Đại Sư Đến


Người đăng: kieutrang19051996@

Đái Mộc Bạch nghi hoặc nói: "Ngươi muốn nói, vừa rồi là dùng nỏ tiễn bắn ra?
Nhưng mũi nỏ tiễn bay đi đâu rồi?"
Đường Tam mỉm cười, chỉ một cây đại thụ khác nấp phía sau, "Đây này" vừa nói
hắn vừa đi tới trước cây đại thụ đó. Khoảng cách giữa hai cây cũng khoảng mười
thước, khi mọi người đi đến trước cái cây đó, mới nhìn thấy những mũi nỏ tiễn
do Chư Cát thần nỏ bắn ra.
Mười sáu mũi nỏ tiễn, chỉnh tề hai hàng, không có mũi nào chìm hẳn vào trong
thân cây hết.
Triệu Vô Cực nhìn cái cây cũ, rồi lại nhìn cái cây trước mặt. "Tiểu Tam, mũi
nỏ tiễn của ngươi trước tiên bắn xuyên qua cái cây kia, sau đó mới cắm vào
thân cây này ư?"
Đường Tam gật đầu nói: "Chư Cát thần nỏ uy lực rất mạnh, chuyên dùng để phá
hồn lực phòng ngự, nếu lực phòng ngự không phải phi thường mạnh mẽ,người đó
trong nháy mắt sẽ bị đánh chết."
Nghe Đường Tam giải thích xong, mọi người không khỏi hít một hơi thật sâu. Lực
xuyên thấu mạnh mẽ như vậy, trong đám người ở đây, ngoại trừ Triệu Vô Cực, ai
cũng biết bản thân không thể đỡ được. Đái Mộc Bạch lẩm bẩm thì thảo: "Thực sự
quá sức bá đạo. Cho dù ta dùng Bạch hổ kim cương biến, e rằng cũng bị thương
nặng."
Đường Tam dùng tay vỗ nhẹ lên thân cây, bằng vào Huyền thiên công gia tăng lên
Cầm long thủ, rút từng mũi nỏ tiễn từ trong thân cây ra. Mũi nỏ tiễn của Gia
cát thần nỏ không phải dễ chế tạo, lúc trước bắn vào trong cơ thể Nhân diện ma
chu, hiển nhiên là không thể thu lại, còn trước mắt thì hắn không thể bỏ phí.
Vừa vuốt thân cây, Đường Tam vừa nói với Đái Mộc Bạch: "Chư Cát thần nỏ có thể
nói chính là cơn ác mộng của những chiến sĩ bình thường, hơn nữa, đặc điểm lớn
nhất không phải là uy lực của nó, mà là tính bí mật, cũng cũng như sự xuất
hiện bất thình lình là tính năng đặc hữu của ám khí. Chỉ cần có một bộ phận cơ
quan tốt, khi phóng ra không cần sử dụng một chút hồn lực nào, cho dù là người
bình thường cũng có thể dễ dàng sử dụng. Theo ta tính toán, hồn sư dưới bốn
mươi cấp nếu bị đánh trực diện, tỷ lệ còn sống thực sự rất nhỏ, tác dụng khắc
chế đối với những hồn sư không có phòng ngự mạnh mẽ, quả là cực lớn.
"Đường Tam, cái này đều là do ngươi nghiên cứu ra ư?" Trữ Vinh Vinh hỏi.
Đường Tam sửng sốt một chút, cười khổ nói: "Cứ coi như vậy đi." Hắn cũng không
thể nói với mọi người, cái kỹ xảo này là hắn mang được từ thế giới khác đến.
Trữ Vinh Vinh hỏi dò: "Đường Tam, ngươi có thể bán cho ta cái này? Giá cả
không thành vấn đề. Ngươi cũng biết đấy, ta là phụ trợ hệ hồn sư, không có
năng lực tự bảo vệ mình. Lúc mọi người liều mạng, ta ngoài việc xuất ra hồn kỹ
phụ trợ cũng chỉ có thể đứng nhìn. Nếu có thêm vật này, ta cũng có thể có lực
công kích rồi."
Đường Tam cười thoải mái, nói: "Bán cái gì chứ. Lúc nào về ta tặng ngươi một
cái là được, bất quá, tài liệu để chế tạo cái này rất quý, nên phí mua tài
liệu thì ngươi bỏ ra nhé."
Lúc này, toàn bộ mũi nỏ tiễn đã được Đường Tam lấy ra từ trong thân cây, mọi
người mới có dịp nhìn kỹ hình dáng của Gia cát thần nỏ. Thân nỏ dài tám
tấc,không có lông vũ ở đuôi, bốn tấc phía sau hình trụ tròn, bốn tấc phía
trước là đỉnh nhọn sắc, trong đó ba tấc sau có mười hai cái huyết tào (rãnh
máu), mũi nỏ cực kỳ sắc bén loé ra hàn quang nhàn nhạt, không bởi vì cắm xuyên
vào thân cây mà có chút tổn hại nào. Đường Tam quay mặt bên Chư Cát thần nỏ
mới bắn tên ra, mở rãnh gài tên, đem mười sáu mũi nỏ tiễn lần lượt gài lại vào
bên trong.
Áo Tư Tạp lúc này dường như đã rút ra điều gì, mang theo vẻ mặt tươi cười nịnh
bợ. "Tiểu Tam, chúng ta có phải là hảo huynh đệ hay không?"
Đường Tam nhìn nụ cười của hắn, làm sao lại có thể không hiểu rõ ý tứ của hắn
được, "Đương nhiên, yên tâm đi. Ta sẽ tặng mỗi người một bộ Chư Cát thần nỏ là
được, cũng như Vinh Vinh, tài liệu phí các ngươi bỏ ra, ta phụ trách chế tạo.
Chỉ có điều, cái đồ này chế tạo rất là phức tạp, ta một tháng cũng chỉ có thể
làm được một cái. Các ngươi đừng nên nóng vội. Hơn nữa, nếu không phải vạn bất
đắc dĩ thì không nên sử dụng. Mũi nỏ tiễn chế tạo cũng không dẽ dàng, sau khi
bắn ra sẽ rất khó thu hồi lại. Ta dù sao cũng chỉ có một mình, chắc chắn không
thể nào cung cấp đủ cho mọi người sử dụng. Huống chi, Gia cát thần nỏ này bản
thân rất bá đạo, lực sát thương quá lớn, rất dễ tạo thành vết thương trí
mạng."
"Tiểu Tam, như vậy không được." Triệu Vô Cực đột nhiên mở miệng.
Đường Tam sửng sốt một chút, "Tại sao, Triệu sư phụ?"
Triệu Vô Cực trên mặt toát ra một tia cười xảo trá, nhìn đám đệ tử của hắn,
nói: "Bọn chúng cũng không phải là người không có tiền, cứ cho là Chư Cát thần
nỏ ngươi có thể chế tạo dễ dàng, nhưng cũng không thể bán rẻ tiện nghi cho bọn
chúng được. Dù sao cũng có những kẻ không quan tâm đến tiền, ta nghĩ người nên
đưa ra một cái giá rồi bán cho bọn chúng."
Đái Mộc Bạch gật đầu nói: "Ta đồng ý với Triệu sư phụ. Tiểu Tam, cái món Chư
Cát thần nỏ này ngươi muốn bán bao nhiêu tiền một cái?"
Đường Tam mỉm cười lắc đầu, "Mọi người đều là người của mình, không nên lấy
tiền."
Đái Mộc Bạch nói: "Đúng là người của mình, nên mới không thể để cho ngươi bị
thiệt được. Một cái hạp tử nhỏ nhỏ như vậy lại có thể phóng ra nỏ tiễn uy lực
lớn như vậy, có thể thấy được cách chế tạo cực kỳ phức tạp. Không thể để ngươi
lao tâm lao lực vô ích được, càng huống chi, sau này chúng ta sử dụng nó, còn
cần bổ sung mũi nỏ tiễn, chẳng lẽ mỗi lần đó người lại làm miễn phí hay sao
chứ? Ngươi không nên khách khí với bọn ta, vậy thế này đi, bộ Chư Cát thần nỏ
đầu tiên này thì cứ coi như ngươi cho bọn ta, bọn ta trả tiền tài liệu. Sau
này nếu cần cái gì, ngươi phải bán cho bọn ta, ngươi xem thế nào?"
Áo Tư Tạp cười a a, nói: "Đúng vậy, cứ như vậy đi. Dù sao mọi người chúng ta
mỗi tháng cũng có không ít tiền trợ cấp, mà vật này vào lúc mấu chốt lại có
thể cứu mạng, phải bán mới đúng."
Đường Tam lúc này mới gật đầu nói: "Vậy cũng tốt. Nếu mọi ngươi đối với loại
cơ quan ám khí này có hứng thú, sau này ta tranh thủ giúp các ngươi trang bị
bên người. Dù sao, thêm một loại vũ khí là thêm một vệ sĩ bảo mệnh."
Mọi người hiển nhiên đối với ám khí cũng cảm thấy rất có hứng thủ, đương
nhiên, việc đó với việc Đường Tam sử dụng ám khí sinh ra hiệu quả rất lớn cũng
có quan hệ, dù sao, ngày đầu tiên hắn tới Sử Lai Khắc học viện, chỉ bằng ám
khí đã khiến cho Triệu Vô Cực hồn lực cao hơn hắn đến 40 cấp cũng phải nếm quả
đắng. Không chỉ có đệ tử,mà ngay cả Triệu Vô Cực cũng có chút động tâm.
Rốt cuộc cũng ra khỏi phạm vi của Tinh Đấu đại sâm lâm, mặc dù không còn được
hít thở làn không khí trong lành, nhưng mọi người lại như phảng phất bỏ đi
được một tầng áp lực, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
"Chúng ta quay lại đường này, đến trấn nhỏ là có thể nghỉ ngơi." Triệu Vô Cực
mỉm cười nói.
Đái Mộc Bạch nói: "Mọi người vừa phải trải qua một quãng thời gian khẩn
trương, tới trấn nhỏ, ta mời mọi người uống rượu. Triệu sư phụ, lần này ngài
cũng không nên từ chối. Nếu không có sự trợ giúp của ngài, sợ là chúng ta đều
không còn sống mà bước ra khỏi sâm lâm."
Triệu Vô Cực cười nói: "Tiểu Bạch, biết là ngươi có tiền, nhưng, tửu lượng ta
rất lớn đó."
Đái Mộc Bạch cười ha ha, "Triệu sư phụ, ngài chưa từng nghe nói hay sao? Chỉ
cần có thể dùng tiền giải quyết vấn đề, thì sẽ không còn vấn đề gì cả."
Lần này tiến vào Tinh Đấu đại sâm lâm, thu hoạch thật không nhỏ. Chẳng những
Áo Tư Tạp thành công tiến vào cảnh giới Hồn tôn, mà Đường Tam cùng Tiểu Vũ
đồng dạng hoàn thành dung hợp đệ tam hồn hoàn. Quan trọng hơn chính là quan hệ
ngày càng ăn ý giữa mọi người, cả Sử Lai Khác học viện cũng chỉ có bảy người
bọn họ, mâu thuẫn được giải trừ đối với sự tu luyện của mọi người sau này cực
kỳ có lợi.
Đoàn người nghỉ tại trấn nhỏ hai ngày, hồn lực cùng thể lực bị vây trong trạng
thái căng thẳng được khôi phục đầy đủ, tinh thần cũng thả lỏng. Đái Mộc Bạch
cực kỳ hào khí, trong hai ngày hắn bao toàn bộ mọi người, không ai tu luyện,
mỗi ngày cùng nhau uống rượu, chơi nháo, sảng khoái không thể nói thành lời,
ngay cả Chu Trúc Thanh vốn lạnh như băng,bây giờ thần sắc cũng đã nhu hoà rất
nhiều, chỉ là, nói thế nào nàng cũng không chịu cho Đái Mộc Bạch cầm tay. Đái
Mộc Bạch cũng không ép buộc, dù sao, người ta cũng chỉ là tiểu cô nương mười
hai tuổi, hắn không cần vội vàng.
Sau hai ngày, mọi người lại lên đường, trải qua một ngày, thuận lợi về Sử Lại
khắc học viện.
"Rốt cục đã trở lại, cảm giác về nhà thật là tuyệt a!" Áo Tư Tạp có chút khoa
trương lớn tiếng.
Triệu Vô Cực trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi nói nhỏ thôi, không thấy trời tối rồi
sao? Được rồi, các người tự về túc xá nghỉ ngơi đi, ta đi gặp viện trưởng, hồi
báo tình hình đã qua."
Đi suốt một ngày mọi người cũng đều mệt mỏi,tất cả đều tự đi về túc xá của
mình.
"Đường Tam, chờ một chút." Đường Tam đang chuẩn bị quay về túc xá cùng Áo Tư
Tạp thì bị Trữ Vinh Vinh gọi lại.
Đường Tam sửng sốt một chút, "Vinh Vinh, có chuyện gì vậy?"
Trữ Vinh Vinh khẽ cắn hàm răng, nói: "Ta muốn nói chuyện một mình với ngươi.
Có thể được không?"
Áo Tư Tạp đứng cạnh Đường Tam, sắc mặt có chút cứng ngắc. "Các ngươi cứ nói
đi, ta về trước."
Từ ngày hắn cứu Trữ Vinh Vinh trước công kích của Thái Thản cự viên, tâm tình
vốn đã chết lại bắt đầu hồi phục, dù sao, tướng mạo Trữ Vinh Vinh cũng khiến
người khác mê mẩn, mặc dù mới có mười hai tuổi, nhưng khuôn mặt như trăng rằm,
mỹ nữ như vậy kiếm đâu ra chứ. Mấy ngày nay hắn đối xử rất ân cần, Trữ Vinh
Vinh cũng không còn cự tuyệt hắn nữa, ngược lại còn thân cận hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này Trữ Vinh Vinh đột nhiên nói, muốn cùng Đường Tam nói chuyện một
mình, trong lòng Áo Tư Tạp không khỏi quặn đau, nhưng lại không thể làm gì.
Tiểu Vũ có chút tò mò nhìn Trữ Vinh Vinh, "Vinh Vinh, ngươi tìm Tiểu Tam làm
gì? Ta có thể nghe cùng được không?"
Trữ Vinh Vinh do dự một chút, vẫn không gật đầu. Tiểu Vũ mím môi rồi hướng Trữ
Vinh Vinh bày ra bộ mặt quỷ, sau đó chạy về túc xá. Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn
cùng Chu Trúc Thanh vừa rồi cũng đã đi về túc xá, lúc này tại cửa học viện
cũng chỉ còn hai người Đường Tam với Trữ Vinh Vinh.
"Vinh Vinh, rốt cuộc là chuyện gì?" Đường Tam hỏi.
Trữ Vinh Vinh nói: "Đường Tam, ta muốn cùng ngươi bàn chút sinh ý."
"Sinh ý?" Đường Tam có chút kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ, chẳng
lẽ Trữ Vinh Vinh lại muốn khôi phục cái tính cách cũ?
Trữ Vinh Vinh gật đầu một cách chăm chú. "Mặc dù ta biết ngươi không thiếu
tiền, nhưng ta lại phi thường muốn cùng ngươi hoàn thành chút sinh ý này. Chỉ
là chuyện này ta không thể làm chủ, nên trước tiên muốn hỏi,xem ngươi có
nguyện ý hay không."
Đường Tam nhìn kỹ lại, Trữ Vinh Vinh tựa hồ không phải nổi lên tính cũ, vẻ mặt
nàng rất chăm chú, còn có chút hưng phấn.
"Ngươi cứ nói thẳng ra đi, là chuyện gì?"
Trữ Vinh Vinh nói: "Ngươi cũng biết, ta xuất thân từ Thất bảo lưu ly tông.
Thất bảo lưu ly tông chúng ta mặc dù hiện tại là một trong bảy đại tông môn,
có địa vị rất cao, nhưng, trực hệ đệ tử tông môn chúng ta lại đều là phụ trợ
hệ hồn sư. Vũ hồn Thất bảo lưu ly tháp năng lực phụ trợ mặc dù rất mạnh, nhưng
lại không đủ để bảo trụ tính mạng của chúng ta. Một khi ngộ địch, chúng ta là
đối tượng đầu tiên để địch nhân công kích. Ta có cảm giác loại cơ quan ám khí
này của người sẽ có trợ giúp rất lớn đối với chúng ta, ít nhất có thể cho tộc
nhân của ta một chút năng lực tự vệ. Vì vậy, nếu có thể, ta hy vọng thay mặt
tông môn đề xuất nhờ ngươi chế tạo một vài cơ quan ám khí."
Nguyên lai là như vậy, Đường Tam cũng hiểu rõ ý của Trữ Vinh Vinh. "Nhưng ta
nghe nói Thất bảo lưu ly tông của ngươi có rất nhiều chi nhánh tông môn đệ tử
khác, chuyên môn bảo vễ trực hệ đệ tử có vũ hồn Thất bảo lưu ly tháp. Thậm chí
còn có hai Phong hào đấu la cường đại. Như vậy còn chưa đủ hay sao
?"
Trữ Vinh Vinh nói: "Dù sao cũng là ngoại lực, không thuộc về mình, hơn nữa, ai
có thể cam đoan rằng sẽ không có kẻ phản bội. Trước kia trong tông môn từng
xảy ra một việc, một vị thúc thúc của ta bị một gã tông môn hộ pháp dùng vũ
lực bắt đi, sau này mặc dù bên trong tông môn đưa ra không ít quy củ khống
chế, nhưng dù sao cũng chỉ là bị động."
Đường Tam nói: "Vinh Vinh, xin lỗi, chỉ e ta làm ngươi thất vọng. Nếu chỉ có
mấy người chúng ta, vấn đề không lớn, ta hẳn là có thể chế tạo đủ ám khí.
Nhưng các ngươi là một tông môn, trực hệ đệ tử cũng có hơn một trăm người, ta
thật sự không cách nào chế tạo ra nhiều ám khí đến như vậy."
Trữ Vinh Vinh lo lắng nói: "Cũng không cần chất lượng phi thường tốt. Chỉ cần
có thể phòng thân là được, phẩm chất kém một chút, có phải là sẽ tiết kiệm
được một chút thời gian hay không?"
Đường Tam nghiêm mặt nói: "Vinh Vinh, những lời này đừng nên nhắc lại, ta đã
không làm thì thôi, đã làm thì phải đem toàn lực làm ra món đồ tốt nhất."
Trữ Vinh Vinh le lưỡi, nói: "Vậy không có biện pháp nào hay sao?"
Đường Tam trong lòng cũng có chút động, đột nhiên hiện lên mô hình kinh doanh
của Đường môn trước kia, nếu mình có thể bắt chước, có thể hay không…"Biện
pháp cũng không phải không có, bất quá ta muốn cẩn thận nghĩ lại mới có thể
cho ngươi một câu trả lời thuyết phục ."
Trữ Vinh Vinh mỉm cười nói: "Vậy được rồi. Đường Tam, không bằng như vậy đi,
ngươi có thể chế tạo ra một loại ám khí cho ta trước, ta phải đem về cho ba ba
nhìn mới được. Chỉ có ba ba mới có thể tác chủ việc cho phép hay không cho
phép trực hệ đệ tử trang bị ám khí của ngươi, nếu thật sự có thể, ngươi nhất
định phải lấy giá thật cao, ngàn vạn lần đừng khách khí, hì hì, ta cũng phải
về ngủ đây. Không chừng còn phải giải thích với Tiểu Vũ của ngươi nữa, yên tâm
đi, ta sẽ không làm cho nàng ghen đâu."
Nói xong, mang theo một chuỗi cười duyên, Trữ Vinh Vinh chạy về túc xá.
Nhìn bóng lưng Trữ Vinh Vinh rời đi, trên mặt Đường Tam nở nụ cười dễ dãi.
Tiền là hảo vật, hắn tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Đối với hắn mà nói, sau này
muốn chế tạo càng nhiều ám khí mạnh, phải có tiền cầm cự, Đường Tam quyết định
trở về suy nghĩ cẩn thận một chút, xem có thể hay không đem phương thức kinh
doanh của Đường Môn áp dụng. Dù sao, số lượng ám khí lớn như vậy không phải là
việc mà một mình hắn có thể hoàn thành được.
Trở lại túc xá, Tiểu Áo vẫn chưa có nghỉ ngơi, chỉ nằm trên giường, nhìn lên
trần, mắt thấy Đường Tam đi tới vội vàng ngồi dậy. "Tiểu Tam, Vinh Vinh tìm
ngươi có chuyện gì vậy?"
Nhìn bộ dạng khẩn trương của hắn, Đường Tam không khỏi cười thầm, nhịn không
được trêu hắn một chút: "Cũng không có gì, chỉ là trao đổi tình cảm một chút
mà thôi."
"Trao đổi tình cảm?"
Âm thanh Áo Tư Tạp trở nên quái dị. "Tiểu Tam, Tiểu Vũ có phải là thân muội
muội (em ruột) của ngươi không?"
Đường Tam lắc đầu nói: "Tiểu Vũ là em kết nghĩa của ta."
Áo Tư Tạp nói: "Vậy ngươi đã có Tiểu Vũ, không phải là định tranh đoạt Vinh
Vinh của ta đấy chứ?"
Đường Tam nhìn Áo Tư Tạp, có chút cân nhắc: "Không phải ngươi đã quyết định
buông rồi sao?"


Đấu La Đại Lục - Chương #130