Huấn Luyện Địa Ngục


Người đăng: socoladang97@

Chiếc xe chở bốn người về đến nhà cũng đã tối muộn. Diệp bà đi trước mở cửa.
Diệp Bách theo sau lỉnh kỉnh bê đồ vào. Lâm Hoa phụ giúp anh khiêng những vật
nhẹ.Rất nhanh mọi người đã tập trung trong phòng khách của căn nhà nhỏ. Diệp
lão từ trong phòng chạy ra chào hỏi hai cha con Lâm Hưng. Trong khi đó, bà
Diệp rất nhanh dọn xong căn phòng bên cạnh phòng Diệp Bách.
Đây là căn phòng bà dành tâm sức thiết kế cho con gái nhưng ai ngờ chỉ nặn ra
được mỗi một mống con trai. Nay có Lâm Hoa vào, bà Diệp vừa vui vừa thỏa mãn
rằng đã có người có thể thưởng thức căn phòng xinh xắn này.
Lâm Hoa đứng bên cạnh bà Diệp ngắm căn phòng đến mức cười ngố. Căn phòng toàn
màu hồng, hồng nhạt, hồng neon, hồng cánh sen.. nhìn rất bắt mắt nhưng mang
lại cảm giác ấm áp, thỏa mái chứ không gò bó. Lại có những chùm đèn
hellokitty trên trần nhà làm cả căn phòng sáng bừng huyền ảo. Bước vào đây cô
như thấy mình biến thành một nàng công chúa nhỏ vậy. Nhà cô tuy không thiếu
tiền nhưng vì mẹ mất sớm, cha lại thích đi đây đi dó ăn cơm từ thiện nên Lâm
Hoa từ nhỏ chưa khi nào được ở trong một căn phong đàng hoàng như thế này. Cô
vui đến nổi quên cả trời đất.
Diệp Bách đứng bên cạnh ngắm nhìn nét mặt đáng yêu của cô. Hai mắt cô sáng rực
cứ như bắt được vàng ấy! Cô bé này thật dễ thương.Diệp Bách nhìn Lâm Hoa như
say như mê. Anh biết trong lòng anh đã có thứ dần dần lan tỏa.
"Thế nào, thế nào?? Tiểu Hoa có thích không?"_ Bà Diệp nhanh nhảu.
" Vâng cháu thích lắm ạ. Căn phòng đẹp quá!"_ Lâm Hoa thành thật đáp.
Diệp bà hả hê đắc chí nhướn nhướn mày nhìn con trai. Diệp Bách hết nói nổi bà
mẹ trẻ con của mình nên chỉ đành trầm mặc. Lúc trước có lần anh từng chê căn
phòng màu hồng kia sến sẩm. Thế mà hôm nay, cô gái nhỏ Lâm Hoa lại chết mê
chết mệt nó.
Lâm Hoa nhanh chóng sắp xếp lại đồ đạc rồi quay sang hỏi bà Diệp:
" Cha cháu...."
"Ta ở phòng của thằng nhóc này." Ông Lâm Hưng cắt ngang, chỉ tay vào Diệp
Bách.
Diệp Bách ngớ người, chưa kịp phản ứng, ông Lâm Hưng đã lẻn vào phòng anh nằm
dài lên giường.
" Tối nay ta ngủ ở đây. Con ngủ ở đâu thì mặc.. Ha Ha HA..." Rồi ông bồi thêm
một câu
" Từ ngày mai sẽ chính thức bắt đầu khóa huấn luyện địa ngục, con lo mà chuẩn
bị tinh thần cho tốt."
Diệp Bách âm thầm cười khổ trải chăn nệm xuống nền đất. Đêm nya sẽ là một đêm
rất dài. Diệp Bách mơ hồ chìm vào giấc ngủ.

Tờ mờ sáng.
"Dậy, dậy ... thằng nhóc này!!!"Ông Lâm Hưng vừa đạp vừa gào vào tai Diệp
Bách.
"Ưm.. Cho con ngủ thêm một chút xíu nữa thôi mà mẹ...." Diệp Bách ngọ nguậy
làm nũng.
"Được thôi, nếu con muốn chạy bộ thêm 10 vòng quanh khu nhà thì ta cho con
thêm phút."Ông Lâm Hưng cười cười quái gở.
Diệp Bách bật dậy trong tích tắc :"Không cần sư phụ, con dậy rồi đây."
Diệp Bách vội vàng làm vệ sinh cá nhân rồi thay đò chạy ra ngoài. Ông Lâm Hưng
đã đứng chờ ở cửa.
"Sư phụ, bây giờ chúng ta làm gi?"
"Chạy bộ.... đến phong tập thể hình."
"Hả? Sư phụ à.. có nhầm không vậy? Phòng tập cách đây hơn hai cây số đấy."
"Ta biết."_ Nói rồi ông quay người chạy trước bỏ lại Diệp Bách.
Diệp Bách chỉ còn biết chạy theo sau một cách ấm ức. Từ nhỏ anh đã rất ghét
dậy sớm, lại càng không thích chạy bộ. Thế mà hôm nay, nhờ ơn sư phụ, anh phải
làm hết cả hai thứ đó, mà lại trong trạng thái không thể phản kháng.
Một lát, cả hai đã đứng trước cửa phòng tập. Diệp Bách thở hổn hển, còn ông
Lâm Hưng thì tươi cười nhả chữ :" Vào tập thôi."
Diệp Bách âm thầm kêu khổ. Nói là tập nhưng thực chất sư phụ anh chỉ ngồi xem
anh kéo tạ, đẩy tạ, lại còn hạ lệnh chỉ khi nào ông cho phép mới được nghỉ.
Diệp Bách tập đến khi sức cùng lực kiệt thì sư phụ mới thong thả đi đến bên
anh:
"Về thôi, mai tập tiếp. cường độ ngày một tăng, thế nhé."
Ông Lâm Hưng lại kéo Diệp Bách đi vào chợ, lượn tới lượn lui. Đến hàng cá:"
Con nhìn đi, con cá nào tươi thì mắt trong, thịt cứng, mang còn máu....". Đến
hàng thịt lại:" Thịt ngon là thịt còn ấm, màu nhuận hồng, mùi thơm..."
Diệp Bách vội ghi nhớ. Bởi vì trước đây anh toàn mua nguyên liệu tại siêu thị
nên không biết được những mẹo nhỏ này. Nếu như so sánh giữa những thứ mà sư
phụ chọn với những đồ anh cho là ngon nhất trước đây thì chẳng khác nào socola
và phân cả. Nhìn thì tựa nhau nhưng những thứ sư phụ mua được thì lại khác anh
một trời một vực.
Về đến nhà, hai cánh tay Diệp Bách như muốn rụng rời. Ông Lâm Hưng ra lệnh cho
anh vào bếp trổ tài.
Anh chỉ làm món "Bruschetta" đơn giản của Ý. Đó là món bánh mì nướng bơ tỏi ăn
kèm với sốt cà chua và pho mát. Anh giã dập tỏi cho vào dầu nguội ròi phết lên
bánh mì. Nướng bánh trong vòng 5 phút ở 200 độ C. Tiếp đến anh làm nước sôt
với cà chua. Xào cà chua và lá thơm vừa chín rồi cho pho mát vào. Mùi thơm đậm
đà của sốt quanh quẩn trong không khí. Nhưng anh cảm giác thiếu một chút hương
ngọt chăng?
Nghĩ thế anh cho thêm một thìa đường nhỏ rồi nếm thử món sốt. Chưa bao giờ anh
nếm một thứ nước sốt nào lại đầy đủ hương vị như thế. Thật sự rất ngon. Chính
anh cũng phải thừa nhận. Diệp Bách đắc chí vểnh mũi nhìn sư phụ.
Ông Lâm Hưng chỉ cười nhạt:
" Thật ra món con làm vẫn như mọi ngày thôi, nhưng hôm nay vì cơ thể luyện
tập, thần kinh vị giác và khứu giác của con được kích hoạt nên con mới thấu rõ
từng mùi vị như thế. Có phải lúc nãy con cho thêm đường vì mùi thơm bị thiếu?"
Diệp Bách gật đầu lia lịa.
" Đã bao giờ con làm được như vậy chưa? Cảm nhận món ăn qua mùi hương. Con có
thần kinh vị giác và khứu giác phát triển rất mạnh nhưng từ trước đến nay con
chưa biết phát huy mà chỉ rập khuôn theo sách vở. Kể cả lúc nãy ta cũng không
nghe ra được mùi nhưng vì vẫn luôn quan sát con nên ta mới đoán được. Cho nên
ta khẳng định con giỏi hơn bất kì ai. Chỉ cần con cố gắng, ta sẽ hết mình dạy
dỗ, đưa con vươn tới đỉnh cao."
Diệp Bách thật sự không ngờ được anh có khả năng như vậy. Anh âm thầm hạ quyết
tâm gật mạnh đầu.


Dấu Chân Nhỏ Khuất Sau Bóng Anh - Chương #7