Nhân Diện Ma Chu Vượt Qua Cực Hạn(1)


Người đăng: kieutrang19051996@

Lần trước lúc đấu với Đường Tam, bởi vì hai người nhanh chóng tiến vào so đấu
hồn lực, nên Mạnh Y Nhiên không có cơ hội xuất ra Phá hồn đao. Mạnh Thục không
tin rằng, lần đầu tiên sử dụng loại vũ khí này, Đường Tam có thể so sánh với
cháu gái xuất sắc của mình.
Mạnh Y Nhiên nhìn gia gia, gật đầu. "Gia gia, bắt đầu đi."
Mạnh Thục hướng Đường Tam nói: "Ngươi chuẩn bị kỹ chưa?"
Đường Tam gật đầu. So về ám khí, hắn còn cần chuẩn bị hay sao chứ? Đương
nhiên, với tính cách của hắn, tự nhiên sẽ không nói mấy lời như vậy.
Mạnh Y Nhiên nhanh chóng đem bố nang trong tay đính vào bên hông quần, mặt sau
của bố nang có chỗ cài dính. Có thể gắn,dính vào bất kỳ chất liệu nào để tiện
sử dụng. Trong lúc bố trí bố nang cho tiện lợi nàng vẫn cố ý nhìn Đường Tam
một cái, phát hiện ra Đường Tam có chút ngẩn ngơ nhìn bố nang trong tay, nhìn
hắn như thế nào cũng y như bộ dáng của người lần đầu tiên sử dụng loại vũ khí
này. Chứng kiến một màn này, Mạnh Y Nhiên trong lòng không khỏi sinh ra một
chút đắc ý.
Long công Mạnh Thục ra tay, cả người hắn cũng không có di động, mà là tiện tay
vung ra, đem long đầu quải trượng dài bốn thước trong tay ném ra ngoài. Âm
thanh rồng ngâm từ trong quải trượng vang lên,ngân sắc quải trượng giống như
một con rồng bạc sống động đánh vào cây đại thụ cách ngoài hai mươi thước.
Phanh một tiếng, Mạnh Thục dụng lực vừa đủ chấn rung cây nhưng lại không làm
thương tổn đến thân cây,lá cây rơi xuống như mưa.
Mạnh Y Nhiên khẽ kêu một tiếng, hai tay đồng thời xuất động, từng đạo hàn
quang bay nhanh ra từ bố nang, động tác liền lạc, một hơi đem mười tám mũi Phá
hồn đao ném đi.
Có lẽ bởi vì trong lòng tràn ngập lửa giận đối với Đường Tam, từ đó kích nộ
đạt tới trạng thái đỉnh phong, Mạnh Y Nhiên rõ ràng cảm giác được hôm nay bản
thân ném Phá hồn đao phi thường tốt. Nàng có thể khẳng định, mỗi thanh Phá hồn
đao của mình đều chuẩn xác trúng mục tiêu, thậm chí còn có mũi đâm trúng đến
hai lá cây.
Khi Mạnh Y Nhiên tập trung tinh thần ném phi đao,lúc Mạnh Thục ném Long đầu
quải trượng xong, ánh mắt liền rơi ngay trên người Đường Tam. Long đầu quải
trượng của hắn là khí vũ hồn, rời khỏi tay, chỉ cần bằng vào hồn lực là có thể
thu hôi, không cần quá để ý khống chế. Hắn muốn xem một chút, thiếu niên Đường
Tam trước mặt có thể lại gây cho mình chút ít ngạc nhiên nào hay không.
Mạnh Thục nhìn kỹ,nhưng Đường Tam chỉ làm một động tác làm cho vợ chồng Cái
Thế Long Xà hết sức khó hiểu.
Lúc Long đầu quải trượng vừa bay ra,Đường Tam cũng vừa xoay người, nhưng không
phải là xoay mặt về phía cây đại thụ, mà là đưa lưng về phía đó. Ngay khi Mạnh
Y Nhiên ra tay, đồng thời tay của Đường Tam đang cầm bố nang cũng động, cả bố
nang trong tay hắn nháy mắt triển khai, Liền đó, bố nang phất lên. Mười tám
đạo hàn quang cơ hồ cùng một thời điểm rời khỏi vị trí vốn có.
Phá hồn đao của Mạnh Y Nhiên tự nhiên là từ mặt trước bắn thẳng ra, nhưng Mạnh
Thục nhìn rõ ràng, Phá hồn đao của Đường Tam lại bay theo hướng vòng cung.
Xuất ra một thanh phi đao theo hướng vòng cung cũng đã tương đương với thủ
pháp xảo diệu, cao minh, mà Đường Tam thậm chí còn không dùng tay trực tiếp
khống chế, chỉ dụng cả bố nang phất ra, đã khiến cho tất cả Phá hồn đao phát
sinh hiệu quả như vậy. Cho dù bản thân là Hồn đấu la, Long công Mạnh Thục cũng
không khỏi thất kinh, cẩn thận nhìn lại hướng Phá hồn đao của Đường Tam đang
bay.
Đốt đốt. Lưỡi dao sắc bén đâm vào thân cây khiến âm thanh dày đặc vang lên,
trong không trung, lá cây dần dần rơi hết, trận tỷ thí đến đây chấm dứt.
Mạnh Y Nhiên quay đầu nhìn về phía Đường Tam, vừa lúc thấy Đường Tam quay đầu
lại, không khỏi có chút kinh ngạc nói: "Ngươi không ra tay sao?"
Đường Tam lắc lắc tay, chỉ thấy hiện ra bố nang trống không, nói: "Ta đã ra
tay rồi".
Trong lúc Mạnh Y Nhiên còn sửng sốt, vợ chồng Cái Thế Long Xà đã đi tới bên
người nàng, Mạnh Thục thở dài một tiếng, nói: "Kỹ thuật thần kỳ. Y Nhiên, là
ngươi thua."
Mạnh Y Nhiên không hiểu, nhìn về phía gia gia. Mạnh Thục nhìn nàng lắc đầu
nói: "Không cần nhìn kết quả đâu. Chúng ta đi thôi."
"Không, Ta không tin." Do không được chứng kiến tình cảnh trước đó, Mạnh Y
Nhiên làm sao có thể tin tưởng kỹ năng ném ám khí mà mình am hiểu nhất, lại có
thể thất bại trước một tên Đường Tam không còn vài phần thể lực chứ? Không để
ý tới sự ngăn cản của tổ phụ mẫu, nàng phi tới chỗ thân cây đại thụ. Nàng
không cách nào tin rằng mình lại bị thất bại.
Mạnh Thục thở dài một tiếng, thì thảo lẩm bẩm: "Lần này sợ rằng đối với Y
Nhiên là một đả kích không nhỏ. Bất quá phải cho nó thấy rõ đạo lý, nhân ngoại
hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.Hà.. Cũng không phải là chuyện không tốt."
Đi tới phía dưới tàng cây, Mạnh Y Nhiên đầu tiên chứng kiến phi đao do mình
ném ra, đúng như nàng phán đoán, mười tám mũi phi đao toàn bộ cắm trên thân
cây, hơn nữa trên đầu mỗi thanh Phá hồn đao vốn rất nhỏ, đều có một chiếc lá,
nhiều cái thậm chí còn có ba chiếc lá. So với mọi khi nàng ném thậm chí còn
tốt hơn vài phần.
Nhưng khi ánh mắt Mạnh Y Nhiên di động, chuyển sang nhìn Phá hồn đao màu lam
thì cả người như ngốc trệ.
Mười tám mũi Phá hồn đao màu lam xếp hàng chỉnh tề cắm trên thân cây, chia làm
ba hàng, mỗi hàng sáu mũi, tạo thành hình một chữ Tam. Không một mũi Phá hồn
đao nào cắm một lá cây. Thậm chí ngay cả độ nông sâu của mũi đao cắm vào thân
cây cũng giống nhau như đúc. So với mười tám mũi phi đao của Mạnh Y Nhiên
không may mắn xếp lộn xộn trên thân cây, quả thật sự so sánh quá khập khiễng.
Âm thanh Mạnh Thục truyền vào tai Mạnh Y Nhiên: "Nha đầu, nhận thua đi thôi.
Thủ pháp của Đường Tam ngay cả bản thân ta cũng không thể làm được. Đồng thời
bay ra, đồng thời cắm vào thân cây, thậm chí chỉ tạo ra có một âm thanh, mỗi
một thanh Phá hồn đao đều cắm mười phiến lá cây, hơn nữa, lúc ra tay, hắn hoàn
toàn quay lưng về phía cây đại thụ, cũng không cần dùng mắt nhìn. Kỹ xảo như
vậy chỉ có thể dùng hai từ "thần kỳ" để hình dung thôi."
Mạnh Y Nhiên chậm rãi xoay người lại, nhìn gia gia của mình, ánh mắt nàng mặc
dù không hề ngốc trệ, nhưng lại giống như người mất hồn, ngay cả Phá hồn đao
của mình cũng không thu lại, bước từng bước về phía tổ phụ mẫu. Đúng như lời
Mạnh Thục nói, sử dụng năng lực mình am hiểu nhất mà vẫn bị đánh bại, đối với
Mạnh Y Nhiên thực sự là đả kích rất lớn. Trong vòng vỏn vẹn có ba ngày, trước
sau hai lần bị Đường Tam đánh bại, hơn nữa, lần này so với lần trước còn thua
thê thảm hơn. Hồn thú hai lần bị cướp mất, lòng tự tin từ trước tới nay của
nàng đã bị Đường Tam đả kích đến mức không còn chút nào.
Đường Tam bước tới phía trước, bàn tay bên hông xoa một cái, một cây cương
châm xuất ra, đem toàn bộ Phá hồn đao trên thân cây đánh rớt. Khi cương châm
quay trở lại trên tay hắn, Phá hồn đao cũng bị hắn nhất nhất toàn bộ thu vào
trong tay, dùng bố nang bao lấy. Xong việc, hắn bước nhanh tới trước mặt Mạnh
Y Nhiên.
"Mạnh tiểu thư, Phá hồn đao của ngươi."
Mạnh Y Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lúc này, dung nhan có một chút tái
nhợt, xuất hiện vài giọt lệ, "Ngươi tới đây để cười nhạo ta sao?"
Đường Tam lắc đầu, nói: "Không, kỳ thật ngươi không cần phải khổ sở. Ta từ khi
ba tuổi đã luyện tập phóng ám khí. Mặc dù ta năm nay còn chưa đến mười ba
tuổi, nhưng đã có chín năm toàn lực tập luyện sử dụng ám khí, đó là lý do tại
sao ta bây giờ có thể sử dụng thủ pháp tinh diệu như vậy."
"Ám khí?" Mạnh Y Nhiên bị cái danh từ mới này hấp dẫn vài phần chú ý.
Đường Tam đem Phá hồn đao đặt vào tay nàng.
"Âm thầm sử dụng,vũ khí này mới phát huy hiệu quả. Ta gọi nó là ám khí. Ám khí
không phải dùng để tỷ thí, mà là dùng để xuất kỳ bất ý chế địch."
Lúc Mạnh Y Nhiên đưa ra phương pháp muốn so tài ám khí với hắn, Đường Tam
ngoại trừ cảm giác cười không ra, còn có một loại cảm giác thân thiết. Dù sao,
hắn đi tới cái thế giới này, lần đầu tiên chứng kiến ám khí xuất hiện trong
tay một người khác. Hơn nữa hồi tưởng lại, hắn đã gây cho cô gái chỉ lớn hơn
hắn vài tuổi này không ý phiền toái, mặc dù không phải cố ý đoạt của nàng hai
cái hồn hoàn,nhưng trong lòng cũng có ít nhiều áy náy. Lúc này đại cục đã
định, hắn không nhịn được nhắc nhở Mạnh Y Nhiên vài câu. Hắn không hy vọng
Mạnh Y Nhiên bởi vì đả kích hôm nay mà buông bỏ tập luyện ám khí.
Mạnh Y Nhiên mắt mở to, nói: "Vậy tại sao ngươi có thể sử dụng ám khí tới
trình độ này?"
Đường Tam nói: "Luyện tập ám khí phải có phương pháp. Kỳ thật, loại phi đao
này không thích hợp với ngươi. Đối với ngươi mà nói, thể tích của nó có chút
hơi to, sức nặng cũng hơi lớn. Ta cảm giác được nếu ngươi đem phi đao cải biến
thành phi trâm, có lẽ sẽ rất hiệu quả, giống như thế này này."
Vừa nói, hắn vừa xoa tay lên Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ, một cây Thấu Cốt
trâm dài năm tấc đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Đường Tam đem Thấu Cốt
trâm đưa cho Mạnh Y Nhiên, nói: "Loại châm này ta gọi là Thấu Cốt trâm, dài
năm tấc, nhìn thì có vẻ thô,nhưng sức nặng chỉ bằng một phần năm phi đao của
ngươi,lại có thể bay rất xa, lực xuyên thấu cũng rất mạnh. Bởi vì thể tích của
nó nhỏ, nên việc mang theo càng dễ dàng. Lần này mặc dù trùng hợp, nhưng ta
quả thật đã hai lần phá hư cơ hội thu được hồn thú của ngươi, nếu ngươi nguyện
ý, ta có một phương pháp tu luyện ám khí có thể nói cho ngươi. Lúc về ngươi có
thể thử một chút, chắc chắn so với lúc trước tốt hơn rất nhiều."
Mạnh Y Nhiên sửng sốt một chút, "Ngươi muốn dạy ta?" Nàng vẫn nhớ rõ ràng,vừa
nãy gia gia nàng có nói,bắt Đường Tam để lại một cánh tay. Nhưng ngẩng đầu
nhìn Đường Tam, lại phát hiện ánh mắt hắn cực kỳ trong suốt, không có một chút
tạp chất nào, hiển nhiên không phải giả bộ.
Đường Tam nói: "Ám khí chi đạo, bác đại tinh thâm, ngươi nguyện ý học không?".
Mạnh Y Nhiên hạ ý thức, gật gật đầu.
Đường Tam mỉm cười, nói: "Vừa rồi ta không có dùng mắt để nhìn, nhưng lại có
thể ném chính xác. Đây là một loại kỹ năng cơ bản để sử dụng ám khí, gọi là
"Thính Thanh Biện Vị"*, bằng vào thính lực để phát hiện vị trí của mục tiêu.
Dưới tình huống gặp phải ánh sáng bất hảo, hoặc là góc độ không thích hợp, con
mắt nhiều khi không thể xác định chính xác vị trí của mục tiêu, khi đó thính
lực lại có thể phát huy tác dụng trọng yếu. Luyện tốt Thính Thanh Biện Vị, ám
khí của ngươi khi phóng ra không có chỗ nào không bắn được, lại cực kỳ bí
mật."
Thính Thanh Biện Vị là phương pháp trụ cột để luyện tập ám khí, không coi là
bí mật gì cả. Lập tức, Đường Tam cũng không ngại ngùng mà lảng tránh vợ chồng
Cái Thế Long Xà đứng bên cạnh.Ngắn gọn đem phương pháp luyện tập nói một lần,
hơn nữa còn giải thích qua về phương pháp luyện tập sử dụng ám khí.
Mạnh Y Nhiên lúc bắt đầu trong lòng còn có chút giới bị, nhưng dần dần theo sự
giảng giải của Đường Tam, nàng cuống quít gật đầu. Trong thời gian uống một
chén trà, Đường Tam làm cho nàng đối với thế giới ám khí có nhận thức hoàn
toàn mới.
"… nếu ngươi có thể luyện thật tốt, ám khí sẽ có tác dụng phụ trợ rất lớn đối
với ngươi." Đường Tam dùng lời nói đơn giản nhất để kết thúc sự chỉ bảo đối
với Mạnh Y Nhiên, không phải là hắn ích kỷ, mà là nóng lòng hấp thu hồn hoàn
của Nhân diện ma chu, rồi còn đi tìm Tiểu Vũ.
Lúc này thể lực cùng hồn lực của hắn đã khôi phục lại một chút, tự cảm giác có
thể hấp thu hồn hoàn được rồi.
Long Công cùng Xà Bà một mực đứng bên cạnh nhìn Đường Tam và Mạnh Y Nhiên,
không có chen vào. Khuôn mặt Long công vốn có chút bực bội bởi vì lời nói của
Triệu Vô Cực lúc này,bây giờ đã nổi lên nụ cười.
Mạnh Y Nhiên nhìn Đường Tam thật sâu, "Ta sẽ không nói cám ơn đối với ngươi."
Đường Tam lạnh nhạt cười, "Ta cũng không trông cậy vào điều đó"
"Phốc… xích".Thanh âm vang lên,
Mạnh Y Nhiên cười. Nàng vốn rất đẹp, lúc cười nhất thời giống như xuân phong
đông giải (gió xuân xua tan đi giá lạnh của mùa đông) động lòng người, "Ngươi
mới mười hai tuổi ư? Thật đúng là quỷ nhỏ trưởng thành. Đến đây, để tỷ tỷ hôn
một cái." Vừa nói xong đột nhiên hôn lên gương mặt Đường Tam một cái.
Đường Tam hiển nhiên không ngờ tới việc bị Mạnh Y Nhiên "đánh lén", chỉ cảm
thấy một trận ôn nhuận trên mặt, trong lúc nhất thời không chỉ gương mặt đỏ
ửng, ngay cả lỗ tai cũng nhuộm một mảng màu hồng.
Mạnh Y Nhiên nhìn bộ dáng xấu hổ của hắn, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn
rất nhiều, nghiêm mặt nói: "Ngươi không nên có ý nghĩ gì cả, đây là đánh cuộc
giữa ta và ngươi. Tự nguyện đánh cuộc, thua ngươi, ta cũng không có gì xấu hổ
cả. Tốt lắm, chúng ta đi đây, ngươi nên mau chóng hấp thu cái hồn hoàn kia đi,
lần sau nếu ta đi liệp sát hồn thú, mà còn gặp ngươi phá hoại, hư hừ"
Vừa nói vừa đưa nắm tay lên doạ Đường Tam, đương nhiên không có chút uy hiếp
nào cả.
Long công, Xà bà nhìn nhau cười, hướng Triệu Vô Cực gật đầu, sau đó mang cháu
gái đằng thân lướt đi. Bọn họ còn phải mau chóng tìm kiếm hồn thú thích hợp
cho cháu gái, sau đó sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này. Dù sao còn có Thái thản
cự viên, không thể không đề phòng.
Áo Tư Tạp đến bên người Đường Tam, cười hắc hắc, "Tam nhi, sảng khoái chứ?"
Đường Tam trừng mắt nhìn hắn một cái. "Sảng cái gì? Cho ta một cây Khôi Phục
hương tràng nữa đi."
Áo Tư Tạp cười ha ha:
"Lão tử có cây đại hương tràng."
Dưới câu hồn chú bỉ ổi, một cây hương tràng trực tiếp xuất hiện, đưa cho Đường
Tam.
Xoay người nhìn thi thể Nhân diện ma chu, lúc này quang mang màu đen nồng nặc
ngưng tụ thành hình phía trên thi thể Nhân diện ma chu, đúng là thời cơ tốt
nhất để hấp thụ. Nhìn nó, Đường Tam sắc mặt vừa có chút buông lỏng lại trở nên
ngưng trọng, thời khắc này hắn nhớ đến Tiểu Vũ còn đang đợi hắn tới cứu.
Ăn hương tràng xong, hắn đi tới bên thi thể Nhân diện ma chu ngồi xuống,nói:
"Phiền toái mọi người rồi."
Triệu Vô Cực hướng Đường Tam gật đầu, phất phất tay ý bảo chúng đệ tử đem
Đường Tam làm trung tâm, cẩn thận đề phòng. Có sự bảo vệ của họ, Đường Tam
không cần lo tới bị hồn thú bình thường gây uy hiếp. Rốt cục có thể toàn tâm
toàn ý hấp thu hồn hoàn cường đại trước mặt.
Giơ tay phải lên, vũ hồn Lam ngân thảo mang theo quang mang màu lam chậm rãi
xuất hiện trong lòng bàn tay Đường Tam. Hít một hơi thật sâu, Đường Tam hướng
tới hồn hoàn Nhân diện ma chu triệu hoán.


Đấu La Đại Lục - Chương #126