Hồn Hoàn Và Tướng Hồn


Người đăng: ♅ ɠấύ♚τɾúς♚Đế ♅

Tại một khu rừng phía Tây cách Nặc Đinh thành hơn 100 km có một thân ảnh đang
di chuyển qua các nhánh cây tiến về phía trước. Thân ảnh là Nhất Thiên hắn đi
khỏi Chu gia đã một tháng, một tháng này hắn liên tục ngồi xe ngựa đến Nặc
Đinh Thành nơi Đường Tam và Tiểu Vũ gặp nhau nhưng đến một tuần trước xe không
thể đi ngang khu rừng làm hắn phải chạy bộ và sống ở trong khu rừng cả tuần
liền. Lúc mới đi hắn như công tử của gia tộc lớn đi du ngoạn sau khi ở trong
rừng cả tuần làm hắn giờ như kẻ nghèo đói quần áo dơ bẩn, khuôn mặt tuấn lãng
bị dính các đóm bụi, da từ màu trắng tuyết cũng thành màu nâu xám nhìn rất xấu
xí như kẻ bị bệnh rẻ lỡ. Trên đường đi hắn vẫn không quên luyện tập và tìm
kiếm hồn hoàn hắn có hỏi Hệ thống hay Tiểu Linh thì cả 2 chỉ nói hồn hoàn đầu
tiên ở trong khu rừng này và cũng có một món quà nên hắn phải ở lại chứ tốc độ
hắn cao lắm là 3 ngày hắn đã đến nơi chứ nói gì một tuần trong rừng.

" Tiểu Linh muội có nói sai không sao ta ở đây một tuần rồi chưa thấy con gì
nói chi hồn thú cùng lắm gặp được con heo rừng thỏ rừng chứ hồn thú mười năm
còn không có."

" Chắc có mà " Tiểu Linh trả lời với giọng điệu bất mãn nàng đã cố ý giúp hắn
hắn còn nghi ngờ nàng

" Được rồi ta tin, nhưng mà sao lâu quá nếu ta đến trễ thì hơi bị khó để làm
quen với tiểu vũ đó " Nhất Thiên cả 2 đời cho dù hắn mạnh mẽ lạnh lùng thế nào
cũng phải chịu thua với lão bà và người hắn yêu vì hắn mà cãi với nàng thì cỡ
nào hắn cũng bị đánh đặc biệt là Tiểu Linh nàng là Tinh Linh hệ thống hắn mà
đánh nàng làm nàng giận thì mất đồ như chơi hơn 2 năm qua hắn tích góp đủ để
đổi một số đồ làm hắn rất sợ mất luôn thì nhọ

" Bùm Bùm Bùm " Từ xa có ba tiếng nổ lớn rồi từ hướng đó khói lên nghi ngút,
Nhất Thiên đang nói chuyện nghe được thanh âm thì hắn hấp tập chạy về hướng đó
vì hắn biết đó là cơ duyên của Tiểu Linh nói. Đi một đoạn dài đến nơi chiến
đấu thì hắn thấy một gã đàn ông trung niên mắt đeo băng, tay chân quấn vãi
trắng đều bị vết thương trên cơ thể nhuộm đỏ màu máu trước mặt hắn là ba con
hồn thú. Một con là hồn thú loại điểu màu đỏ hồng với toàn thân bốc lửa cháy
rực, con thứ hai là một con bạch hổ với hàm răng nanh dài xuống nhìn như hổ
răng kiếm đặc biệt nanh hổ tỏa ra màu vàng kim óng ánh, con cuối cùng là một
con nhìn cực kì kì lạ có sừng của loài Nai, tai Chó, mắt Quỷ, mũi Sư Tử, miệng
rất rộng, có thân Ngựa, chân Hươu toàn thân bọc bằng vảy rồng màu vàng kim.
Người khác không nhận ra ba con này chứ Nhất Thiên nhận ra nó lần lượt là chu
tước, Bạch Hổ, Kì lân nhìn 3 con thần thú với kẻ mù làm hắn đầy mộng bức cư
nhiên 3 con thần thú đánh nhau với một kẻ mù mặc dù kẻ mù cũng bị thương khá
nặng nhưng ba con thần thú cũng chả tốt hơn toàn thân toàn máu với vết thương

" Tiểu tiểu Linh muội kêu ta là hồn hoàn thích hợp đó hả ? Nó là thần thú đấy
cấp 99 siêu cấp đấu la còn bị nó đạp chết nói chi thằng nhóc 6 tuổi cấp 10 hồn
lực như ta muội muốn ta ngủm à" Nhất Thiên la lên trong đầu hắn không nghĩ nổi
tại sao hệ thống và Tiểu Linh kêu 3 con thần thú là hồn hoàn hắn hắn chưa muốn
chết

" Nó đó 3 con của 3 võ hồn ca đó mau bắt nó đi"

" Bắt cái đầu muội nó là Thần Thú nó thở một cái ta chết rồi nói chi ta đánh
nó " Nhất Thiên bạo tẩu Tiểu Linh đây là xúi bậy chứ giúp đỡ gì kêu một thằng
nhóc đánh với thần thú hơn nữa là 3 con

" Ca không thấy tên mù à giúp hắn là được" Nghe Tiểu Linh Nhất Thiên nhìn về
hướng tên mù trong cơ thể hắn một sự đồng cảm với tên mù lan khắp cơ thể hắn
có lẽ hắn từng mù nên gặp những người mù như hắn làm hắn có sự đồng cảm rất
lớn. Nhất Thiên suy nghĩ kể cả một kẻ mù cũng can đảm như vậy hắn tại sao phải
hèn nhát mà trốn tránh.

" Được ta tin muội" Vừa dứt lời hắn vận sức nhảy mạnh đến cạnh kẻ mù bị
thương.

" Tiểu tử ngươi là kí chủ cũng như chồng con gái ta nên ta sẽ không để ngươi
chết đâu đừng lo, nếu đến lúc nguy hiểm tính ta sẽ ra tay" đang trên đường bay
bên cạnh một bóng hình người đàn ông trung niên với khuôn mặt cương nghị cơ
thể tỏa ra một khí chất đầy lẫm liệt mờ ảo xuất hiện cạnh Nhất Thiên đó là hệ
thống hóa hình, ngày Nhất Thiên thức Tỉnh võ hồn cũng như hệ thống thức tỉnh
hoàn toàn thì mở ra nhiều chương trình như Thương Thành, Hối Đoái, Tu Luyện,
Vị diện khiêu chiến, Leo Tháp Giấc mơ cùng Hệ Thống hộ chủ. Trong đó có nhiều
chương trình nhất Thiên biết như Thương Thành, Hối Đoái, Tu Luyện còn lại thì
Nhất Thiên hỏi hệ thống biết được rằng :

Vị diện khiêu chiến: Ngẫu Nhiên một vài năm hoặc hoàn thành một số nhiệm vụ
đặc biệt do hệ thống đề ra sẽ có vé khiêu chiến, vé khiêu chiến giúp cho Nhất
Thiên có khả năng xuyên qua một số vị diện chiến đấu và hoàn thành nhiệm vụ
chung cực của vị diện đó. Đa số khi hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến vị diện
đều có đồ cực phẩm

Leo tháp Giấc mơ : Hệ thống giúp kí chủ rèn luyện kể cả khi đi ngủ. Mỗi khi
bật chương trình này thì Nhất Thiên vào giấc ngủ sẽ mơ thấy chiến đấu liên tục
mà thời gian nơi đây có có tỉ lệ 10:1 thế giới thực nơi đây có thể rèn luyện
cực kì mạnh mẽ nhưng cũng cực kì khóc nghiệt.

Hệ thống hộ chủ : Hệ thống hóa hình bảo vệ kí chủ khỏi nguy hiểm tính mạng. Hệ
thống hóa hình đẳng cấp là vô hạn hơn cả thiên đạo.

Thân ảnh hệ thống vừa dứt lời thì mờ đi rồi biến mất nhưng trong giây lát ấy
Nhất Thiên cũng an tâm hơn vì hắn biết Hệ thống không nói dối hắn. Nhất Thiên
tăng tốc càng lúc càng đến gần kẻ mù thì hắn nhìn kĩ càng xung quanh vết tích
chiến đấu phi thường khủng khiếp. Càng gần hắn nghe được một giọng nữ nói:

" Tại sao ngươi lại vào lãnh thổ của 3 chúng ta, chúng ta nhớ chưa từng gặp
ngươi"

" Haha tại sao phải gặp mới vào được, đây là rừng rậm ta muốn đi đâu thì đi
,các ngươi không cản được ta" kẻ mù giọng đầy khí phách trả lời mà không sợ
đối phương là thần thú. Nhất Thiên định tiếp cận để giúp đỡ kẻ mù thì trận
chiến lại bắt đầu.

Kẻ mù thả ra luồng khí màu xanh vào người Chu tước rồi hắn đột ngột biến mất
mà xuất hiện kế bên Chu tước cho nàng một cước xong hắn lại quay người chân
hắn phát ra ánh sáng màu đỏ lại thêm một cước vào thân thể to lớn của bạch hổ,
thân thể bạch hổ như diều đứt dây bay xa hơn 10 mét đụng ngã vài cây cổ thụ
mới dừng lại, nhìn như dưỡng lại sức kẻ mù bàn tay lại phát sáng dậm xuống đất
mặt đất nứt nẻ địa chấn rung lắc dữ dội kì lân cũng bị ảnh hưởng ngã xuống
đất. Kẻ mù thấy xung quanh tất cả thần thú đã bị đánh bại thì đang cười định
ly khai thì 3 con thần thú đột ngột thả ra những quả cầu khác nhau bay về
hướng kẻ mù chưa kịp phản ứng tưởng rằng sẽ chết kẻ mù đột nhiên bị một viên
đạn nổ bắn xuống đất làm hắn té ngã né được 3 quả cầu.

" Cảm ơn cao nhân đã giúp đỡ " Kẻ mù lúc này mới phát giác xung quanh có người
và người đó giúp mình nên la lớn cảm ơn thì một quả cầu màu trắng từ miệng
bạch hổ bay vào đụng kẻ mù làm hắn va vào mấy thân cây mới đừng lại. Kẻ mù ho
ra 1 vũng máu mặt trắng bệch khinh thường nói:

" Thần thú cư nhiên lại đánh lén, Tiểu tử người cũng nên ra rồi"

Từ trên nhánh cây gần đó Nhất Thiên nhảy xuống đến cạnh người mù khom lưng
chấp hai tay lễ phép chào hắn :

" Lần đầu gặp mặt Nhất Thiên chào tiền bối"

" Không cần ta cũng phải cảm ơn ngươi nếu lúc nãy người không bắn thứ nổ đó
thì ta có lẽ đã banh xác rồi, nếu không phải bị đánh lén ta nhất định sẽ hậu
tạ ngươi" Kẻ mù cố gắng gượng thân thể còn chút hơi tàn vỗ vỗ vai Thiên khi
nói đến đánh lén mặt đầy vẻ khinh thường nhìn 3 con thần thú.

" Hâha đường đường là thần thú mà đánh lén, tiểu tử ngươi sau này phải thận
trọng kẻ địch đừng như ta" không biết vì nguyên do gì mà kẻ mù đối với Thiên
như tiểu bối mà răng dạy tự nhiên hoàn toàn không chút là người xa lạ

" Đa tạ tiền bối răng dạy" Lần nữa Thiên cảm ơn kẻ mù, hắn đối với kẻ mù chỉ
có kính trọng không khinh thường

Lúc này ba con thần thú cố gắng lấy lại sức thì kẻ mù thả liên tục ba luồng
khí đánh vào ba thần thú làm chúng nó không hồi phục được. Thiên nhìn hành
động của kẻ mù nghi hoặc quay lại hỏi:

" Tiền bối người đây là làm gì"

" Theo ta nhìn ngươi hồn lực mới có cấp 10 tiểu tử ta với ngươi coi như là có
duyên cũng cảm ơn ngươi lúc nãy ta tặng ngươi ba con thần thú này làm hồn
hoàn. Đừng lo chúng nó với ta không có tác dụng" nghe được những lời kẻ mù
chấn kinh không thôi vì vào rừng hắn đã nhờ tiểu linh tạo một kết giới che hồn
lực hắn nhưng kẻ mù lại nhìn thấu thì phải khủng cỡ nào. Nhưng một lúc hắn
bình tĩnh lại lắc đầu:" Tiền bối vãn bối không thể nhận"

" Hả ta đã nói chúng nó vô dụng với ta rồi mà cứ nhận và qua giết đi "

" Vãn bối thật không thể nhận vì chúng nó tuy đã bị thương nặng nhưng vẫn có
thể sống mà tất cả chỉ vì tiền bối vào lãnh địa chúng mới tấn công chứ theo
vãn bối nhìn qua chúng thì chúng không muốn làm hại người. Vãn bối không giết
kẻ vô hại" Thiên lại nhẹ nhàng lắc đầu. Đây là sự thật hắn kiếp trước cho dù
làm sát thủ hắn cũng chưa từng giết người vô tội người hắn giết chỉ là tham ô
hại dân hại nước ,có một số lần hắn nhận được nhiệm vụ giết những cao tầng
liêm chính hắn đều từ chối.

" Haha tại sao ngươi lại cho rằng bọn chúng tốt có thể bọn đã giết người thì
sao ngươi đâu biết" kẻ mù cẩn thận cảm nhận Thiên như đang làm gì đó.

" Tiểu tử loài người chúng ta mới không cần sự thương hại của ngươi muốn giết
thì giết" Một giọng nữ phát ra, Thiên nhìn xung quanh thì thấy kẻ nói là Bạch
Hổ hắn cứ nghĩ bạch hổ là nam chứ không phải nữ thế này mà trong giọng nói còn
là loli có chút tsundere

" Bạch Hổ nói đúng, chúng ta không cần thương hại của ngươi" một giọng nữ nữa
lại phát ra lần này là Kì lân. Thiên không nghĩ tới 3 con thần thú lại là ba
đứa con gái. Điều này làm Thiên đầy mộng bức đứng cứng đờ

" Sao tiểu đệ đệ nghe được giọng chúng ta bị mê hoặc à ? muốn không lại đây tỷ
tỷ nói cho nghe" Lần nữa Thiên mộng bức đường đường là Chu tước mà lại nói
năng như vậy hoàn toàn đập vỡ nhận biết về Chu tước kiêu ngạo của hắn. Hắn
định nói gì thì " Tiểu tử ngươi còn chưa trả lời ta " Kẻ mù mặt đen như đít
nồi hơi bực bội, hắn không nghĩ người mình đang định đánh giá lại nghe giọng 3
con thú này mà phớt lờ mình.

" Ông già im đi. Ngươi dọa tiểu đệ đệ thì sao ngoan lại đây với tỷ tỷ" Chu
tước thổi một ngọn lửa nhỏ trợn mắt cảnh cáo Kẻ Mù gắt giọng nói

" Tiền bối xin lỗi, chuyện ngài hỏi ta thì có câu trả lời rồi ,từ chiến đấu"
biết mình sai hắn quay người cúi đầu xin lỗi kẻ mù rồi nói, đến ' từ chiến
đấu' hắn nở một nụ cười chỉ tay về vụ nổ gần đó. Kẻ mù theo ngón tay nhìn theo
thấy chỗ đó là chỗ mình dính quả cầu khi kì lân đánh lén mà.

" Từ chiến đấu Haha đúng từ chiến đấu. Ngươi quả xứng đáng quả xứng đáng
hahaha. " Kẻ mù lẩm bẩm gì đó rồi phá lên cười tay còn vỗ vỗ vai của Thiên rồi
nói.

" Tiền bối ngài nói xứng đáng gì ?" Thiên mặt đầy khó hiểu nhìn kẻ mù gượng
cười hỏi

" Tiểu Tử ngươi chưa biết tên ta đúng không? " Kẻ mù miệng hỏi trong khi khuôn
mặt vẫn cười nhưng lông mày giãn ra như đã hoàn thành ước nguyện sắp phải ra
đi.

" Tiểu tử thất lễ không biết quý danh của Tiền bối ?" Biết mình thất lễ Thiên
chấp hai tay cúi người xin lỗi kẻ mù nãy giờ nói chuyện mà hắn quên hỏi tên.

" Đừng giả bộ nữa tiểu tử, vậy đâu giống ngươi" Kẻ mù vỗ vỗ vai thiên thì cơ
thể bắt đầu phát sáng màu hoàng kim, tấm vãi che mắt theo gió bay đi lộ ra đôi
mắt kẻ mù đã bị cháy khiến người khác nhìn sẽ hơi hoảng sợ (trừ Thiên hắn cũng
mù nên khá thông cảm)

" Ừm tốt tốt. Ta là Lee Sin là một kẻ kiêu ngạo mang trong mình sức mạnh long
hồn, vì kiêu ngạo của ta ta đã bị đuổi khỏi nơi ta sinh sống. Lang thang ta
gặp được tri kỷ cùng chí hướng nhưng chưa được bao lâu thì nơi từng là nhà ta
bị hủy diệt. Ta ghét chiến tranh ta đã cầu sinh long hồn để chấm dứt nó nhưng
lại mất đi đôi mắt. Ta cảm nhận được ngươi là người yêu hòa bình là kẻ xứng
đáng để nhận truyền thừa từ ta. Tiểu tử ngươi tên gì?" Nhìn thấy Thiên không
vì thấy đôi mắt bị cháy của mình mà sợ hãi Lee Sin gật đầu khen Thiên rồi bắt
đầu hướng lên trời đọc một đoạn chú ngữ rồi hỏi tên Thiên. Theo Thiên hiểu thì
đây là Tiểu Sử của Lee Sin trong liên mibh huyền thoại một trò chơi kiếp trước
từng chơi nhưng khi nghe Lee Sin hỏi thì Thiên vẫn nghiêm túc trả lời.

" Vãn bối tên LONG NHẤT THIÊN"

" Vậy được Long Nhất Thiên từ nay ngươi sẽ là người thừa kế tâm nguyện kĩ năng
của ta. Nhân danh Ilonia ta xác nhận Long Nhất Thiên sẽ là kẻ truyền thừa của
ta " Biết được tên của Thiên Lee ngước mặt lên trời đọc chú ngữ. Chú ngữ vừa
hoàn thành cơ thể của Lee Sin phát ra ánh sáng hoàng kim chói lòa rồi biến mất
như chưa từng xuất hiện. Một bên Thiên đột nhiên được ánh sáng hoàng kim bao
phủ. Ánh sáng không được bao lâu thì biến mất nhưng trong khoảng thời gian
ngắn ngủi Thiên như được trải nghiệm 1 lần cuộc sống của lee sin. Ánh sáng
biến mất lộ ra thân ảnh của Thiên thì 3 con thần thú cảm nhận được 1 điều khác
biệt là khí chất như đúc với Lee Sin hơi thở tỏa ra đầy khí thế nhưng rồi cũng
biến không còn tâm hơi khi hình ảnh mờ ảo của Lee Sin hiện lên

" À ta quên nói ba con thú bị ta nộ long cước nên chắc không sống được đâu
ngươi mau xử đi không thì chút cũng như vậy " Lee sin mờ ảo vừa nói vừa gãi
đầu miệng gượng cười như vừa làm điều gì đó mờ ám bị Thiên phát hiện. Thiên
một bên thì há mồm đầu đầy hắc tuyến hắn không nghĩ đến Lee luôn muốn hòa bình
mà chơi lầy đến mức này. Nhưng dù sao Lee vẫn truyền thừa cho hắn nên hắn
không làm gì được ngoài thở dài"

" Haizzz tiền bối ngài đây là đang ép vãn bối phải giết chúng nó sao ?????????????"

" Ấy ta bảo ngươi giết lúc nào mà ngươi nói. Tiểu tử ngươi bôi xấu ta đấy à
????????????????????" Lee si đang gãi đầu thì nghe Thiên nói hùng hổ la vào mặt Thiên

" Tiền bối người không phải nói là xử chúng đi sao ????????????????????" Thiên hết cách
với gã này hắn quá lầy. Cạn lời cmnr

" Ta bảo ngươi xử là làm gì cũng được ai bảo ngươi giết. Ngu còn cãi " Lee la
lớn vào mặt Thiên mặt đỏ cả lên

"???????????????? Tiền bối ngươi.... thôi được rồi để ta xem????????????????...... à có cách????????????" Thiên
đầu đầy hắc tuyến giật mình với tên tiền bối này lật mặt còn chửi người khác
như mình đúng. Nhưng vẫn phải nhịn mà suy nghĩ thì đột nhiên nghĩ ra điều gì
la lên.

" Cách gì " Một bên Lee đang hùng hổ nghe thấy thiên la lên xoay đầu lại hỏi

" Cứ từ từ " Nói với Lee Sin xong Thiên từ từ bước tới 3 con thần thú lúc này
hắn mới biết mình nhỏ thế nào. Ba con thần thú dài hơn 5 mét cao gần 3 mét khí
thế tỏa ra ngất trời đau đớn đang cố gắng giữ lấy hơi thở cuối thì 3 con thần
thú nhìn thấy Thiên từ từ bước lại ánh mắt cảnh giác xuất hiện trên mặt Bạch
Hổ và Kỳ Lân, Chu tước là duy nhất trong ba con thần thú xuất hiện ánh mắt
buồn bã ưu thương làm dâng lên sự hiếu kì của Thiên. Thân ảnh nhỏ bé của đứa
trẻ 6 tuổi như Thiên vốn đang đi đến gần bạch hổ thì đổi hướng, chậm chạp đi
đến gần Chu Tước ,ngước đầu lên nhìn nàng. Chu tước thấy Thiên đến gần mình và
vừa nghe thoáng qua lời nói của Lee Sin là mình chắc chắn chết nên thở dài
miệng nói ???????? :

" Tiểu đệ đệ có gì muốn làm thì làm nhanh đi tỷ tỷ sống quá lâu rồi có lẽ
thiên ý tỷ phải chết nên đệ đừng lo mau ra tay đi" vừa dứt lời Chu tước nhắm
đôi mắt lại đợi số phận thì được một lúc không có cảm giác gì nàng mở mắt ra
thấy Thiên đang đi xung quanh mình nhìn nhìn sờ sờ thân nàng làm nàng hơi xấu
hổ giọng hơi bé hỏi :

" Này làm gì thế tiểu đệ đệ" Nghe Chu Tước hỏi Thiên mới tỉnh ngộ mình đang sờ
thân một con chu tước cái. Cười cười ngây thơ như chưa có chuyện gì rồi mặt
trở nên nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Chu Tước trả lời

" Tỷ tỷ cũng đã nói một tiếng đệ đệ nên đệ làm sao nỡ giết tỷ. Đệ muốn cùng tỷ
một giao dịch cùng nhau trở thành tạo thần" ???????????????? nói đến tạo thần Thiên mở một
nụ cười.

" Tạo thần ??? " Mặt của Chu tước dần trở nên khó hiểu nhưng nàng nào biết tâm
nàng đã có một sự hiếu kỳ chưa từng xuất hiện đối với Thiên, nàng chưa từng
thấy con người nào dám nói chuyện bình thản với thần thú hơn nữa hắn không
giết nàng làm nàng hơi cảm động ( nhưng nàng nào biết từ sự hiếu kỳ đó sẽ là
thành tình yêu của nàng với Thiên đó là nói sau )

" Đúng là tạo thần đệ biết tỷ tuy là thần thú nhưng không phải tại thần giới
mà chỉ nhân gian này và sắp chết nên đệ muốn tỷ làm hồn hoàn trí tuệ của đệ
sau này cho dù đệ thành thần tỷ cũng sẽ được bước lên thần giới trở thành một
vị thần thực sự. " Thiên chỉ tay lên trời một nụ cười đầy tự tin cùng kiêu
ngạo dần hiện trên mặt của Thiên. Chu tước lần nữa mặt đầy khó hiểu.

" Thành thần sao đệ có thể chắc chắn sẽ thành thần? Đệ phải biết lâu nay chưa
có ai thành thần từ lúc Thần giới đóng lại."

" Không có lí do. Nhưng đệ biết đối với đệ thành thần là điều đương nhiên nên
tỷ có muốn không" Thiên nhún vai như không biết nhưng rồi nói với Chu tước
giọng đầy tự tin. Nói xong đưa tay ra với Chu tước

" Chu Tước đừng tin hắn. Hắn nói vậy thôi chứ làm sao biết được hắn sẽ thành
thần ? Kỳ Lân ngươi không khuyên Chu Tước à không lẽ ngươi thật sự muốn trở
thành hồn hoàn cho hắn" Bạch hổ la lên quay mặt giận dữ nhìn Thiên như muốn ăn
tươi nuốt sống hắn rồi quay về nói với Kỳ Lân mong Kỳ Lân làm Chu Tước thay
đổi ý định nhưng chỉ thấy Kỳ Lân đang suy nghĩ gì không trả lời chỉ có thể
giận dữ nhìn Thiên mà Thiên chả quan tâm chỉ nhìn Chu Tước quyết định.

" Được ta đáp ứng nhưng đệ phải đồng ý cho Bạch Hổ và Kỳ Lân cũng giống như ta
nếu vậy ta mới đồng ý ??" Chu Tước anh mắt quyết định đồng ý Thiên nhưng phải
cho Bạch Hổ và Kỳ Lân điều này Thiên đồng ý nhưng con Bạch Hổ thì hơi mệt hắn
tức con Bạch Hổ nãy giờ hiện tại muốn có Chu Tước và Kỳ Lân thì phải thêm nó
nên Thiên hơi mệt. Suy nghĩ một lúc Thiên vào hệ thống hỏi Thống Lão ( Tên của
hệ thống hiện hình và cũng là cha Tiểu Linh) Biết được đáp án Thiên trở ra,
đối mặt với Chu Tước " Được ta đáp ứng còn Kỳ Lân thì sao ngươi đồng ý chứ
???" Thiên quay đầu nhìn sang Kỳ Lân hỏi hắn hiện tại có thể chắc chắn một
điều nếu 2 con thần thú còn lại mà không đồng ý hắn sẽ nhờ hệ thống bắt 2 con
làm sủng vật. Ukm hắn sẽ làm vậy.

" Hả ta sao, Ưm có lẽ ta sẽ theo số đông " Kỳ Lân đang suy nghĩ thì bị gọi
giật cả mình luống cuống không biết trả lời thế nào đành phải theo số đông.

" Haizz mệt rồi đây " Thiên đổ cả mồ hôi với con Bạch Hổ này nhưng vì hồn hoàn
không thể không gượng cười đối với Bạch Hổ hỏi:

" Bạch Hổ tỷ có đồng ý không ? "

" Hứ nhân loại nhỏ bé mơ đi " Bạch Hổ ngạo kiều hứ một cái quay đầu không nhìn
Thiên trước khi quay đầu là một ánh mắt khinh thường. Thiên đầu đầy hắc tuyến
muốn nổi giận nhưng lại thôi vì hắn nghĩ được một trò hay hơn

" Này ta giết nó rồi qua nhận sự hiến tế của Chu Tước cũng tính là số đông
đúng không " Thiên quay đầu nhìn Kỳ Lân tay còn chỉ Bạch Hổ

" Hả vậy cũng được " Kỳ Lân nở đôi mắt hiện lên một sự hiếu kỳ với Thiên rồi
gật đầu đáp ứng bỏ qua kế bên Chu Tước đầu đầy hắc tuyến.

" Vậy được rồi " Thiên nói với Kỳ Lân một câu rồi từ từ tiến lại gần Bạch Hổ.
Thiên càng tiến lại gần Bạch Hổ cái chân càng hiện rõ ánh sáng đỏ trên chân
còn hiện một vết rồng, Bạch Hổ nhìn thấy chân Thiên như vậy đầu đầy mồ hôi hột
vì nàng biết đó là gì kĩ năng lúc nãy của Lee đá nàng giờ còn đâu. Hết cách
nàng phải xua xua tay ngạo kiều nói:

" Ta sao cũng được đừng quan tâm " Thiên hiện tại muốn đá con Bạch Hổ này một
cái nhưng nghĩ đến trò vui vẫn nhịn lại, Thiên từ trong hệ thống lấy ra một tờ
giấy đưa đến trước mặt Bạch Hổ " Kí đi rồi bắt đầu hiến tế" Mặt cười cười đối
với Bạch Hổ nói. Bạch Hổ cảm thấy mình bị âm mưu chừng chờ thì thấy chân của
Thiên phát sáng đành phải nhịn nhục ánh mắt oán độc nhìn Thiên mà không thèm
đọc trong Tờ giấy ghi cái gì.

Thiên thấy ý định mình thành công cười cười gật đầu như một tên gian thương
rồi quay về hướng Chu Tước đối với nàng mở miệng : " Vậy bắt đầu được rồi chứ
???"

" Được rồi. HIẾN TẾ " Chu Tước gật đầu rồi ngước mặt lên trời đọc một vài câu
rồi la lớn Hiến tế. Không gian trở nên yên lặng rồi từng đợt dao động hồn lực
xuất hiện bầu trời dần đỏ rực nhiệt độ xung quanh tăng dần, những hồn thú dù
cách xa vạn dặm vẫn cảm nhận được hoảng loạn bỏ chạy.

Nơi cách đó không xa Nặc Đinh Học Viện

Đại Sư ( Ngọc Tiểu Cương) ngồi nhạn hạ trên ghế nhìn ra cửa sổ bỗng cảm nhận
được hồn lực dao động đến mức khủng khiếp. Đang ngồi yên trên ghế bật dậy đứng
lên nhìn hướng Thiên và đám thần thú trong miệng còn lẩm bẩm:

" Thiên địa dị tượng chớp mắt thành thần . Không lẽ câu nói đó là sự thật "

Trở lại nơi của Thiên

Thiên một bên đứng nhìn thấy mà khiếp, hắn từng nhìn qua Đấu la đại lục 1 lúc
Tiểu Vũ hiến tế cũng không có sự việc lớn đến thế này thần thú ghê thiệt.
Những luồng sống hồn lực dần có điểm tụ lại dần dần bay vào cơ thể Thiên hắn
gắp rút vào minh tưởng bàn tay phải hắn còn hiện ra một ấn ký hình song súng
chéo nhau. Thời gian trôi đi được 3 tiếng thì ầm ầm từng đợt dao động hồn lực
phá hủy yên tĩnh. Sau lưng Thiên dần hiện lên 7 màu sắc khác nhau càng ngày
càng rõ hơn rồi " ẦM" 7 màu sắc tụ lại hoàn thành một vòng tròn hồn hoàn 7 màu
hiện lên óng ánh rồi vòng hồn hoàn thay đổi màu sắc thành đỏ rồi đen tím và
dừng lại tại màu vàng ( 100 năm). Thiên từ từ mở mắt ra đôi mắt hắn như bị
biến dị từ màu đen thành đôi mắt nhiều màu chủ yếu là màu vàng, hai con thần
thú Bạch Hổ Kỳ Lân nhìn vào đôi mắt của Thiên như nhìn vào một hố sâu không
thoát ra bị cầm giữ lại. Được 1 lúc Thiên mới hoàn toàn thức tỉnh xoay mặt đối
với Kỳ Lân và Bạch Hổ nở một nụ cười lúc này 2 con thần thú mới tỉnh lại.

" Như vậy có thể tiếp tục được chứ Kỳ Lân ?" Thiên miệng vẫn giữ nụ cười tỏa
nắng đối với Kỳ Lân nói

" Được nhưng ngươi không phải mới cấp 12 làm sao có thể nhận thứ hai hồn hoàn
??" Kỳ Lân đầy khó hiểu nhìn Thiên theo nàng biết 10 cấp mới phụ gia được 1
hồn hoàn mà con người này mới 12 cấp làm sao phụ gia hồn hoàn thứ 2 đã vậy còn
thứ 3 của Bạch Hổ nữa không lẽ hắn có 3 võ hồn. Không thể nào con người làm
sao có 3 võ hồn

" Nếu ta nói ta có 3 võ hồn các ngươi có tin không ?" Thiên nghiền ngẫm cười
nhìn 2 con thần thú. Rồi thân thể Thiên dần biến hóa tay chân đột nhiên xuất
hiện băng vãi, đầu có một ruy băng màu đỏ ,đôi mắt trở lại đen như ban đầu
nhìn chẳng khác Lee Sin nhưng thân thể nhỏ hơi mắt cười không khí thế như Lee
Sin lúc chiến đấu. Thân thể Thiên lần nữa biến đổi sau lưng mọc ra 2 đôi cánh
rồng, toàn thân mọc ra long lân màu trắng, đầu xuất hiện hai long giác, phía
dưới lòi ra một chiếc đuôi ,đôi mắt biến đổi sang màu trắng.

" Ngươi ngươi là quái vật à" Bạch Hổ chỉ tay run run vào mặt Thiên miệng lấp
bấp.

" vậy bắt đầu được rồi chứ ?" Thiên không quan tâm Bạch Hổ mà tiếp tục nhìn Kỳ
Lân

"Được bắt đầu đi. HIẾN TẾ " Lần nữa lại như Chu Tước. Đến phiên Bạch Hổ thì
Thiên lại không nói gì làm Bạch Hổ tức tối chỉ mặt Thiên

" Tên kia tại sao? ai ngươi cũng hỏi mà ta ngươi không hỏi"

" Ta không thích." Thiên ngáp dài ngồi dưới đất ngước lên nhìn Bạch Hổ mà nhàn
nhã trả lời.

" Ngươi. Ngươi. Hứ vậy ta không hiến tế đấy để xem hai người kia ngươi làm thế
nào " Bạch Hổ tức giận đỏ mặt nàng là thần thú mà bị khi dễ như vậy làm sao
chịu nổi

" Hahaha. Không hiến tế" Thiên nghe được Bạch Hổ hăm dọa mình mà cười lớn.
Quay đầu nở một nụ cười nhìn Bạch Hổ

" Ừ Ừ ta không hiến tế đấy " Thấy Thiên nở nụ cười lạnh như vậy khác hoàn toàn
với hình dáng đứa trẻ 6 tuổi của mình làm Bạch Hổ lạnh sống lưng nhưng vẫn
ngạo kiều hừ một tiếng

" Quá trễ. Ép buộc " Thiên không nói gì tiếp đưa lên tay trái hướng bạch hổ
rồi bóp lại cùng lúc nói một câu thì trên cao hiện lên một tờ khế ước che cả
bầu trời rồi dần hạ xuống đè lên người Bạch Hổ, lúc này nàng " A " đau đớn
truyền khắp cơ thể khiến Bạch Hổ gần như hôn mê nhưng vẫn gượng nhìn Thiên thì
mới nhận ra cơ thể mình đang dần mờ ảo. Cố sức ngước đầu nhìn thiên nàng hỏi :

" Đây là chuyện gì. Ngươi không phải nói sẽ không giết ta sao " Mặc dù là Thần
thú nhưng tính cách như trẻ con của Bạch Hổ vẫn làm nàng sợ chết

" Ta nói đây là giết ngươi sao chỉ là hiến tế thôi mà " Thiên bĩu môi mặt làm
như một thiếu phụ bị oan ức, không biết móc từ đâu ra một khăn giấy chấm chấm
đôi mắt mình. Nhìn cảnh này Bạch Hổ tức đến mức mém nữa ói máu. Trong linh hồn
hải Chu Tước Kỳ Lân nhìn Bạch Hổ bị phá làm hai nàng hơi buồn cười : " Cuối
cùng nàng có người trị rồi"

Quá trình hiến tế như cũ không có gì khác . Đến hôm sau Thiên mới tỉnh lại
tiếp tục đi đến Nặc Đinh Học Viện

( Máy Tính hư phải làm lại từ đầu nên tác đã sức cùng lực kiệt. Còn phải viết
thêm phần 2 nữa nên đau đầu lắm. Thông cảm )


Đấu La Đại Lục Bắt Đầu Xuyên Qua - Chương #7