Bài


Người đăng: socoladang97@

Sau buổi tối hôm đó,giữa cô và anh như có một bức tường vô hình ngăn cách. Anh
vì tránh cô nên suốt ngày nhốt mình trong phòng đọc sách. Còn cô rất ngại khi
phải đối diện với anh nên cũng trốn tiệt. Cô thật sự rất hận bản thân. Cô đã
luôn muốn ở bên cạnh anh như lúc trước nhưng chỉ vì một phút nông nổi, cô đã
đánh mất cái quyền đó. Bây giờ anh chắc đã xem cô như đò con gái hư hỏng, lẳng
lơ. Anh tránh cô như tránh rắn rết. Cảm giác như có bàn tay nào đó bóp nghẹt
trái tim, khiến cô không thở nổi. Từ đem hôm đó đến nay cô đã suy nghĩ rất
nhiều, cũng đã có nước mắt rơi, cũng đã có những tiếng nấc nghẹn. Cô biết cô
không còn chỉ đơn thuần là thích anh nữa. Cô yêu anh, rất rất yêu anh.Yêu đôi
mắt sáng trong, ấm áp, yêu nụ cười trẻ con, yêu tính cách chân chất thật thà,
yêu ý chí kiên cường mạnh mẽ của anh. Có lẽ ngay từ giây phút đầu tiên cô đã
yêu anh chăng? Cô cũng không rõ. Nhưng cô biết khoảnh khắc đó cô đã rung
động... Giờ đây cô không thể ở bên cạnh chăm sóc anh từng chút như kia nữa. Vì
trong lòng anh đã dựng một tấm bình phong ngăn cô bước vào. Nhưng cô vẫn muốn
quan tâm anh bằng cách của mình và cô nguyện đứng từ xa ngắm nhìn anh đến với
ước mơ của cuộc đời.
Diệp Bách ở trong phòng nhưng tâm trí của anh đã xa tít tận phương nào. Anh
luôn nhớ đến bờ môi mềm của cô, ánh mắt như say đắm mỗi khi cô nhìn anh... Ảo
giác của anh chăng? Hay cô thật sự thích anh? Anh không biết và cũng không
muốn tìm hiểu. Anh chỉ biết hiện tại anh phải bình ổn tâm trạng để tiếp tục
phấn đấu. Vì mục tiêu King Chef vẫn còn xa lắm. Bây giờ anh không thể dành
thời gian để quan tâm đến cô gái nhỏ kia. Nhưng nếu một ngày trong lòng anh có
đáp án chắc chắn, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô chuyện ngày hôm đó.
Hôm nay là ngày sư phụ khảo bài Diệp Bách.Những thứ mà anh học trong một tuần
qua sẽ được kiểm tra chặt chẽ, tỉ mỉ. Ông Lâm Hưng bắt ghế ngồi một góc còn
Diệp Bách đứng chính giữa căn phòng. Tiếng đồng hồ tích tắc vang vọng trong
không gian yên tĩnh. Sư phụ nhìn anh chòng chọc như muốn ăn tươi nuốt sống
anh. Diệp Bách run rẩy nắm chặt mép quần, mồ hôi anh rịn ra ướt đẫm lưng áo
mặt dù trong phong đang bật điều hòa 16 độ C. Ánh mắt sư phụ thật đáng sợ. Sư
phụ không hỏi bài anh, chỉ như vậy mà nhìn. 5 phút trôi qua, Diệp Bách đã hết
chịu nổi dưới áp lực này đành run giọng lên tiếng:
" Sư phụ không phải nói khảo bài con sao?"
"Ta đang kiểm tra con đây."Ông Lâm Hưng đáp rồi lại tiếp tục yên lặng nhìn
anh.
Chưa đầy 1 phút sau. Sắc mặt Diệp Bách tái nhợt, mồ hôi túa ra liên tục. Anh
quỵ sụp xuống đất ngất xỉu.
Ông Lâm Hưng cười nhạt lẩm bẩm :" Thằng nhóc này, làm mất mặt lão sư ta quá."
Ông Lâm Hưng kéo Diệp Bách ra phòng khách đặt trên sô pharooif gọi Lâm Hoa ra
chăm sóc anh, còn ông bỏ vào phòng lôi điện thoại ra chơi game, chỉ bỏ lại một
câu :"
Khi nào nó tỉnh thì gọi ta."
Lâm Hoa nhìn sắc mặt Diệp Bách không chút khí sắc thì cổ họng nghẹn lại. Cô
biết cha chỉ là hù dọa anh một chút nhưng cũng không nhịn được mà oán trách
cha. Nhẹ nhành dùng khăn ấm lau mặt anh, bàn tay cô lướt qua mắt anh, sống mũi
cao thẳng rồi dừng lại ở môi anh. Cánh môi mỏng khi cười lại mang theo ánh
sáng khiến cô chói mắt, khiến cô say mê. Mí mắt anh khẽ động. Lâm Hoa vội xoay
người chạy vào phòng gọi cha, để mặt anh ở đó vẫn chưa mở nổi mắt.
Ông Lâm Hưng nghe nói Diêp Bách đã tỉnh thì bước ra phòng khách, lớn tiếng
quát:
" Tiểu Bách, con trượt rồi."
Diệp Bách giật mình mở trừng mắt, một lúc sau anh mới hiểu được sư phụ nói gì.
Nhưng anh cảm thấy thật vô lí. Kiến thức anh học đến mức nôn mửa cả tuần nay
sư phụ chưa kiểm tra gì cả đã bảo anh trượt. Diệp Bách bực dọc cự lại:
"Sư phụ vô lí. Người đã khảo bài con đâu. Tại sao con lại trượt chứ??"
" Hừ.. Ra là con vẫn chưa biết lí do vì sao con trượt hả? Ta nói cho con biết,
cái ta muốn côn học trong một tuần qua không chỉ là kiến thức mà còn là làm
quen với áp lực tâm lí kìa. Ta chỉ mới nhìn con thôi mà con đã ngất xỉu ra đấy
thì thử hỏi còn thi thố với ai nữa chứ!!! Hừ sao con không thử nghĩ xem ,
chồng sách người ta phải đọc một năm mới hết thì sao ta lại bắt con học và
hiểu trong một tuần chứ? Đó là áp lực mà ta tạo ra cho con đó, con có hiểu
chưa hả????"Ông Lâm Hưng nhịn hết nổi, hét thẳng vào mặt Diệp Bách. Chưa bao
giờ thấy ai ngốc như thằng nhóc này. Bảo làm gì thì làm nấy, cũng không nhận
ra ý nghĩ của việc mình làm. Nhưng bù lại anh rất thông minh. Có thể hiểu hết
những cái hay trong mấy cuốn "kinh" đó với khoảng thời gian ngắn như vậy thì
đúng là nhân tài ngàn năm có một.


Dấu Chân Nhỏ Khuất Sau Bóng Anh - Chương #9