Người đăng: socoladang97@
"Ờ hừm... Nhìn nhau đủ rồi đấy!!"Ông bác nheo nheo mắt cười nhìn hai đứa nhỏ.
Ông cũng thật thích cậu trai này. Thông minh, có tài lại rất thật thà. Nếu có
thể đem Hoa Hoa tống cho cậu thì hay.
" Lâm Hoa, ra chào dì và anh đi. Có thể cậu ấy sẽ là đệ tử của ta đấy !"Ông
bác đắc chí.
Lâm Hoa hết sức ngượng ngùng đẩy đẩy vai cha. Rồi cô quay ra chào bà Diệp và
Diệp Bách. Diệp Bách chủ động đưa tay bắt lấy tay cô.
" Chào em, anh là Diệp Bách, còn em?"
"Em tên Lâm Hoa."_ Lâm Hoa rụt rè.
Xúc cảm mãnh liệt khi chạm vào bàn tay ấm nóng, to lớn bao phủ tay cô như có
một dòng điện xuyên thẳng lên đại não làm Lâm Hoa cứng đờ. Cô e dè rút tay về.
Bàn tay Diệp Bách chơi vơi giữa khoảng không, anh thu tay, nắm chặt thành
quyền. Anh ngạc nhiên vì những cảm xúc hỗn loạn trong lòng khi nhìn vào mắt
cô, chạm vào bàn tay cô. Anh lắc đầu cố xua đi.
"Cậu bé vào đây."_Tiếng nói của ông bác làm cả hai sực tỉnh. Diệp Bách vội
vâng một tiếng chạy vào, Diệp bà và Lâm Hoa theo sau.
Căn nhà gỗ đơn sơ chỉ có hai chiếc giường, một cái bàn nhỏ ở trên chất đầy
sách, ở góc trong căn nhà cũng toàn là sách. Bên góc phải có một cái tủ tre để
quần áo.Diệp Bách đưa mắt khắp căn phòng, chợt anh như bất động khi thấy thứ
trên nóc tủ. Đó chẳng phải là chiếc cúp của King Chef sao? Sao nó lại ở đây?
Diệp Bách ngờ vực quay sang nhìn ông bác kia. Ông chỉ cười hiền hòa:
"Chào cậu, ta là Lâm Hưng."
Lâm Hưng là một cái tên in dấu rất sâu trong làng ẩm thực Thế giới. Lâm Hưng
đăng quang King Chef năm 1990, cách đây hơn 10 năm. Nhưng theo giới báo chí và
những tin tức trong nội bộ ngành ẩm thực đồn đại thì chưa từng có ai đánh bại
được Lâm Hưng. Những King Chef đăng quang sau này đều không bằng một góc của
ông, ông ta là bá chủ ngành ẩm thực. Nếu như ông không nói không rằng bỏ thi
đấu thì hẳn là ông sẽ ẳm hàng chục cái cúp King Chef về. Nhưng không một ai
hiểu được tại sao ông lại từ bỏ khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng và mất
tích gần 10 năm. Ông là một người có khả năng thiên phú với vị giác gần như
tuyệt đối, cộng thêm đam mê nấu nướng hừng hực đã tạo nên một King Chè huyền
thoại.Đúng, ông chính là huyền thoại của ẩm thực Thế Giới, là một bức tượng
đài vững chắc trong lòng những người yêu nghệ thuật nấu nướng. Ngoài vị giác
kinh khủng kia, kĩ năng dùng dao dùng máy hay những dụng cụ khác đều rất điêu
luyện. Kiến thức về những thứ có thể cho vào nồi của Lâm Hưng thực sự rất đáng
nể, không khác gì một vị giáo sư, tiến sĩ.
Diệp Bách sững sờ nhìn Lâm Hưng, không nói nổi một chữ. Ông bác thấy thế lại
tiếp tục giải thích:
" Ta đi khắp Thế giới đã gần 10 năm, ta muốn tìm một người kế vị cho huyền
thoại King Chef. Nhưng ta đến bây giờ mới gặp được cậu.Ta không cần một người
tài giỏi à không biết đạo lí. Người ta cần trước tiên phải có một tấm lòng
đẹp, và sự đam mê nấu nướng, yêu nấu ăn như sinh mệnh. Bởi vậy ta đi khắp nơi
ăn cơm từ thiện để mong tìm được một người như vậy. Và ta đã tìm ra cậu, Diệp
Bách.Ta thấy tring mắt cậu sự đam mê, lòng nhiệt huyết, và cả sự ấm áp."
Diệp Bách ngỡ ngàng vội quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục :
" Sư phụ, xin hãy thu nhận con."
Ông Lâm Hưng nở nụ cười qủy quái:
"Được, ta sẽ thu nhận con. Với một điều kiện. Cho chúng ta về thành phố đi, ở
đây riết chán quá rồi. Không bằng cho ta và Hoa Hoa ở chỗ con luôn đi, vẹn đôi
đường.."
Diệp Bách hơi ngượng. Diệp bà đứng cạnh thấy thế liền chen vào:
"Được thôi, được thôi.. Về nhà chúng tôi đi, nhà tuy không rộng lắm nhưng vẫn
đủ chỗ cho hai người mà. Tiện dạy cho tiểu Bách luôn.."
Thật ra bà Diệp có cảm tình với Lâm Hoa ngay từ đầu. Cô bé dễ thương lại có vẻ
hiền lành, trong đôi mắt luôn có điểm sáng ngời.. Bà rất muốn đem cô bé về làm
con dâu nên nhân cơ hội này kết duyên cho hai đứa.
Hôm đó, Diệp Bách và mẹ ở lại làng một đêm, trò chuyện, ăn uống với ông Lâm
Hưng và Lâm Hoa. Lâm Hoa ban đầu còn rụt rè nhưng thấy Diệp Bách cởi mở nên
cũng trò chuyện vui vẻ. Cô đã cảm nhận rõ trái tim mình. Suốt 17 năm qua, lòng
cô chưa bao giờ thỏa mãn như lúc này.Trái tim dường như chỉ đập vì người đàn
ông mang tên Diệp Bách. Cô khẳng định mình thích anh và cô quyết sẽ theo đuổi
anh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Bách và Diệp bà cùng hai cha con Lâm Hoa lên đường
về thành phố A.
Trời trong vắt, không một gợn mây, tiếng chim ríu rít khiến cho lòng Diệp Bách
thoải mái. Tầm mắt anh như được mở rộng. Anh thấy trong lòng sục sôi. Anh biết
mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.