130-131: Đại Sư Đến (2)


Người đăng: kieutrang19051996@

Áo Tư Tạp có chút xấu hổ nói: "Nhưng lần này chúng ta đi Tinh Đấu đại sâm lâm,
ngươi không có cảm giác rằng Vinh Vinh đã thay đổi một chút hay sao? Tựa hồ
không khiến cho người ta chán ghét nữa, hơn nữa, tuổi nàng còn nhỏ . Ta tin
tưởng rằng tính cách của nàng sẽ trở nên tốt hơn."
Đường Tam nằm xuống giường của mình, "Vậy ngươi cần phải cố gắng, Yên tâm đi,
nàng tìm ta có chút chuyện về ám khí mà thôi."
Áo Tư Tạp mừng rỡ, "Thật sao? Vậy thì tốt quá, Tiểu Tam, ngươi quả nhiên là
hảo huynh đệ của ta."
Đường Tam hai mắt trắng dã, "Nói nhảm ít thôi, sao không mau ngủ đi, không mệt
ah?"
Nhắm hai mắt lại, trong đầu Đường Tam không ngừng hiện lên thân ảnh đồng bọn
trong Sử Lại Khắc học viện. Những người này có thể nói từng người đều là thiên
tài quái vật, ngay cả tâm trí so với đứa nhỏ cùng tuổi cũng thành thục hơn rất
nhiều. Vừa nghĩ tới Mã Hồng Tuấn mới mười hai tuổi đã bắt đầu biết câu gái,
còn Đái Mộc Bạch kia cũng có đôi tỷ muội song sinh, hắn có cảm giác không thể
tư nghị, chẳng lẽ thành thục chuyện ấy lại sớm như vậy sao?
Chạy suốt một ngày đường không tránh khỏi mệt nhọc, thật là vất vả mới trở lại
được, Đường Tam quyết định tự thưởng cho bản thân một ngày buông lỏng,hắn
không ngồi xuống tu luyện, mà trực tiếp tiến vào mộng đẹp.Nếu tinh thần luôn
khẩn trương, đối với tu luyện sẽ có phản tác dụng, cần phải nghỉ ngơi, ngược
lại tiến hành tu luyện sẽ hiệu quả. Đây là phương pháp đại sư truyền thụ cho
Đường Tam, kết hợp tu luyện với nghỉ ngơi.
Phòng làm việc của Viện trưởng.
Phất Lan Đức tràn ngập kinh ngạc, ngồi nghe Triệu Vô Cực kể lại tình hình
chuyến đi đến Tinh Đấu đại sâm lâm lần này, sắc mặt vài lần thay đổi. Cuối
cùng, nghe nói mọi người bình an trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Xem ra, chúng ta vẫn còn quá sơ suất."
Phất Lan Đức thở dài một tiếng, trong lòng vẫn còn sợ hãi. "Lần sau nếu còn đi
liệp sát hồn thú, ta và ngươi sẽ dẫn đội đi, đồng thời mang thêm hai gã sư phụ
nữa. Lũ nhỏ này đều là thiên chi kiêu tử, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, sẽ mất
đi một thiên tài."
Triệu Vô Cực ngồi trên ghế bên cạnh, hắn so với Phất Lan Đức thậm chí còn sợ
gặp chuyện không may hơn, cười khổ nói: "Chuyện này cũng không thể trách ngươi
được. Ai mà ngờ bây giờ Tinh Đấu đại sâm lâm trở nên như vậy chứ, ngay cả ở
bìa sâm lâm mà cũng xảy ra nhiều chuyện bất ngờ như thế. Mà ngoài chuyện gặp
vợ chồng Cái thế Long Xà, ta vẫn không hiểu tại sao Thái Thản cự viên lại xuất
hiện nữa. Nói thế nào đi chăng nữa, địa vị của nó trong đám hồn thú cũng không
dễ dàng gì đi ra ngoài bìa sâm lâm. Cũng may Tiểu Vũ vận khí tốt, nếu không,
lần này chúng ta gặp không ít tổn thất. Thẳng thắn mà nói, cho dù theo lời
ngươi, chúng ta bốn vị sư phụ đi bảo vệ lũ nhỏ, gặp phải Thái Thản cự viên thì
cũng xong đời thôi."
Phất Lan Đức gật đầu. "Nhưng Tinh Đấu đại sâm lâm là khu vực hồn thú sinh sống
gần học viện nhất. Chúng ta cũng không có sự lựa chọn nào khác. Bất quá, theo
ý của ngươi, con Thái Thản cự viên đó tựa hồ không có chút địch ý nào, không
hạ sát thủ đối với bọn ngươi. Nếu không, cho dù ngươi có dùng Vũ Hồn Chân Thân
cũng vô ích mà thôi. May mắn của Tiểu Vũ càng khiến kẻ khác kinh ngạc. Nàng kể
tiếng bò rống đến tột cùng là cái gì nhỉ? Chẳng lẽ trong Tinh Đấu đại sâm lâm,
còn có hồn thú nào có thể đánh thức sự thương cảm của nó hay sao?"
"Tiếng bò rống đó hẳn là của Thiên Thanh ngưu mãng." Một âm thanh nghe có chút
cứng ngắc và rất quái dị từ ngoài cửa truyền đến.
Triệu Vô Cực cả kinh. Trước đó hắn đã nghe được tiếng bước chân đến gần, nhưng
hắn cũng không quá để ý, còn tưởng vị sư phụ nào trong học viện. Lúc này nghe
được thanh âm mới có cảm giác không đúng, trong học viện không có ai có giọng
nói như vậy cả.
"Ha ha, biết ngay là ngươi đến mà, Tiểu Cương, mau vào đây." Cửa mở, một gã
trung niên từ bên ngoài bước vào, khuôn mặt cứng ngắc, lưng thẳng tắp, ánh mắt
có chút ngốc trệ, nhưng trên thực tế hai con ngươi đen lại tràn ngập thâm
thuý, lộ vài phần lo lắng. Nếu Đường Tam ở chỗ này, ngay lập tức có thể nhận
ra người này, bởi vì, hắn chính là sư phụ của Đường Tam, vị đại sư nổi tiếng
trong giới hồn sư.
"Lại đây, Vô Cực, ngươi chưa từng gặp hắn phải không. Ta giới thiệu với ngươi,
đây là lão hữu bằng tuổi với ta, cũng là sư phụ của Đường Tam, ngươi cứ gọi
hắn là Đại sư cũng được, cơ hồ trong giới hồn sư tất cả mọi người đều gọi hắn
như vậy."
Triệu Vô Cực trong lòng vừa động, kinh ngạc nhìn đại sư. "Nguyên lai ngài
chính là đại sư. Ngài hảo, ta là Triệu Vô Cực."
Đại sư ngữ khí vĩnh viễn vẫn bình thản, khuôn mặt cứng ngắc miễn cưỡng nở nụ
cười:
"Bất Động Minh Vương không cần khách khí, ngươi đã quay về, hẳn là Đường Tam
cũng quay về cùng với ngươi. Bình an cả chứ?" Hắn vừa rồi ở cửa chỉ nghe được
vài câu cuối cùng của Triệu Vô Cực là Tiểu Vũ được Thái Thản cự viên buông
tha, những lời trước đó hắn cũng không có nghe được.
Triệu Vô Cực cười a a, nói: "May mắn, chúng ta lần này vận khí tốt, tất cả mọi
người đều bình an trở về. Lần này còn may mà có Đường Tam. Đại sư, ngài quả
nhiên dạy được một đồ đệ giỏi. Ngài đến học viện lúc nào vậy?"
Phất Lan Đức thay thế đại sư trả lời câu hỏi của Triệu Vô Cực, "Hắn a, ngày
hôm kia vừa mới tới, nếu không phải vì Đường Tam, chỉ sợ cả đời hắn cũng không
chịu bước vào ngưỡng cửa nhà ta. Tiểu Cương, ngồi đi."
Đại sư nghe Triệu Vô Cực nói Đường Tam không có việc gì, sắc mặt thư thái vài
phần, cũng không khách khí lôi cái ghế ở bên cạnh ra ngồi xuống. Triệu Vô Cực
lúc này mới biết, tên thật của đại sư là Tiểu Cương, chỉ không ngờ là lại có
chút lạnh lùng, trong khi cái tên lại tràn ngập khí dương cương. Trước kia hắn
cũng nghe nói không ít tin đồn về đại sư, mặc dù bản thân đại sư nhìn qua có
chút gầy yếu, thực lực cũng không mạnh, nhưng tính tình của hắn lại nổi danh
là cương ngạnh, đã từng vì một việc mà rời xa gia tộc của mình, sau đó mới gặp
Phất Lan Đức cùng một người khác, hợp thành Hoàng Kim thiết tam giác uy danh
hiển hách.
Lời nói của đại sư từ lúc vào cửa gây cho Triệu Vô Cực cảm giác rất hứng thú,
vội vàng hỏi tới: "Đại sư, ngài vừa rồi nói về hồn thú nào lại có thể hấp dẫn
Thái Thản cự viên vậy?"
Đại sư trên mặt toát ra một tia trang nghiêm, "Nếu Tiểu Vũ nghe được chính là
tiếng bò rống, vậy, điều này giải thích rất hợp lý tại saoThái Thản cự viên
buông tha cho nàng rời đi. Trong Tinh đấu đại sâm lâm, không chỉ có Thái Thản
cự viên là một vị vua sâm lâm, còn có một tồn tại cường đại hơn nhiều so với
nó. Tồn tại đó mới chính là kẻ mạnh nhất trong Tinh đấu đại sâm lâm. Nếu nói
Thái Thản cự viên là vương, thì kẻ đó là hoàng đế. Loại hồn thú này tên là
Thiên Thanh ngưng mãng."
Bất luận là Triệu Vô Cực hay Phất Lan Đức thần sắc đều chăm chú lắng nghe,
đồng thời trong lòng âm thầm than thở. Bàn về kiến thức, e rằng không ai có
thể so với vị đại sư trước mặt này. Triệu Vô Cực rốt cục cũng hiểu rõ, tại sao
hắn lại được gọi là đại sư.
"Chúng ta đều biết hồn thú mạnh yếu ngoại trừ dựa vào số năm tu luyện của bản
thân, thiên phú cũng là một yếu tố cực kỳ quan trọng. Giống như hồn sư chúng
ta, ngoại trừ cấp bậc tu vi cùng hồn hoàn, Vũ hồn Tiên thiên mạnh yếu sẽ quyết
định tiềm lực tương lai phát triển của một người, mà trong đám hồn thú, nếu
đem thiên phú phân chia theo cấp bậc mà nói, Thiên Thanh ngưu mãng với Thái
Thản cự viên đều thuộc loài siêu cấp cường đại, bọn chúng sở hữu thiên phú vô
địch, thể phách và tinh thần cường đại. Giống như bây giờ trong Tinh Đấu đại
sâm lâm tồn tại hai con, tu vi ít nhất cũng hơn năm vạn năm, mặc dù không có
hồn thú nào đạt tới mười vạn năm tu vi, nhưng sự cường đại của bọn chúng có
thể so sánh với Phong hào đấu la trong giới hồn sư của chúng ta. Một khi để tu
vi bọn chúng đạt tới mười vạn năm, e rằng sẽ trở thành tồn tại siêu việt Phong
hào đấu la."
Triệu Vô Cực nói: "Đại sư, Thái thản cự viên trước kia ta đã nhiều lần nghe
nói, nhưng cái tên Thiên Thanh ngưu mãng ta mới nghe lần đầu tiên. Nó không
nghi ngờ cường đại hơn so với Thái Thản cự viên, vậy năng lực cua nó là gì?"
Đại sư khe khẽ thở dài. "Cũng không có ai biết được toàn bộ các kỹ năng của
Thái Thản cự viên,và không ai biết được kỹ năng chánh thức của Thiên Thanh
mãng ngưu là gì. Từng có một vị Phong hào đấu la xâm nhập vào Tinh Đấu đại sâm
lâm. Hắn tự tin vào thực lực, muốn xem nơi hạch tâm của sâm lâm đến tột cùng
có bộ dáng gì. Thực lực của hắn quả thật rất cường đại, cuối cùng cũng có thể
đi vào sâu vào trong, đến nơi trung tâm. Hắn kinh ngạc phát hiện, ở nơi đó
không phải là sâm lâm, mà là một cái hồ nhỏ, diện tích không lớn. Hồ nước
trong suốt, chung quanh được sâm lâm ôm lấy, giống như nhân gian tiên cảnh
vậy."
"Hả….?"
Triệu Vô Cực kinh ngạc nhìn đại sư.
Phất Lan Đức lại có chút trầm tư suy nghĩ.
Đại sư lại tiếp tục nói: "Ngay bên cạnh cái hồ nhỏ đó, vị Phong hào đấu la
nhìn thấy một con hồn thú đang uống nước, mà con hồn thú này có lẽ chính là
con Thái Thản cự viên mà các ngươi mới gặp. Vị Phong hào đấu la kia nhìn thấy
Thái thản cự viên thì rất là hưng phấn, hắn vẫn nghe nói có tồn tại một loại
hồn thú cường đại, lập tức nổi lên tâm tư muốn giao thủ cùng Thái Thản cự
viên. Nhưng, cuối cùng hắn lại không thể so tài với Thái thản cự viên một cách
bình thường, bởi vì ngay sau đó hắn đã rời khỏi nơi ấy trong kinh hoàng."
"Tại sao? Tại vì Thiên Thanh ngưu mãng?" Triệu Vô Cực mở to hai mắt nhìn.
Đại sư gật đầu. "Đúng là bởi vì Thiên Thanh ngưu mãng. Ngay khi vị Phong hào
đấu la đó chuẩn bị ra tay, đột nhiên, nước trong cái hồ nhỏ đó sôi trào lên,
liền đó, hắn chứng kiến một cái đầu trâu vô cùng lớn từ mặt nước nhô lên, áp
lực khổng lồ khiến cho vị Phong hào đấu la đó không khỏi giật mình. Một con
hồn thú đầu ngưu thân mãng (trăn) từ từ thoát ly mặt nước, lộ ra thân hình
khổng lồ dài đến hơn trăm thước. Lúc đó là buổi tối, con hồn thú toàn thân màu
xanh, ngửa mặt lên trời rống một tiếng dài. Ánh trăng trong không trung chiếu
mờ mờ ảo ảo tựa hồ như bị nó cắn nuốt. Mà việc chính thức hù doạ vị Phong hào
đấu la kia lại là …..con Thiên Thanh ngưu mãng đó có thể nói tiếng người. Nó
nói với vị Phong hào đấu la đó:
"Loài người, ngươi tu luyện không dễ, mau rời khỏi nơi này."
Triệu Vô Cực cùng Phất Lan Đức hai mặt nhìn nhau, Phất Lan Đức nhịn không được
nói: "Tại sao trước kia ta không thấy ngươi kể chuyện này?"
Đại sư lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái. "Chuyện ngươi không biết còn rất
nhiều. Ngươi có biết lúc Thiên Thanh ngưu mãng xuất hiên, Thái Thản cự viên
biểu hiên như thế nào không? Nó đứng trước mặt Thiên Thanh ngưu mãng, tâm tình
sợ hãi, mà hôm đó khi Thiên Thanh ngưu mãng xuất hiện thì, trong miệng nó đúng
là đã phát ra một tiếng bò rống đinh tai nhức óc. Bởi vậy, thông qua câu
chuyện của Tiểu Vũ, ta có thể phán đoán ra, con Thái thản cự viên đó nhất định
là đã bị Thiên Thanh ngưu mãng kêu gọi, nên mới buông bỏ mọi việc, chạy đi gặp
nó. Thiên Thanh ngưu mãng sở dĩ không nổi danh giống Thái thản cự viên, bở vì
nó rất ít khi rời khỏi hồ nước ở trung tâm Tinh Đấu đại sâm lâm, câu chuyện
này qua vị Phong hào đấu la kia truyền vào giới hồn sư, nên mới có một số
người biết sự tồn tại của nó, mà ta là một trong những người đó."
"Nguyên lai như thế, xem ra, vận khí của Tiểu Vũ thực sự rất tốt."
Đại sư nói: "Triệu sư phụ, ta đã xem qua tư liệu của đám đệ tử này. Lần này
các ngươi đến Tinh Đấu đại sâm lâm là vì tìm kiếm đệ tam hồn hoàn cho đứa nhỏ
thực vật hệ hồn sư, không biết cuối cùng hắn chiếm được hồn hoàn của hồn thú
nào?"
Triệu Vô Cực cười a a, nói: "Lần này vận khí không tệ, coi như là đoạt mất
miếng thịt béo của người ta, Áo Tư Tạp tên tiểu tử đó chiếm được một cái hồn
hoàn ngàn năm của Phong vĩ kê quan xà, sở hữu một cái đệ tam hồn kỹ tương
đương."
"Phong vĩ kê quan xà ngàn năm?"
Gương mặt đại sư cứng ngắc có chút giật giật. "Quả nhiên là rất tốt. Vốn ta
suy nghĩ một vài hồn hoàn thích hợp cho đứa nhỏ hệ thực vật này, nhưng cũng
không nghĩ hồn thú nó thu được lại tốt như vậy. Phong vĩ kê quan xà trời sinh
tính tương đối ôn hoà, nhưng thập phần giảo hoạt, am hiểu nhất là chạy trốn,
tu vi bản thân cũng khá. Nếu ta đoán không sai, đệ tam hồn hoàn của Áo Tư Tạp
có liên quan đến tốc độ."
Triệu Vô Cực than thở nói: "Không hổ là đại sư, ngài nói không sai, đệ tam hồn
hoàn của Áo Tư Tạp đúng là có liên quan đến tốc độ. Đệ tam hồn kỹ của hắn là
một loại Ma Cô tràng, sau khí ăn có thể phi hành trong một phút, tốc độ bằng
với tốc độ phi hành của Phong vĩ kê quan xà."
Đại sư tựa hồ lấy làm kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Áo Tư Tạp lại thu
được hồn kỹ như thế, quả quyết nói: "Đứa nhỏ này có thiên phú thực vật hệ vũ
hồn từ trước đến nay chưa từng có, là người xuất sắc nhất trong số thực vật hệ
hồn sư ta đã gặp qua. Tiền đồ không thể hạn lượng."
Phất Lan Đức cười hắc hắc, nói: "Sử Lai Khắc học viện của ta luôn luôn chỉ thu
quái vật, hôm nay ngươi mới biết sao? Đáng tiếc, đây là khoá cuối cùng, bảy
đứa nhỏ này là đệ tử cuối cùng trước khi đóng cửa học viện. Ta nhất định phải
đem bọn chúng bồi dưỡng. Lần này có ngươi tương trợ, huynh đệ chúng ta đồng
tâm hiệp lực, không đến mười năm, nhất định phải làm ba chữ Sử Lai Khắc chấn
động giới hồn sư."
Đại sư tức giận trừng mắt nhìn Phất Lan Đức một cái, "Nếu không phải vì Tiểu
Tam, ta sẽ không lưu lại đây. Phất Lan Đức, đừng quên ngươi đã đáp ứng ta, sau
này Tiểu Tam đi liệp sát hồn thú thì ngươi phải tự mình đi theo giúp đỡ."
Phất Lan Đức phất tay nói: "Việc này không có vấn đề, bất quá cũng phải chờ
khi hắn đạt đến bốn mươi cấp mới được."
Đại sư dù sao cũng là người thông minh, hai mắt vô thần trong nháy mắt toả
quang mang rực rỡ, quay sang Triệu Vô Cực nói: "Triệu sư phụ, chẳng lẽ Tiểu
Tam hắn đã đạt ba mươi cấp rồi hay sao?"
Triệu Vô Cực gật đầu, nói: "Vừa lúc ta cũng muốn hỏi đại sư một chút về biến
hoá trên người Tiểu Tam có bình thường hay không. …". Lập tức hắn đem những
lời đã nói với Phất Lan Đức nói lại một lần nữa, đem hết quá trình tiến vào
Tinh Đấu đại sâm lâm lần này nói một cách chi tiết cho đại sư nghe.
Đại sư nghe rất chăm chú, không có chen ngang một câu nào, trong mắt thuỷ
chung lộ quang mang suy tư. Mặc dù với tính cách trầm ổn của đại sư, nhưng mỗi
lần Triệu Vô Cực kể Đường Tam gặp cửu tử nhất sanh thì sắc mặt cũng không khỏi
biến, nhất là khi nghe Triệu Vô Cực nói Đường Tam hấp thu con Nhân diện ma chu
tu vi hơn hai ngàn năm thì sắc mặt càng đại biến. Không ai rõ hơn hắn hấp thu
siêu việt vượt quá hạn chế hồn hoàn thì hậu quả nghiêm trọng đến mức nào,rất
có thể là phải chết.
Cho đến khi Triệu Vô Cực nói xong hết, đại sư mới chậm rãi thở dài một hơi.
"Tiểu Tam đứa nhỏ này ý chí so với ta tưởng tượng còn kiên cường hơn nhiều.
Không nghĩ tới, hắn còn có thể quay về đây. Đứa nhỏ này tiền đồ tương lai sợ
rằng so với phán đoán của ta còn xuất sắc hơn."
Triệu Vô Cực nói: "Đường Tam sở dĩ có thể kiên trì trụ vững, có lẽ có liên
quan đến Tiểu Vũ. Ý chí của con người nhiều khi bị ảnh hưởng bởi ngoại giới.
Có thể nhìn ra được, Tiểu Vũ trong lòng Đường Tam chiếm địa vị thập phần quan
trọng."
Đại sư gật đầu nói: "Ngươi nói rất đúng, rất có thể là như thế, bất quá nó có
liên quan rất lớn đến tâm chí của hắn. Đứa nhỏ Đường Tam này suy nghĩ đã sớm
thành thục hơn đám bạn cùng lứa rất nhiều."
Triệu Vô Cực nói: "Đại sư, sau lưng Đường Tam xuất hiện bát điều chu thối (tám
cái chân vằn, xọc) đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Đó tựa hồ không phải là
năng lực phụ gia của hồn hoàn. Hắn là Khí vũ hồn, như thế nào lại gặp phải
tình huống cải biến bản thân như vậy chứ? Có thể là hồn hoàn biến dị hay vũ
hồn biến dị hay không?"
Đại sư nói: "Ta bây giờ cũng không dám khẳng định hắn đến tột cùng là gặp tình
huống gì. Hồn hoàn biến dị là không có khả năng, hồn hoàn của hồn thú là cố
định không bao giờ thay đổi. Mặc dù vũ hồn khác nhau kết hợp sẽ sinh ra hiệu
quả khác nhau, nhưng hồn hoàn bản thân không thể nào biến hoá quá lớn. Đường
Tam đã chiếm dược một cái hồn kỹ, chu thối xuất hiện sau lưng hẳn không phải
là hồn hoàn phú dư (giao phó cho). Về phần vũ hồn biến dị, cũng không phải là
không thể, nhưng ta không cho rằng hắn rơi vào tình huống này."


Đấu La Đại Lục - Chương #131