Người đăng: sang_mathanh@
Băng Vân đi theo Phạm Lữ nhưng trong lòng không khỏi nhớ lại cảnh 1 ngươi
chiến 2 hồn đế 3 người hồn vương. Làm lòng nàng khiếp sợ không thôi. Đi đến
Thiên Hồn đế quốc Phạm Lữ và Băng Vân đi vào chổ bán quần áo. Vì quần áo họ
bây giờ nhìn họ như thổ dân vậy.
Tốn chỉ 30 hồn tệ một bộ Phạm Lữ mua thẳng 10 bộ và mua cho Băng Vân vài bộ.
Lúc trước gia nhập Đường Môn Bối Bối, có đưa cho Phạm Lữ một số tiền.
Một lát sao, một thiếu niên khuôn mặt tuấn tú và thiếu nữ xinh đẹp đi ra cửa
tiệm.
Phạm Lữ nói:
Băng Vân ngây thơ trả lời:
Phạm Lữ bó tay rồi không ngờ phải mang theo cái đuôi thế này nên hỏi Kiếm Linh
nên tìm tông môn nào nương tựa:
Kiếm linh đáp:
-Chủ nhân người hãy đến Địa Long Môn nơi đây là nơi tiếp theo người có thể luyện thành 8 kiếm còn lại. Thời gian đoán chừng 2 năm người chắc có thể thành công. Nhưng đường đến đó xa xôi vô cùng cách nơi đây cũng hơn 3 vạn dạm đi bình thường hơn 5 tháng có thể đến nơi.
Phạm Lữ cũng không nói gì với đường xa hắn không sợ. Nhưng nghe được Hoắc Vũ
Hạo nói Sử Lai Khắc đang truy nã mình, hắn không muốn quá nhiều phiền phức nên
đành nói với Băng Vân:
-Thực ra ta tên là Tiêu Thiên. Sao này gọi tên ta là được.
Phạm Lữ bề ngoài đã khác 1 năm trước rất nhiều. Tóc dài bộc đuôi ngựa khuôn
mặt non nớt một mỹ nam tương lai, không kém Vương Đông khi giả trai.
Phạm Lữ cùng Băng Vân tiếp tục lên đường hơn một tháng trôi qua họ đã đi xa
Thiên Hồn Đế Quốc. Mỗi ngày họ đều nghĩ chân tối thì tu luyện, Băng Vân chịu
khổ không quen nhưng không hề phàn nàn gì. Sống chung với Phạm Lữ nàng cảm
thấy rất vui. Tuy Phạm Lữ ít nói chuyện và hay làm mặt lạnh nhưng nàng biết
trong thâm tâm hắn là người tốt. Vì có lần họ đi qua khu rừng Phạm Lữ thấy 3
hồn thú đang tấn công 2 người đang thực tập trong rừng. Phạm Lữ thấy thế đành
giúp chỉ là hồn thú ngàn năm không ngờ làm hắn trong lòng Băng Vân tốt lên như
vậy.
Thời gian trôi qua tháng thứ 2 hồn lực Phạm Lữ đã cũng cố 51 cấp. Còn Băng Vân
thì cũng 40 cấp không tăng trưởng gì. Băng tộc huyết mạch đúng là kinh khủng,
bối Bối 15 tuổi chỉ hồn tôn. Giờ bọn họ đã bước vào Tinh La Đế Quốc giờ đây
trong thành đang nhộn nhịp vô cùng khi đại tái 5 năm diễn ra một lần.
Phạm Lữ khuôn mặt trên bảng truy nã giờ đã khác xưa nếu không nhìn kỹ sẽ không
nhận ra được là hắn. Phạm Lữ và Băng Vân bước vào trong thành cũng không ai
nhiều để ý dù sao đại tái sắp đến. Những học viện tông môn đều cho thế hệ trẻ
đi thu thập kiến thức. Phạm Lữ đi đến khách sạn cũng muốn ở đây một thời gian
gặp lại bạn cũ của mình.
Phạm Lữ đoán không sai thì đại tái lần này đội hình chính thức bị Tà Hồn Sư
tấn công nên đội hình dự bị sẽ ra sân. Hắn cũng muốn gặp lại đồng môn của
mình. Để Băng Vân ở khách sạn, Phạm Lữ đi đến nơi Sử Lai Khắc đội hình dự bị
họ đang ở.
Sử Lai Khắc dẫn đội là Vương Ngôn đang ngồi trong đại sảnh 7 người tất cả là :
Bối Bối, Từ Tam Thạch, Hòa Thái Dầu, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo và
Vương Đông. Thực lực của họ tăng lên đáng kể 4 người đầu điều đã hồn tông,
Tiêu Tiêu với Hoắc Vũ Hạo đã là Đại hồn Sư còn Vương Đông đã bước vào hồn tôn.
Khi họ đang bàn bạc thì của phòng mở ra tiếu niên 13 14 tuổi đi vào bầu không
khí trong phòng bổng thay đổi. Sợ hãi, buồn bã, tức giận, vui mừng mọi người
cảm xúc khác nhau.
Phạm Lữ đi đến khom ngươi hành lễ với Bối Bối và Vương Ngôn. Tuy bị truy sát
nhưng Sử Lai Khắc đối với hắn dù sao cũng ấn tượng quá sâu. Hắn đến đây là để
tham gia đại tái giúp Sử Lai Khắc một hồi vinh quang.
-Phạm Lữ xin chào đại sư huynh và Vương lão sư.
Tuy Vương Ngôn không biết Phạm Lữ nhưng màng đại chiến quá mức kinh khũng làm
sao hắn chưa nghe qua. Hồn thí hóa người này đã đồn các ngõ ngách trên đại
lục.
Từ Tam Thạch tức giận lên tiếng:
-Ngươi đến đây làm gì? Nơi đây không hoan nghênh ngươi!
Bối Bối nhìn Từ Tam Thạch quát:
-Lui xuống cho ta.
Dù sao Bối Bối cũng là đại sư huynh lời nói của hắn rất có trọng lượng.
Phạm Lữ nói:
Vương Ngôn không nói gì Bối Bối nói:
-Năm nay đệ ở đâu sống tốt không?
Bối Bối dù sao đối với Phạm Lữ cũng là đồng môn. Là đại sư huynh không giúp gì
được cho hắn, hắn cảm thấy rất áy náy. Đã nhiều lần hắn xin Mục Lão nhưng lão
vẫn không bỏ chủ ý. Đường Nhã vì lo cho Đường Môn nên đành phải khai trừ Phạm
Lữ ra khỏi tông môn. Nhưng Bối Bối vẫn xem hắn là sư đệ của mình. Tới khi Hoắc
Vũ Hạo đem 2 hồn cốt về nói cho họ biết hết thảy vụ việc gặp hắn ở Cực Bắc.
Bối Bối và Đường Nhã càng áy náy hơn.
Phạm Lữ trả lời:
-Đại sư huynh, đệ vẫn khỏe! Rời xa Sử Lai Khắc đệ đã tiến bộ vượt xa dự định. Nhưng đệ không phải là hồn thú. Nhưng có lẽ đây là lần cuối đệ muốn cống hiến cho Đường Môn. Dù sao cũng là tông môn lần đầu đệ gia nhập xin sư huynh cho đệ tham gia đại tái lần này.
Bối Bối nhìn Vương Ngôn nói:
-Vương lão sư, ngài hãy đăng ký cho Phạm Lữ lấy tên khác khi về Sử Lai Khắc ta hoàn toàn chịu trách nhiệm.
-Bối Bối, ngươi nghĩ cho kỹ hắn là người Sử Lai Khắc chúng ta truy nã. Nếu ngươi giúp hắn không khác nào chống đối học viện. Ta sợ các cao tầng người sẽ trừng phạt ngươi đấy.
Từ Tam Thạch thấy Bối Bối quyết định không khỏi khuyên:
Bối Bối cũng không nhanh không chậm đáp:
Phạm Lữ mở ra hồn hoàn của mình khí tức âm hàn cùng sắc bén đánh vào trong tâm
trí mỗi người, làm 8 người bọn họ sợ hãi mở ra hồn hoàn của mình.
-Sư huynh, mọi người hãy tin đệ đệ thực sự không phải hồn thú. Nhưng một hồn thú tu cực cao đã hiến tế và bảo vệ cho đệ. Lúc chiến đấu với Từ Tam Thạch sư huynh cũng là hồn thú phát tác mà ra. Xin Tam Thạch sư huynh thứ tội.
Mọi người ở đây hít một ngụm khí lạnh. Khí chất Phạm Lữ cực mạnh cộng thêm 5
hồn hoàn màu đỏ làm cho mọi người tim rung. Vương Ngôn với hiểu biết đương
nhiên hiểu hiến tế là như thế nào.
Thiên Mộng Băng Tằm nhìn hồn hoàn thứ 5 không khỏi lẩm bẩm: " Tên yêu quái này
không ngờ giết cả Thái Thản Tuyết Ma Vương hấp thụ hồn hoàn. Xem ra thời thế
sắp sinh ra một vị Thần, Băng Đế chút mừng nàng."
Từ Tam Thạch tuy giận Phạm Lữ nhưng hẳn hiểu lẻ phải khi Phạm Lữ xin lỗi cũng
bớt giận không ít. Mọi người tuy sợ hãi ngưng bọn họ biết Phạm Lữ thật sự vì
đại tái lần này mà đến giúp họ. Còn muốn đối phó hắn thì dẹp quên đi, cả
trường đối phó còn không được huốn hồ chi là họ.