. Do một lượng
lớn bánh răng cùng lò xo tạo thành. Đối với Đường Tam thì đây không tính là đồ
vật tinh tế chính thức gì. Cái hay chính là mười tám quả thiết cầu nằm sâu
trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ

Ngón tay út bắn ra, cương trảo thu về bảo vệ cánh tay. Đường Tam cổ tay khẽ
run, năm ngón tay trên năm vòng sắt thoát ly tự trở lại ẩn sâu trong bọc, nhìn
qua nó chỉ giống như một cái bảo vệ cánh tay bằng sắt bình thường.

Mã Hông Tuấn thì thào nói: "Đây đúng là công cụ trèo tường leo cây, khoét vách
phá khóa a."

Đường Tam tức giận nói: " cái gì mà khoét vách phá khóa. Mập Mạp, ngươi phải
tự mình chú ý thể trọng của mình. Nếu ngày nào đó vượt quá ba trăm cân, nó đối
với ngươi tự nhiên sẽ không còn tác dụng. Còn nữa mọi người có thể cùng kết
hợp nó cùng với tụ tiễn. Mộc Bạch, ngươi khi dùng vũ hồn lực thân thể có chút
biến hóa cho nên phi thiên thần trảo của ngươi ta liên tiếp xử lý gia tăng
thêm lò xo, vì vậy ngươi sẽ không phải vì cơ thể bành trướng mà phá hỏng được
nó."

Trừ Đường Tam ra, Sử Lai Khắc lục quái còn lại đều rất ăn ý với nhau, cùng
động tác như nhau là vươn ra tay phải về phía Đường Tam.

Mặc dù nhìn qua Phi Thiên Thần Trảo này không có chút công kích gì, nhưng mọi
người đều đã hiểu, vật này trong một số hoàn cảnh có thể đóng một vai trò rất
lớn. Nhưng để có thể sử dụng được thành thảo cũng cần phải có chút thời gian.

Đường Tam lấy ra sáu cái Phi Thiên Thần Trảo giao cho bọn hắn. Bởi vì bọn họ
mỗi người tuổi đều còn nhỏ, vì tránh cho tuổi lớn lên mà cánh tay cũng theo đo
lớn hơn, nên hắn đặt trong Phi Thiên Thần Trảo vài vị trí có dây trói cùng lò
xo để kết nối.

Một bên đeo lên Phi Thiên Thần Trảo, Đái Mộc Bạch nói: "Tiểu Tam, thật sự
không biết não của ngươi làm bằng cái gì mà đồ vật như vậy cũng có thể làm
ra."

Đường Tam trên mặt cười khổ trong lòng thầm nghĩ, nếu không phải là do Đường
Môn trong nhiều năm nghiên cứu kết tình, ta chỉ là nắm bắt được kết quả và
phương pháp mà thôi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong hai tháng thời gian nghỉ ngơi và hồi phục
đã kết thúc. Sử Lai Khắc học viện đã được Phất Lan Đức mua xuống, cũng không
có gì đáng giá, các vị đại sư cũng không có phản đối gì. Mắt thấy thời gian
ước định sắp tới mọi người đều thu dọn hành trang chuẩn bị lên đường đi thiên
đấu hoàng gia học viện.

Này thiên, phong cùng nhật lệ, ngàn dặm không mây.

Đứng trước cửa học viện. Phất Lan Đức nhìn qua có chút tả tơi. Nhìn tấm biển
Sử Lai Khắc học viện trong lòng có chút cảm xúc ngổn ngang. Hai mươi năm, nhân
sinh có mấy ai trải qua hai mươi năm ở cùng một chỗ. Như có vài giọt trong tim
không ngừng chảy ra và cay cay chóp mũi.

Triệu Vô Cực ôm bả vai Phất Lan Đức nói: "Đi thôi, đừng nhìn nữa. Cũng không
phải không thể trở về. Cùng lắm thì sau này ta và ngươi trở lại dưỡng lão là
được."

Phất Lan Đức trừng mắt liếc hắn: "ta rất già rồi sao?"

Triệu vô cực cười nói: "Không già, chỉ có năm mươi tuổi thôi, cũng không tính
là già. Bất quá chúng ta không tính toán đến các bông hoa đẹp quý hiếm, đến cả
kết hôn cũng không có."

Phất Lan Đức hừ một tiếng nói: "Đó là ngươi con mắt rất cao, các nữ hồn sư nào
chẳng là hoa đẹp. Không biết nữ hồn sư nào mới được ngươi để ý đến?"

"Vậy còn ngươi? Con mắt nhìn không cao sao? Như thế nào lại không có lão bà?"
Triệu Vô Cực có chút không phục nói.

"Ta? Ta…" Phất Lan Đức một thoáng sửng sốt, không nói ra lời. Khi hắn nhìn về
phía đại sư thì phát hiện đại sư cũng nhìn hắn, hai người thoáng chút khổ sở
không nói ra lời, chỉ biết lắc đầu không thôi.

"Xuất phát thôi" Phất Lan Đức thu lại tâm tình ra lệnh xuất phát. Hơn mười
người cùng bước ra đường rời khỏi Sử Lại Khắc học viện.

Thiên Đấu Đế Quốc hoàng thành Thiên Đấu thành nằm tại trung tâm của đế quốc về
phía đông bắc. Tất cả quyền lợi về chính trị của Thiên Đấu Đế Quốc cũng chính
là hạch tâm của cả đế quốc. Cả Đấu La Đại Lục cũng chỉ có hoàng thành của Tinh
La đế quốc mới có thể cùng so sánh.

Mặc dù bây giờ hai đại đế quốc các vương quốc, công quốc không chịu quá nhiều
quản chế nhưng vẫn nằm trong đó. Lấy Thiên Đấu thành làm trung tâm, Thiên Đấu
đế quốc nắm trong tay tam đại quân khu, binh lính xung quanh cũng vượt qua
trăm vạn, thực lực thật hùng hậu.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói Thiên Đấu đế quốc cũng không có cưỡng chế tới ước chế
những vương quốc thuộc hạ của mình. Hắn cũng biết nói lý lẽ. Bất luận là Thiên
Đấu hay Tinh La lưỡng đại đế quốc khi có các vương quốc hay công quốc tại đó
xung đột với nhau thì khẳng định các lãnh địa phải tự mình tiến tới.

Đương nhiên việc này cũng là do bất đắc dĩ, bất cứ đế vương nào cũng hy vọng
nắm hết quyền trong tay.

Tình huống của đại lục bây giờ không cho phép có tình huống thống nhất xuất
hiện.


Đấu La Đại Lục - Chương #153