Uy Áp Của Nhện Vương


Người đăng: kieutrang19051996@

"Như thế nào, chẳng lẻ ngươi cho rằng bây giờ còn có thể đủ thủ được thắng lợi
sao? Đừng quên, ngươi chỉ có một người, mà ngươi đối mặt chính là sáu người
chúng ta." Tri Chu nữ hồn sư không yếu thế chút nào nói.
Đường Tam mỉm cười, trả lời: "Chính là, chánh thức còn khả năng chiến đấu chỉ
sợ còn lại mỗi mình ngươi. Mặc dù ta không biết ngươi tại sao sau khi cường
hóa vẫn còn có thể thanh tỉnh để chỉ huy đồng đội. Nhưng hậu quả của nó ngươi
chắc phải hiểu rõ, hồn lực còn lại của ngươi chỉ sợ đã không còn trong trạng
thái tốt nhất có thể. Đã như vầy, trận đấu này không phải trở thành trận quyết
chiến giữa ta và ngươi hay sao? "
Cuồng Tê lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại, trạng thái vũ hồn phụ thể trên
người hắn đã biến mất, dù vậy bằng vào thân thể cường hãn trợ giúp hắn còn có
chút gượng được "Ai nói ta không có chiến đấu lực, cho dù chỉ bằng vào sức lực
cơ thể, ta cũng có thể dạy cho tên hỗn đãn ngươi một bài học."
Cuồng Tê lửa giận cũng không bởi vì hồn lực hắn không tiêu hao nhiều mà biến
mất. Hắn chưa bao giờ phẫn nộ giống như hôm nay, một thân thực lực cường hãn
lại bị Chu lưới trói buộc của Đường Tam là nữa phần cũng không xuất ra được.
Lời vừa dứt, lập tức nhảy tới Đường Tam.
Tri Chu nữ hồn sư cũng không có ngăn cản Cuồng Tê. Nàng rất rõ ràng, bằng vào
sức mạnh của Cuồng Tê, cho dù không có hồn lực phụ trợ, chỉ bằng vào thể lực
vẫn có thể đánh ngã cả một con trâu.
Nàng sở dĩ có thể từ trạng thái cuồng nhiệt nhanh chóng trở lại thanh tĩnh là
bởi vì cái hiệu quả do ngàn năm hồn hoàn kia mang lại chỉ là phụ trợ, không
phải là hiệu quả chính do hồn hoàn tạo thành. Không kể đến độc tố mãnh liệt
cùng với sự dẻo dai của Bát Chu Mâu, các hồn hoàn kỹ khác chỉ có 50% sức ảnh
hưởng.
Nói cách khác, trạng thái cuồng nhiệt mà nàng phải chịu căn bản chỉ có một nữa
hiệu quả. Vì lẽ đó, nàng mới có thể nhanh chóng thanh tỉnh, mặc dù hồn lực đã
tiêu hao quá nữa.
Trải qua trận chiến trước đó, hồn lực của nàng hiện nay, chính xác là chỉ còn
khoảng ba phần.
Mắt thấy Cuồng Tê hướng chính mình vọt tới, Đường Tam cũng không thúc dục ra
Lam Ngân Thảo vũ hồn. Hắn muốn lưu lại hồn lực bản thân để cùng Tri Chu kia
đối kháng. Cuồng Tê mất đi hồn lực cũng như hổ không răng. Đối phó một đối thủ
như vậy, chẳng lẻ phải cần dùng đế hồn lực sao?
Cuồng Tê mở ra song chưởng hướng Đường Tam vọt tới. Đường Tam không lùi mà
tiến tới, chân sử ra Quỷ Ảnh Mê Tung cước bộ, thân ảnh lập tức trở nên mờ ảo.
Quỷ Ảnh Mê Tung mang theo thân hình Đường Tam phiêu hốt không ngừng. Mặc dù
nhìn như là xông về phía tước, nhưng Cuồng Tê lại không có cách nào bắt được.
Thân hình chợt lóe, Đường Tam đã đến bên người Cuồng Tê, chân trái nhẹ nhàng
quét về phía hai chân Cuồng Tê. Cánh tay trái đồng thời động, từ phía sau lưng
Cuồng Tê ra một đòn.
Thân hình Đường Tam tuy nhìn không cường tráng như Cuồng Tê. Nhưng nếu tính về
lực lượng, cũng không kém bao nhiêu.
Làm thợ rèn từ nhỏ, thêm vào đợt cường hóa huấn luyện gần đây, làm hắn cực kì
tin tưởng vào sức mạnh bản thân. Cuồng Tê chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh mẽ
truyền đến, cả người hắn lập tức bị bức văng ra.
Ngay lúc này, Tri Chu nữ hồn sư rốt cục đã ra tay. Tình huống hồn kĩ của nàng
bởi vì không có đủ hồn lực cầm cự đã biến mất, trong lòng bàn tay lập tức vô
số Chu Ti xuất hiện, nhân lúc Đường Tam đánh ngã Cuồng Tê, lập tức được phóng
ra, đem cả phạm vi lớn bao trùm vào trong.
Đường Tam nhíu mày, "ngươi vẫn không từ bỏ ý định?" Lần này, hắn cũng không có
né tránh mà tùy ý để cho Chu Ti quấn quanh thân thể. Chỉ trong nháy mắt, Đường
Tam đã như một cái kén, toàn thân bị bao phủ bơi một lớp dày Chu Ti màu phấn
hồng.
Tri Chu nữ hồn sư mừng rỡ, cao giọng nói: "Mau, đưa hắn ném xuống đài, chúng
ta tựu thắng."
Nhưng lập tức, nàng rất nhanh phát hiện có điều không đúng, bởi vì không có gã
đồng đội nào hưởng ứng. Nghiêng đầu nhìn lên, nàng giật mình phát hiện các
đồng đội của nàng đang bị một cây Lam Ngân Thảo màu tím quấn quanh. Dưới tình
huống không còn hồn lực để ngăn cản độc tố, bọn họ ngay cả nói chuyện cũng
không có khả năng.
Tri Chu đột nhiên cảm thấy tim nàng đập mạnh, một loại cảm giác bất an trong
tâm nàng từ từ dâng lên. Cũng không đợi nàng xé Chu Ti đem Đường Tam ném xuống
đài, một trận uy áp từ Đường Tam chợt phát ra, ngay sau đó.
Áp lực cũng không phải do hồn lực sinh ra mà được tạo thành bởi một loại hơi
thở hết sức đặc thù. Đối với nàng mà nói, cổ hơi thở này mang đến cảm giác vô
cùng cường hãn.
Một màn quỷ dị xuất hiện, Chu Ti ở phía sau lưng Đường Tam giống như băng
tuyết đang ran rã. Chu Ti ở những chỗ khác, sau một lúc, bắt đầu được kéo về
phía sau lưng Đường Tam, tựa như đó là một dạng năng lượng chứ không phải là
vật thể rõ ràng.
Chỉ vài cái nháy mắt, Chu Ti trên người Đường Tam đã hoàn toàn biến mất. Tri
Chu chợt phát hiện ra Đường Tam đang nhìn nàng với cặp mắt khác thường.
Chu Ti vốn dĩ từ tay nàng xuất ra. Sau khi bị Đường Tam hấp thu, theo chuyển
động của nó, một cổ lực hấp dẫn mạnh mẽ kéo nàng về phía Đường Tam. Ngay khi
nàng kịp phản ứng đã thấy mình đứng trước mặt Đường Tam.
Tri Chu muốn phản khán, nhưng nàng tự nhiên lại hít thở có chút khó khăn. Cái
áp lực kia khiến nàng không thể có bất kì hành động nào.
Nàng tuy không nhìn thấy nhưng người đang theo dõi trận đấu ngồi phía sau lưng
Đường Tam lại thấy rất rõ ràng. Y phục sau lưng Đường Tam đã biến mất, tám cái
chân nhện màu đen xuất hiện sau lưng. Chu Ti đúng là bị những cái chân nhện
này hấp thụ.
Giơ lên tay phải, Đường Tam nắm lấy cổ của Tri Chu, nhờ vậy mới ngăn trở cơ
thể nàng khỏi rung động vì cái hấp lực kia.
Trong mắt Đường Tam lúc này chỉ thấy toát ra vẻ băng lãnh. Hắn quay đầu, nhìn
về phía khán giả. Phàm những ai tiếp xúc với cái ánh mắt kia điều quay mặt
tránh né hoặc cúi đầu. Mọi người điều có cảm giác rung mình khi nhìn vào cái
ánh mắt tà ác ấy.
Đường Tam đưa ngón trỏ của bàn tay trái lên môi, ra hiệu mọi người giữ yên
lặng.
Thế cục đã không có gì nữa biến hóa nữa. Trừ Tri Chu ra những người khác vẫn
đang hôn mê, khắp người bị quấn đầy Lam Ngân Thảo. Mà Tri Chu lại đang bị
Đường Tam khống chế ở cổ. Trận đấu hồn, đến tận đây, rốt cục kết thúc.
Tám căn Chu Mâu màu đen sau lưng Đường Tam yên lặng biến mất. Áp lực khiến Tri
Chu khó thở theo đó cũng được giải trừ.
Ánh mắt nàng phức tạp, có chút không cam tâm nhìn Đường Tam, "là… là tại sao"
Đường Tam đương nhiên là biết nàng hỏi cái gì. Nắm chặc cổ của nàng kéo lại,
sử dụng âm thanh chỉ để hắn và nàng có thể nghe rõ nói: "Bởi vì, đệ tam hồn
hoàn của ta chính là Nhân Diện Ma Chu ngàn năm, giờ ngươi đã hiểu chưa? "
Tri Chu nữ hồn sư thân thể chợt run rẩy một chút, "Ngươi.. ngươi rõ ràng là
thực vật hệ hồn sư, tại sao, tại sao lại có thể hấp thu......"
"Không có cái gì là không thể, chỉ là tình huống có thể khác nhau. Thực vật hệ
hồn sư cũng tương tự như khí hồn sư, nếu đồng đội của ngươi có thể tùy tiện
hấp thu hồn hoàn của ma thú, vậy Lam Ngân Thảo của ta sao lại không thể?"
Nhìn người giám khảo đang đi lên, Đường Tam vung tay, đẩy Tri Chu lùi ra sau
vài bước.
Trận chiến đấu này đã kết thúc.
Hấp thu Chu Ti hiển nhiên là do hồn cốt quái dị của hắn. Ngoại phụ hồn cốt đến
từ Nhân Diện Ma Chu, đối với hết thảy các loại tri chu vũ hồn (chỗ này là con
nhện, không phải Tri Chu nữ hồn sư), điều có tác dụng gây kiềm hãm.
Lúc bắt đầu cuộc đấu Đường Tam vẫn còn có ý giữ lại, không có vận dụng nó gây
cho đối phương uy áp. Nhưng đến lúc này, hồn lực của hắn đã không còn sung mãn
như trước, đồng thời hắn cũng không muốn trì hoãn thêm nữa. Kết quả, hắn buộc
phóng thích ra uy áp của ngoại phụ hồn cốt. Đương nhiên là không có mấy người
biết được cái lực lượng đó thuộc về ngoại phụ hồn cốt.
Trải qua mấy ngày luyện tập đối với ngoại phụ hồn cốt, Đường Tam phát hiện,
mỗi khi hắn sử dụng lực lượng của ngoại phụ hồn cốt Bát Chu Mâu, tâm tình hắn
cũng bị những ảnh hưởng nhất định. Tựa như hắn chính là Nhân Diện Ma Chu hồn
thú.
Khi hắn ngừng sử dụng Bát Chu Mâu, cái khí tức đó lại hoàn toàn biến mất. Điều
này giải thích cho hành động kiêu ngạo vừa rồi của hắn trước khán giả.
Đối với loại tình huống này, Đường Tam từng hỏi qua Đại Sư. Đáp án của Đại Sư
rất đơn giản: "bởi vì năng lượng của Nhân Diện Ma Chu lúc này so với bản thân
hắn mạnh hơn. Đường Tam không thể hoàn toàn khống chế được Bát Chu Mâu. Vì lẻ
đó, trên người Đường Tam đôi lúc sẽ phảng phất hình ảnh của Nhân Diện Ma Chu
hồn thú. Đối với tình huống như vậy cũng chẳng cần phải lo lắng. Khi hồn lực
thăng tiến, vấn đề kia tự nhiên sẽ được giải quyết."
Nghị lực của Đường Tam vốn không ít, cho dù bị ảnh hưởng cũng không mất đi
nhân tính, ảnh hưởng chỉ là chút biến hóa như vừa rồi.
"Sử Lai Khắc Thất Quái thắng." vị chủ quản có chút gian nan tuyên bố kết quả.
Ánh mắt có chút hàm ý lướt qua người duy nhất còn đứng vững trên đài lúc này.
Trong lòng có chút cảm giác không nói lên lời.
Không biết từ lúc nào, hắn đột nhiên cảm giác, những vị hồn sư đeo mặt mạ
trong trang phục xanh biếc này đã trở thành những người con cưng của Đại Đấu
Hồn Tràng.
Đường Tam nhận lấy kết quả, xoay người hướng dưới đài rời khỏi. Đúng lúc này,
thanh âm mang theo vài phần sợ hãi và phức tạp của Tri Chu nữ hồn sư vang lên,
"Có thể hay không nói cho ta biết tên của ngươi?"
Đường Tam dừng lại một chút, không có quay đầu lại nói: "Sử Lai Khắc Thất Quái
chi tam, Thiên Thủ Tu La."
Lúc này đây, Đường Tam cũng không che dấu thanh âm. Chẳng những Tri Chu mà vị
chủ quản kia cũng nghe được.
Đường Tam ra khỏi sàn đấu, lập tức được Tiểu Vũ nhiệt tình ôm lấy hắn đón
tiếp, "Tam ca, ca thật xuất sắc."
Phương thức ôm của nàng có lẻ cũng bị ảnh hưởng đôi chút từ vũ hồn. Thân hình
mềm mại thon dài dán chặc trên người Đường Tam. Hai chân kẹp ở hai bên hông
Đường Tam. Hai tay ôm lấy cổ hắn. Mặt đỏ bừng cười hưng phấn.
Mặc dù Tiểu Vũ nhìn qua giống như nhũng tiểu cô nương khác lúc vui mừng nhưng
dù sao Đường Tam tuổi thực đã ngoài ba mươi, nhìn thấy trong mắt đồng đội có
chút tiếu ý, trên mặt hắn không khỏi có chút nóng rần lên, "Tiểu Vũ, mau đi
xuống."
Đái Mộc Bạch ha ha cười, "Hôm nay chúng ta toàn thắng, đi, huynh đệ tỷ muội,
ta mời khách, chúng ta đi uống rượu."
Bảy người, như trước mang theo mặt nạ, trong tiếng hoan hô của khán giả kí xác
nhận tích phân (điểm), đồng thời nhận lấy thù lao tương ứng, rời khỏi Đấu Hồn
Tràng..
Trong lúc rời khỏi mười ba phân khu của Đấu Hồn Tràng, không ít người bàn tán
về bọn chúng. Được bàn tán nhiều nhất vẫn là Đường Tam.
Trong lúc thi đấu, Đường Tam vừa lên đã khống chế được phòng ngự của cường
chiến hồn sư đối Cuồng Tê của phương, vừa thành công khống chế cục diện trận
đấu, trong nguy cơ dẫn đồng đội thoát nguy hiểm, cuối cùng lấy thực lực chiến
thắng đối thủ.
Trong mắt người xem, tự nhiên nhìn không ra Cuồng Chiến Đội bởi vì cuồng hóa
nên bị cắn trả, mà chỉ thấy Đường Tam một mình ngăn cơn sóng dữ.
Đám người bên trong, đã có không ít hô to danh hào Thiên Thủ Tu La của hắn.
Bảy người không có lưu lại lâu, vội vàng từ trong đám người hâm mộ tách ra.
Cùng Đại Sư, Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực ba người hội hợp, rất nhanh rời khỏi
phạm vi của Đại Đấu Hồn Tràng.
Sau khi cảm thấy chung quanh không còn ai nữa chú ý, bảy người bọn họ lúc này
mới tháo bỏ mặt nạ xuống, nhìn lẫn nhau, không khỏi nở ra một nụ cười.
Trong lúc huấn luyện bình thường, bọn họ vẫn cùng nhau chiến đấu nhưng vẫn
không có được cái cảm giác cùng nhau chiến đấu chống lại địch nhân.
Cảm thụ sâu nhất chính là Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh cùng Tiểu Vũ. Tại thời
khắc mấu chốt bọn họ được Đường Tam bằng Lam Ngân Thảo nhanh chóng kéo về, lực
lượng toàn đội nhờ đó tránh được tổn thất.
Bọn họ đối với lời giảng của Đại Sư về tầm quan trọng của việc phối hợp, qua
trận vừa rồi lại càng thêm hiểu rõ.
Trở lại lữ quán, Đại Sư gọi mọi người vào phòng của Đường Tam, kể cả Phất Lan
Đức cùng Triệu Vô Cực cũng không ngoại lệ. Nhìn đám đệ tử có chút uể oải nhưng
tinh thần lại cực kỳ hưng phấn, Đại Sư chậm rãi hỏi: "Nói cho ta biết, tại
trận đấu hồn hôm nay, các ngươi đều có cái cảm giác gì?"
Đái Mộc Bạch nói: "Đơn đấu thì tốt. Nhưng đoàn chiến đấu thì chúng đệ tự phối
hợp vẫn không đủ ăn ý. Dù sao, đây là lần đầu tiên chúng đệ tử đối mặt với áp
lực cực lớn. "
Áo Tư Tạp có chút khổ sở nói: "Đoàn chiến đấu là do đệ tử làm mọi người bị
liên lụy. Thiếu đi một người có lực chiến đấu, làm mọi người khi đối mặt với
đối thủ cường đại, rất khó chế thắng. "
Những người khác cũng muốn nói cái gì đó, lại bị Đại Sư đưa tay ngăn cảng.
Một tia mỉm cười dần dần xuất hiện trên mặt Đại Sư. Trừ bỏ Đường Tam, các đệ
tử còn lại có chút không tin vào mắt mình, tưởng rằng bản thân bởi vì mệt mỏi
mà hoa mắt. Từ ma quỷ huấn luyện đến bây giờ, đâu là lần đầu tiên mọi người
chứng kiến Đại Sư tươi cười.
"Ý ta chính là các ngươi hôm nay làm tốt lắm. Ta phi thường hài lòng. Đúng
vậy, các ngươi còn chưa đủ ăn ý, nhưng dù sao đây là lần đầu tiên các ngươi
đoàn chiến đấu phối hợp. Đối thủ các người điều đã ngoài ba mươi lăm cấp, có
chiến tích bảy thắng liên tiếp. Bất luận là khống chế lực của Tri Chu, phòng
ngự lực của Cuồng Tê hay tác dụng phụ trợ của gã hồn sư kia, có thể nói tại ba
mươi cấp bọn họ gần như không có đối thủ. Các ngươi dù phối hợp cũng không
phải là hoàn toàn ăn ý lại vẫn thu được thắng lợi. Ta hy vọng các ngươi sẽ
nhanh chóng tiến bộ. Có thể cố gắng như hôm nay, ta phải cám ơn vì những kinh
ngạc các ngươi đem lại."
Nếu là lời khen từ một người khác, có lẽ sẽ không có nhiều cảm giác. Nhưng lời
khen này đến từ một người vốn dĩ trước giờ chưa hề khen ai, loại cảm giác như
vậy thậm chí làm cho Thất Quái hưng phấn hơn cả cái kết quả thắng lợi vừa rồi.
Sau một lúc, nụ cười trên mặt Thất Quái đã tắt, nhưng trong mắt bọn họ lại như
có ngọn lửa hưng phấn. Cho dù là Đường Tam vốn trầm ổn hay Trúc Thanh vốn lạnh
như băng cũng không ngoại lệ.
Đại sư nhìn về phía Áo Tư Tạp, "Tiểu Áo, ngươi không cần trách mình. Không
sai, trong lúc chiến đấu ngươi không xuất lực nhưng chưa bao giờ ngừng cố gắng
vì đồng đội. Nếu ta xem không sai, ngươi mới là chìa khóa để bọn họ chiến
thắng. Chính là nhờ Phi Hành Ma Cô Tràng cực nhanh của ngươi, mọi người tại
thời khắc mấu chốt mới thoát hiểm. Đường Tam dù khống chế toàn cục tốt nhưng
nếu không có ngươi phụ trợ, trận chiến này chiến thắng chưa hẳn đã thuộc về Sử
Lai Khắc. Nói cho chính xác, mỗi một người các ngươi trong lúc thi đấu điều
thể hiện ra sự cần thiết với nhau. Các ngươi nếu đã là một cái đoàn thể vậy
thiếu một người cũng không được. Càng huống chi, thực vật hệ hồn sư như ngươi
tác dụng chính thức cũng không phải trên đấu hồn đài. Nếu là trên chiến
trường, thử nghĩ ngươi có thể cung cấp cho mọi người khả năng cầm cự chiến đấu
lực, Cuồng Chiến Đội tuyệt đối không có khả năng đó."
Phất Lan Đức một bên, nghe đến đó cũng không khỏi mĩn cười, "Ta nói Đại Sư,
hôm nay ngươi không phải cố ý vào đây chỉ để khen mấy đứa nhỏ này sao."
Đại Sư lạnh nhạt cười, đáp lời: "Đương nhiên không phải, ta chỉ là muốn nhắc
nhở bọn họ một chút. Ngày mai ta cho phép các ngươi được nghỉ một ngày, khỏi
phải tham gia đấu hồn. Ngoài ra, bên cạnh việc nghỉ ngơi, các ngươi nên tổng
kết những điểm được mất của trận đấu hôm nay. Ngày mốt trước khi thi đấu, nói
cho ta biết. Tốt lắm, chúng ta cũng phải đi đây. Nhớ kỹ, đây không phải lúc
gây chuyện. Các ngươi không nên cùng các hồn sư khác sung đột bởi vì các ngươi
rất có thể gặp phải một ít hồn sư thuộc về các gia tộc có thế lực."
Phất Lan Đức nói: "Đại Sư dặn dò không sai, cố gắng tránh chuyện phiền toái.
Nhưng có người khi dễ các ngươi, nếu quá đáng thì cũng nên cho bọn họ biết thế
nào là Sử Lai Khắc."
Mã Hồng Tuấn âm thầm rụt cổ, cùng Áo Tư Tạp đâng đứng bên người liếc nhau,
không khỏi mĩm cười. Vài ngày trước, bọn họ vừa mới chọc vào một vị hồn tông,
hơn nữa, Hồng Tuấn còn nhắm ngay chỗ hiểm đối phương mà nướng.
Đại Sư ba người đi ra lữ quán, Phất Lan Đức nói: "Tiểu Cương, mấy đứa nhỏ này
gây cho ta vui mừng lẫn kinh ngạc ngày càng nhiều. Xem ra, để ngươi dạy dỗ bọn
họ là chủ ý không sai."
Đại Sư nói: "Cái này cũng là một phần thiên phú của bọn họ. Đối mặt với đối
thủ có hồn lực trung bình lớn hơn năm cấp, dưới tình huống đó còn có thể nhất
cử chế thắng. cái này không hẳn là ưu thế của hồn hoàn hay vũ hồn. Đồng tâm
hiệp lực mới là trọng yếu. "
Phất Lan Đức thở dài một tiếng, "Nhưng ta chịu thua. So sánh với Đường Tam của
ngươi, Hồng Tuấn tiểu mập mạp kia thật sự xui xẻo nhiều lắm. ta dạy nhiều năm
như vậy đúng là vẫn còn không bằng ngươi. "
Nghe được Phất Lan Đức nhận thua, Đại Sư trên mặt lại toát ra vẻ tươi cười,
"thật không ngờ ngươi có thể khẳng khái thừa nhận như vậy."
Phất Lan Đức tức giận nói: "Ta là người thua không dám nhận sao? "
Triệu Vô Cực một bên bất ngờ lại xen vào một câu, "Thật như vậy sao. Lần trước
cùng ta đánh cuộc, ngươi thua mất mười kim hồn tệ, đến giờ vẫn chưa thấy ngươi
thừa nhận. "
"ngươi......"
Đại Sư ha ha cười, "Phất Lan Đức, ta đột nhiên muốn uống rượu. Nếu ngươi đã
nhận thua, vậy thì ngươi mời khách đi. "
"Tốt, xem ta đánh gục các ngươi bằng tửu lượng. " Phất Lan Đức hung hăng nói
nhưng trong mắt có chút tiếu ý lại có chút tâm tình. Nhìn thấy Đại Sư như vậy,
không biết tại sao, cái niềm vui không xuất hiện đã nhiều năm nay lại thấy.
Sư phụ đã đi, Sử Lai Khắc Thất Quái tự nhiên không còn bị trói buộc. Đái Mộc
Bạch không có quên ký lời nói của hắn trước đây, cũng không phải đi đâu xa,
ngay tại phòng ăn của tửu điếm bày ra một mâm thức ăn thịnh soạn, thêm vào hai
vò rượu thượng hạng, mời mọi người ăn uống.
"Tiểu Tam, ta kính ngươi một chén. Cám ơn ngươi kịp thời giúp đỡ." Đái Mộc
Bạch nâng cái chén tràn đầy mạch tửu lên trước mặt, hướng Đường Tam nói.
Đường Tam mỉm cười, nâng lên chén mạch tửu của hắn cùng Mộc Bạch đồng thời
uống một hơi cạn sạch. Hắn đương nhiên biết, Đái Mộc Bạch cũng không phải là
cảm tạ cho bản thân. Khi đó Đái Mộc Bạch mặc dù bị đối phương bức lui, nhưng
cũng không nguy hiểm. Hắn cảm tạ, là vì trong lúc nguy cấp Đường Tam đã chiếu
cố đến Trúc Thanh.
"Tiểu Tam, ta cũng kính ngươi. Thực lực ta mặc dù không bằng ngươi, nhưng uống
rượu chỉ sợ ngươi không phải là đối thủ." Áo Tư Tạp có chút không hảo ý giơ
lên cái chén của hắn.
Không đợi Đường Tam nâng chén, Tiểu Vũ đã cản lại, "Áo Tư Tạp, ngươi muốn
chuốt say Tam ca ta sao? Ta với ngươi uống." Vừa nói, Tiểu Vũ vừa xuất ra
phong thái của một đại tỉ, một hơi uống cạn sạch chén rượu.
Áo Tư Tạp có chút bất đắc dĩ uống sạch chén của hắn, khóe mắt bất chợt thấy
Đường Tam cũng nâng chén cùng uống với hắn.
"Ngon, rượu thật ngon. Ta kính mọi người. " Lần này đứng lên chính là Trữ Vinh
Vinh.
Nàng cũng không có vội vả uống rượu, đứng ở nơi đó nhìn mọi người, hai má có
chút ửng đỏ, "Lúc vừa đến học viện, ta từng mang đến cho mọi người không ít
phiền toái. Khi đó Tam ca cùng Tiểu Áo nói không sai, nếu ta vẫn tiếp tục như
vậy, sợ rằng vĩnh viễn sẽ không có cơ hội hiểu rõ hàm nghĩa của hai chữ bằng
hữu. Nhiều ngày đã qua, được cùng mọi người tập luyện, cùng chiến đấu, cùng
vượt qua những thử thách khó khăn, ta phải cám ơn mọi người. Chén này là để
kính mọi người, đồng thời thay cho lời xin lỗi mà trước giờ ta không đủ can
đảm nói ra."
Nói xong mấy chữ cuối, Trữ Vinh Vinh một ngụm uống cạn chén rượu. Trong lúc
uống rượu, hai hàng sương lấp lánh từ trên mắt chậm rãi chảy xuống.
"Vinh Vinh, không nên uống nhanh như vậy." Áo Tư Tạp hảo tâm nhắc nhở nói.
Nhìn bộ dáng của nàng bây giờ, người cao hứng nhất chính là hắn. Lần đầu gặp
phải cái cá tính kia của nàng, hắn đã thầm tự nhủ phải từ bỏ, tìm kiếm mục
tiêu khác.
Nhưng bộ dáng Vinh Vinh bây giờ thật đáng yêu. Vinh Vinh mặc dù chỉ mười hai
tuổi nhưng bộ dáng bây giờ và lúc trước thật là khác biệt.
"Vinh vinh, chúng ta là đồng đội, cũng là huynh đệ, bây giờ hay sau này cũng
vậy. Ngay từ khi trở về từ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, chúng ta đã tiếp nhận ngươi.
Sau này không nên nói như vậy nữa. Lại đây, cùng mọi người uống rượu. Bất quá,
các ngươi tuổi còn quá nhỏ, nên uống ít một chút."
Áo Tư Tạp tựa hồ nhớ ra cái gì đó, lập tức hỏi lại: "Vinh Vinh, tại sao ngươi
xưng hô với Đường Tam Tam ca, nhưng lại gọi ta Tiểu Áo? Cái này tựa hồ không
được công bằng. "
Trữ Vinh Vinh mặt cười đỏ lên, tức giận trừng hắn một cái, nhưng không có trả
lời.
Hồng Tuấn một bên dường như nghĩ ra gì đó, khiều nhẹ vào Áo Tư Tạp nói nhỏ,
"Tiểu Áo, khó trách ngươi là lão Nhị, ngươi thật đúng là nhị a, chẳng lẽ ngươi
còn chưa hiểu tâm ý của Vinh Vinh. "
Áo Tư Tạp là người thông minh, lập tức quay lại nhìn vào Trữ Vinh Vinh, vẻ mặt
hưng phấn suýt chút không nén nổi mĩm cười. Lập tức nói: "Là ta không tốt,
không tốt, ta tự phạt rượu vậy."
Rượu này càng uống càng hăng. Càng uống càng không thể khống chế. Cho dù là
Đái Mộc Bạch từng có lời nhưng lúc này, chính hắn cũng không ngừng uống. Bảy
người bọn họ dù tuổi không lớn nhưng là hồn sư, thể chất có điểm hơn người.
Hơn nữa trong khoảng thời gian luyện tập cực lực này, khả năng tiêu hóa rượu
ngon, không ngờ là càng tăng cao. Cả nhóm uống liên tục hai canh giờ mới nghỉ.
Qua hôm sau, đương lúc mọi người từ mộng đẹp thức dậy, ở đó không ngờ vẫn còn
một người đang ngồi, dáng vẻ khá tỉnh táo.
Không phải Đái Mộc Bạch với hồn lực cực mạnh cũng không phải Đường Tam với
thực lực tổng hợp mạnh mẽ, mà là người sở hữu vũ hồn Thất Bảo Lưu Ly Trữ Vinh
Vinh.
Lúc ấy, người thứ nhất ngã xuống chính là Mã Hồng Tuấn. Tiểu mập mạp tửu lượng
rõ ràng là kém nhất. Người thứ hai là Áo Tư Tạp. Ngay sau đó là Tiểu Vũ. Ai
cũng không nghĩ tới người lớn tuổi nhất Đái Mộc Bạch dĩ nhiên là người thứ tư
ngã xuống. Chu Trúc Thanh cùng Đường Tam là đồng thời gục xuống. Người cuối
cùng không gục ngã hiển nhiên là Vinh Vinh.
Trữ Vinh Vinh chẳng những không có bị say, hơn nữa nàng uống chính là nhiều
nhất. Lúc uống rượu, cơ hồ đều là một ngụm một chén. Quả thật rất có khí thế.
Mà theo Vinh Vinh nói, đây là lần đầu tiên nàng uống rượu.
Sau này mỗi khi nhắc lại, mỗi người còn lại của Thất Quái chỉ hình dung nàng
bằng hai từ "thiên phú".
Đấu hồn tiếp tục. Một tháng kế tiếp này, Sử Lai Khắc Thất Quái tại Đại Đấu Hồn
Tràng có thể nói phong sanh thủy khởi. Trong một tháng, Thất Quái đã tham gia
hai mươi mốt trận, tất cả toàn thắng. Trong ba mươi cấp, bọn họ không tìm ra
đối thủ.
Tại song đấu hồn, Tam Ngũ tổ hợp thu được thành tích hai mươi bảy thắng liên
tiếp. Đường Tam cùng Tiểu Vũ phối hợp ăn ý thêm vào hồn kỹ mạnh mẻ làm đối thủ
không thể tránh được.
Đái Mộc Bạch cùng Áo Tư Tạp tức Lưỡng Dực Bạch Hổ tổ hợp hai mươi bảy trận thu
được mười sáu thắng mười một thua. Dù sao, chỉ có một mình Mộc Bạch chiến đấu,
hương tràng của Áo Tư Tạp trong thi đấu tác dụng cũng chỉ có hạn.
Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh thuộc Thất Bảo Linh Miêu tổ hợp thành tích
so với Lưỡng Dực Bạch Hổ tổ hợp tốt hơn một ít. Đơn giản là vì các nàng tham
gia song đấu hồn cho hồn sư hai mươi cấp. Thi đấu hai mươi bảy trận thành tích
hai mươi hai thắng. Trong đó có hai lần đạt được tám trận thắng liên tiếp làm
cho tích phân thu được không ít.
Về phần đơn đấu hồn, Sử Lai Khắc Thất Quái thành tích cũng không tệ. Đái Mộc
Bạch ngoại trừ hai lần gặp phải khống chế hệ hồn sư nên thất bại, còn lại cũng
đạt được hai mươi lăm trận thắng. Đường Tam vận khí vô cùng tốt, chẳng gặp
phải hỏa vũ hồn vốn khắc tinh nào. Tại ba mươi cấp hồn tôn hắn là toàn thắng.
Đối mặt với Chu lưới trói buộc của hắn, lại không gặp hồn sư nào có vũ hồn
khắc chế, thoát ra được gần như chẳng có mấy người. Tiểu Vũ thì xui xẻo một
chút. Thuấn Di chủa nàng mặc dù đặc thù, nhưng xui xẻo gặp phải đối thủ có vũ
hồn khắc chế, chỉ thu được kết quả hai mươi thắng.
Mã Hồng Tuấn tại các trận đấu dành cho hồn sư hai mươi cấp đồng dạng cũng là
phong sanh thủy khởi, hai mươi bảy trận đạt được hai mươi ba thắng. Chu Trúc
Thanh thành tích cũng không hề kém, so với Hồng Tuấn chỉ thua một trận thắng
mà thôi.
Cứ như vậy mà tính, Đường Tam hiển nhiên thu được kết quả tốt nhất. Mặc dù
tham gia các hình thức đấu hồn bất đồng, tích phân được tính toán theo các
phương pháp bất đồng, nhưng chỉ bằng vào việc thắng liên tiếp, tích phân hiển
nhiên là tăng lên nhanh chóng.
Nếu không phải Đại Đấu Hồn Tràng đã có quy định các thành tích thi đấu phải là
cuối tháng mới tổng kết tính toán một lượt, chỉ sợ lúc này hắn trên tay đã cầm
ngân đấu hồn huy chương.
Mặc dù như thế, biểu hiện kinh diễm của Sử Lai Khắc Thất Quái đã đủ khinh động
đến Đại Đấu Hồn Tràng. nếu không phải cấp bậc đấu hồn huy chương của bọn họ
quá thấp, chưa đạt tới tư cách tham gia ở đấu hồn đài trung tâm với cấp bậc là
ngân đấu hồn, e rằng đấu hồn đài trung tâm đã thành nơi thi đấu thường trực
của bọn họ.
Sử Lai Khắc Thất Quái lần này đi tới Đại Đấu Hồn Tràng tham gia đấu hồn vừa
lúc bước sang tháng mới. Tháng vừa rồi vốn có ba mươi ngày, trừ bỏ một ngày
được nghỉ ra, hôm nay thi đấu chấm dứt đồng nghĩa với việc một tháng tập huấn
đã kết thúc. Đến lúc đó, đem tích phân ra tính toán, tuyệt đối sẽ không phải
là thiết đấu hồn huy chương như hiện nay.
Nhưng thu hoặc lớn nhất của Thất Quái chính là đội trưởng Đái Mộc Bạch đột phá
được ba mươi tám cấp. Thành quả này không những phản ánh sự khổ luyên của bản
thân hắn, đồng thời cũng là kết quả của một tháng tập huấn vừa qua.
Đồng dạng thăng cấp còn có Chu Trúc Thanh cùng Trữ Vinh Vinh, lần lượt là hai
mươi tám cấp cùng hai mươi bảy cấp, không ngừng hướng tới chướng ngại ba mươi
cấp mà tiến.
Màn đêm phủ xuống, Đại Đấu Hồn Tràng tại dải đất phồn hoa của Tác Thất Thành
vẫn luôn sáng đèn.
Người đến xem thi đấu không ngừng từ bốn phương tám hướng kéo tới. Thỉnh
thoảng còn có vài cỗ xe ngựa xa hoa với người hầu trên đó dừng trước cửa.
Những người khách đó hiển nhiên là các quý tộc, phú ông có địa vị. Có thể làm
bọn họ để ý, tự nhiên chỉ có tại sàn đấu trung tâm của Đại Đấu Hồn Tràng.
Hôm nay ngày cuối cùng của tháng, đồng thời cũng là trận cuối trong ngày, sàn
đấu hồn trung tâm đương nhiên trở thành địa phương tốt nhất để đi của Thất
Quái. Ở chỗ này chẳng những có thể chứng kiến các trận đấu hồn đặc sắc, đồng
thời còn có thể thử chút vận may, đặc cược vào các đối thủ thi đấu trên sân.
Kể cả Đại Sư, Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực, đoàn người đến từ Sử Lai Khắc
học viện này điều lặng lẻ phân tán lần lượt đi vào sàn thi đấu.
Không phải mọi người muốn ẩn dấu thân phận mà đơn giản chỉ là tránh phiền
phức.
Trải qua một tháng thi đấu, Sử Lai Khắc Thất Quái lấy được những thành tích
kinh người đươg nhiên thành tâm điểm của nhiều người. Mặc dù bọn họ chưa từng
thi đấu tại sàn đấu trung tâm, nhưng mọi người bên ngoài không vì thế mà đánh
giá thấp bọn họ. Cái xưng hiệu Sử Lai Khắc Thất Quái sớm đã làm mọi người cảm
thấy hào hứng mỗi khi nhắc tới.
Vì tránh gặp phải những day dưa không cần thiết, bắt đầu từ mười ngày trước,
đoàn người Sử Lai Khắc học viện khi đến Đại Đấu Hồn Tràng thì mặc thường phục
mà vào, sau đó tìm kiếm chỗ ít người lui tới, thay đổi đồng phục và đeo mặc nạ
rồi mới đi báo danh.
Hôm nay cũng vậy, khi mọi người mặc thường phục mà vào, hiển nhiên là không bị
người khác chứ ý. Trải qua mấy tháng thời gian, Đường Tam cùng Mã Hồng Tuấn đã
được mười ba tuổi. Thêm vài tháng nữa, Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc
Thanh cũng sẽ được mười ba tuổi.
Tuổi tác lúc này trở thành thứ ngụy trang tốt nhất đối với bọn họ. Cái quyết
định của Đại Sư khi để cho bọn họ mang mặt nạ làm mọi người thật bội phục.
Đoàn chiến mặc dù là bắt đầu cuối cùng, nhưng lại báo danh trước hết. Vì cần
tham gia đồng thời đơn đấu hồn và song đấu hồn hai hạng mục, Đại Sư ...trước
nói cho bọn họ địa điểm của đoàn chiến, đồng thời phân bố bọn họ vào các sàn
đấu khác nhau cho hai trận đơn đấu và song đấu, như vậy có thể tránh cho việc
bọn họ gặp nhau mà làm ảnh hưởng đến thành tích toàn thắng. Mà đi báo danh
đoàn chiến cũng sẽ do Đại Sư đảm trách.
Hôm nay Đại Sư lựa đấu hồn phân khu thứ tám để thay đệ tử báo danh. Trải qua
một tháng thi đấu này, ngân đấu hồn huy chương nhìn qua có vẻ như rất khó đạt
được lại trở nên có thể chạm vào. Mọi chuyện chỉ cần xong các trận đấu tối
nay, đến ngày tổng kết tích phân sẽ rõ ràng.
Đại sư là không hy vọng đám đệ tử của minh bị chú ý. Một khi để người khác
biết được tuổi của bọn họ, vậy, bị người ở các nơi chú ý thật rất phiền phức.
Bởi vậy hắn đã quyết định, qua hôm nay, sẽ đem theo bọn Thất Quái, an bài thật
tốt giai đoạn huấn luyện kế tiếp.


Đấu La Đại Lục - Chương #144