Hôn


Người đăng: socoladang97@

Nhưng khóa huấn luyện chỉ vừa mới bắt đầu.
Sau khi bổ sung năng lượng cho ngày mới, Diệp Bách lại bị sư phụ kéo tới bàn
học. Ông bê ra một chông sách cao quá đầu quăng lên bàn, yêu cầu anh phải đọc
hết và ghi nhớ trong một tuần. Chưa kể buổi chiều Diệp Bách còn phải lên lớp.
Vì trường SMELL là trường chuyên nghiệp, đào tọa cả văn hóa và chuyên môn nên
chương trình nặng hơn rất nhiều so với những trường trung học bình thường
khác.
Một tuần cứ thế trôi qua, Diệp Bách bơ phờ. Lâm Hoa hằng ngày vẫn theo bên
cạnh anh. Cô rất xót, rất thương anh, nhưng cũng rất khâm phục ý chí mạnh mẽ
của anh. Cô chẳng biết làm gì hơn ngoài việc chăm sóc anh thật kĩ lưỡng. Thấy
anh khát cô rót nước cho anh, thấy anh đói cô chuẩn bị thức ăn,...
Ngày cuối cùng của thời hạn một tuần mà sư phụ đưa ra, Diệp Bách hoàn thành
xong mọi thứ thì đã là nửa đêm. Mọi vật đều chìm vào yên tĩnh. Anh đoán bố mẹ
cũng đã ngủ rồi. Diệp Bách nhìn chiếc giường trống trơn mỉm cười thỏa mãn. Anh
đã đuổi được ông sư phụ khó tính kia ra khỏi phòng với lí do rất hoàn tráng.
"Sư phụ quá ồn ào"
Diệp Bách đứng dậy khỏi bàn, vươn vai, cảm giác đau nhức nơi lưng truyền tới
khiến mi tâm anh nhíu lại. Chợt một bóng dáng mảnh mai mở của phòng, rón ra
rón rén.
"Em...."
"Anh...."
Diệp Bách và Lâm Hoa cùng giật mình.
" Em vào xem thử anh ngủ chưa? À...anh ... có đói..không?Lâm Hoa ngượng ngùng
lên tiếng.
Diệp Bách ngơ ngẩn. Anh như thấy trái tim mình bị cào nhẹ, ngứa ngáy. Không
ngờ đã nửa đêm rồi cô vẫn còn thức để chờ đợi anh, quan tâm anh. Hình như cả
tuần này ngày nào cũng thế, vậy mà đến bay giờ anh mới nhận ra. Anh không rõ
cảm xúc của anh lúc này nhưng anh biết anh muốn lại gần cô hơn. Diệp Bách nhấc
chân, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Lâm Hoa gần như nín thở. Cô nhắm mắt
chờ đợi. Có lẽ là một nụ hôn chăng?
Diệp Bách nhìn biểu cảm dễ thương của cô không khỏi bật cười:
"Hoa Hoa à, em đáng yêu thật đấy!"
Mặt Lâm Hoa đỏ bừng. Cô thật muốn đào một cái lỗ chui xuống luôn cho rồi. Lâm
Hoa gấp gáp quay người như muốn bỏ chạy. Diệp Bách vội bắt lấy tay cô. Bàn tay
nhỏ bé này lại một lần nữa nằm trong tay anh khiến lòng anh chợt thỏa mãn.
"Hoa Hoa, em massage cho anh được không? anh đau lưng quá.. Nha em?" Diệp
Bách nài nỉ như trẻ con khiến Lâm Hoa buồn cười, không khí cũng bớt ngượng
ngùng. Cô gật đầu đồng ý.
Anh kéo tay cô đến bên chiếc giường lớn, cởi áo ra rồi thoải mái nằm xuống.
Thân hình anh rất đẹp. Nhìn anh có vẻ gầy nhưng cơ bắp lại săn chắc, sạch sẽ.
Làn da anh trắng như sứ khiến con gái cũng phải ghen tị. Cô nhìn anh nuốt nuốt
nước bọt.
" Lại đây, Hoa Hoa."
Lâm Hoa chậm chạp bò lên giường. Bàn tay cô chạm vào làn da ấm nóng của anh
nhẹ nhàng xoa bóp. Đi từ gáy đến vai, xuống giữa lưng mỗi nơi tay cô lướt qua
đều như mang theo dòng điện xuyên thẳng đến mọi ngóc ngách cơ thể anh. Dưới
bàn tay vuốt ve mơn trớn của cô, làn da anh ửng đỏ thật rất mê người. Cô thật
sự muốn cắn. Nghĩ là làm. Cô ghé người, từ từ đặt môi lên tấm lưng trần của
anh. Môi cô lướt nhẹ nhàng như lông vũ.. Cô chậm rãi nhấm nháp hương vị của
anh, chậm rãi cắn mút... Cô thật sự, thật sự rất thích anh. Cô không dám nói
ra nhưng hiện tại cô không thể khống chế cảm xúc của bản thân. Cô muốn buông
thả cho trái tim được tự do.
Diệp Bách cảm nhận có thứ gì đó ấm áp chậm vào lưng anh, khiến anh tê dại. Anh
cứng đờ người. Hình như cô đang cắn anh? Liếm anh? Nghĩ tới cô như vậy cả thân
anh lại nhiễm thêm một tầng đỏ ửng. Trong không gian yên lặng, nghe rõ hơi thở
dồn dập của anh và cô, nghe nhịp đập của trái tim hòa vào nhau.
Môi lưỡi cô như mang theo ngon lửa đốt cháy làn da anh, trái tim anh. Cô hôn
dần xuống, bàn tay cô cũng theo đà vuốt ve eo lưng anh. Diệp Bách thoáng sững
sờ. Anh vội xoay người lại, môi cô vô ý gieo xuống rốn anh một nụ hôn,chiếc
lưỡi nhỏ tinh xảo xoáy quanh rốn anh làm anh run rẩy. Diệp Bách vội vàng bật
dậy đẩy Lâm Hoa ra, chạy thẳng vào phòng tắm khóa trái cửa. Anh cố gắng ổn
định nhịp thở gấp gáp nhưng trái tim lại không nghe lời cứ đập lung tung khiến
anh bối rối. Anh không ngờ cô bé Lâm Hoa kia lại lưu manh như vậy. Dám lợi
dụng việc massage để hôn anh. Nhưng kì quái là anh không cảm thấy chán ghét mà
ngược lại còn rất thích. Diệp Bách lắc mạnh đầu cố xua đi ý nghĩ ngu ngốc đó.
Anh nhìn vào gương thầm mắng bản thân. Mục tiêu của anh bây giờ là King Chef,
anh phải toàn lực tập trung cho việc học hành và luyện tập, không được phép
nghĩ chuyện linh tinh.
Lâm Hoa bất ngờ vì bị anh đẩy ra. Cô hoảng hốt chạy về phòng. Trong đầu không
ngừng lẩm bẩm:" Mình điên rồi, điên thật rồi... Sao lại có thể làm ra chuyện
đồi bại như vậy chứ???" Lâm Hoa nằm phịch xuống giường tự trách bản thân không
kiềm chế được trước sức hút của anh. Cô biết anh cần tập trung vào mục tiêu và
ước mơ của cuộc đời. Cô không muốn làm anh vướng bận. Cô chỉ muốn luôn ở bên,
dõi theo anh, như vậy là đủ rồi. Lâm Hoa ngẫm nghĩ sẽ phải học cách tiết chế
bản tính ham mê tửu sắc của mình.


Dấu Chân Nhỏ Khuất Sau Bóng Anh - Chương #8