Người đăng: sang_mathanh@
Lúc này học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư trong số đó đội trưởng dẫn
đội dự bị Tiếu Hồng Trần khuôn mặt cực kỳ ung ác đang nhìn chăm chăm Phạm Lữ.
Hắn là cháu của Viện trưởng từ nhỏ thiên tư trát tuyệt đều mang ngạo khí trong
người nhưng nhìn Phạm Lữ thì hắn không khác gì thằng hề. Mọi người trong khu
chờ nhìn sắc mặt Tiếu Hồng Trần không khỏi lạnh rung. Mọi người nơi đây ai
không hiểu tính hắn, tâm địa ác độc như hắn không ai muốn xáp vào.
Chiến đấu thắng lợi mọi người Sử Lai Khắc không ở lại lâu. Trở về khách sạn
của mình, không cần xem xét trận đấu sao. Lúc này Vương Ngôn mới nhìn Phạm Lữ
hỏi:
Phạm Lữ đương nhiên hắn cũng tương đối hiểu Vương Ngôn. Trong nguyên đây là
một người khá giỏi phải gọi là Thiên Tài Kiến Thức tuy bị giới hạn tu vi nhưng
kiến thức của hắn không thua kém tổ tiên Ngọc Tiểu Cương.
Phạm Lữ tuy tin Vương Ngôn nhưng không dại dột nói ra tất cả. Cả dám Sử Lai
Khắc nghe vậy không khỏi sợ hải.
Bối Bối và Hoắc Vũ Hạo đương nhiên hiển rõ Phạm Lữ ra sao. Nhưng càng hiểu lại
càng khiếp sợ, nếu hắn nói như vậy thì ít nhất hắn có thể chống lại 1 hồn
thánh hoặc là hơn đi.
2 người cũng không muốn hỏi rõ Phạm Lữ, dù sao đây cũng là điều riêng tư của
hắn.
Phạm Lữ lấy thịt Thái Thản Tuyết Ma Vương ra đưa cho Hoắc Vũ Hạo dù sao hắn ở
đây là người nấu ăn ngon nhất. Phạm Lữ cũng không biết thịt Thái Thản Tuyết Ma
Vương sẽ cung cấp hắn bao nhiêu hồn lực nên mới lấy ra cho mọi người cùng ăn.
Dù sao thịt trong giới chỉ của hắn còn rất nhiều.
Phạm Lữ cùng mọi người ra ngoài chờ đợi. Dù sao bao ngày nay họ đã toàn tâm
vào trận chiến, tuy Phạm Lữ xử lý dễ dàng nhưng áp lực của hề không hề giảm.
Hôm nay họ chiến thắng và biết được thực lực của Phạm Lữ thì họ không còn bận
rộn nghiên cứu chiến thuật như trước.
Hôm nay mọi người trong Sử Lai Khắc đang ngồi trên bàn ăn ở khách sạn của
mình. Vũ Hạo theo lời Phạm Lữ lấy tất cả thịt Thái Thản Tuyết Ma Vương chia ra
9 phần. Mỗi người trong số đoa đều được một dĩa lớn.
Bối Bối là người đầu tiên ăn được hắn cảm nhận khi ăn vào người hắn mát lạnh
không thể tả toàn thân hồn lực cấp tốc đề thăng lên 4 phần khi tu luyện.
Phạm Lữ trả lời:
-Lúc trước ở cực bắc đệ thấy 2 con hồn thú trên 10 vạn năm đánh nhau. Khi kết thúc đệ đã cắt thịt của chúng và cảm thấy ăn vào có thể đề thăng hồn lực.
Phạm Lữ cũng không rãnh kể đúng tất cả sự tình. Dù sao thân, nhưng cũng phải
giữ một bí mật cho mình. Bối Bối thấy hắn nói như vậy cũng không nói tiếp.
Mọi người điều cảm nhận được hồn lực đang tăng mạnh. Hoắc Vũ Hạo là ngươi đầu
tiên đứng lên nói:
Trước khi đi hắn không khỏi ăn hết thịt Thái Thản Tuyết Ma Vương trên dĩa của
mình. Đây chính là trân bảo có tiền cũng không mua được.
Mọi người ai cũng thấy hồn lực của mình đang cấp tốc đề thăng sắp đột phá tầng
tiếp theo. Thấy Vũ Hạo như thế không ai cười hắn, mọi người điều cấp tốc ăn
tất cả thịt của mình rồi rời đi vào phòng. Trên bàn ăn còn lại một mình Phạm
Lữ hắn nhìn 8 cái dĩa không còn miếng thịt nhớ lại lúc mọi người cắm cuối ăn
hắn chỉ biết cười khổ.
Cảm nhận được hồn lực bản thân tăng trưởng khá nhanh gần đạt tới bình cảnh 51
cấp nhưng hắn chưa thể đề thăng được. Cần ít nhất là 2 đĩa như thế này mới có
thể tăng cấp 52, tăng lên 52 cấp hồn lực của hắn sẽ đồi dào hơn xưa. Đánh toàn
lực bảo trụ với Hồn đấu la cũng an toàn hơn.
Sáng hôm sao mọi người đều cảm kích Phạm Lữ. Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam
Nam và Hòa Thái Đầu đều tăng lên 1,5 cấp hồn lực bọn họ đều biết được Phạm Lữ
có thể tặng họ thịt Thái Thản Tuyết Ma Vương là muốn tăng cao bọn họ thực lực
tuy không nói rõ nhưng họ đều xem Phạm Lữ như đồng môn không còn vẽ xa lạ như
trước.
Tiêu Tiêu và Vương Đồng đều tăng hơn 2 cấp hồn lực cũng không bất ngờ. Nghe
mọi người đều đề cao như thế hồn lực, bọn họ chỉ mới 2 3 hồn hoàn thì tăng hơn
2 cấp cũng dễ hiểu.
Hoắc Vũ Hạo kinh dị nhất 1 đêm hắn được Thiên Mộng Băng Tằm giúp đỡ. Vì trên
người Hoắc Vũ Hạo có Băng cực hạn và thịt của Thái Thản Tuyết Ma Vương cũng có
băng cực hạn được Hắn hấp thụ thẳng vào vũ hồn thứ 2 của Vũ Hạo tăng cao đế 4
cấp.
Mọi người nhìn thấy hắn đề cao như vậy không ganh tị mà còn lên cỗ vũ hắn 1
phen. Phạm Lữ nhìn mọi người hòa hợp như thế cũng vui vẽ theo. Dù sao thời
gian ở đây của hắn còn quá ít thêm 1 trận đấu nũa thì hắn sẽ đi.
Lúc này Kiếm Linh vang lên :
Phạm Lữ cũng không hỏi nhiều dù sao hắn thể hiện như vậy trước công chúng đề
cao danh vọng Đường Môn cũng tính trước chuyện này xảy ra.
Xem ra không thể ở cùng mọi người lâu hơn. Phạm Lữ nói tất cả sự tình cho mọi
ngươi nghe, bọn họ điều hiểu Phạm Lữ đang gặp nguy hiểm. Không ai trách móc
hắn khi hắn rời khỏi. Phạm Lữ đã ban cho bọn họ quá nhiều, danh vọng, hồn lực,
sức mạnh bọn họ đều nợ hắn nhân tình. Khi hắn bỏ đi bọn họ đều chuyên tâm vào
đối thủ tiếp theo. Họ đều là tinh anh Sử Lai Khắc sao chịu thua dễ dàng khi
không có Phạm Lữ.
Phạm Lữ trở về khách sạn thì nhìn thấy Huyền Lão đang đứng trước cổng nhìn
hắn. Tay vẫn cầm đùi gà cùng bình rượu khá thong dong.
-Lâu quá không gặp ngươi, Phạm Lữ!