Bại Đầu Tiên (2)


Người đăng: socoladang97@

Đến lươt Diệp Bách. Anh ung dung bê khay bò hầm của mình đặt trước mặt giám
khảo . Nhìn nồi nước dùng đậm đà và mùi thơm nức xộc vào mũi làm ai cũng bụng
sôi dãi chảy. Diệp Bách giới thiệu sơ qua về món ăn, anh cố ý nhấn mạnh vào
cách chế biến thật chi tiết, vì anh biết so với những thí sinh khác, món bò
của anh có ưu điểm tuyệt đối về kĩ thuật.
Quả thực món " Bò hầm rượu vang của Diệp Bách ngon không tả nổi. Ban giám khảo
thỏa mãn nhìn anh với vẻ tán thưởng:
"Tỉ lệ thịt và rượu vô cùng chuẩn xác, hương vị đúng chuẩn nước Pháp, Kĩ thuật
lại nhuần nhuyễn, điêu luyên. Hôm nay em làm rất tốt."
Diệp Bách vui vẻ bê khay về vị trí. Lúc đi ngang qua chỗ Ngô Tôn, loáng thoáng
có tiếng cười khẩy, giọng nói mỉa mai đâm thẳng vào tai Diệp Bách "Sách vở!".
Diệp Bách sửng sốt. Anh hậm hực vì Ngô Tôn chọc đúng vào chỗ đau của anh. Đúng
là Diệp Bách chỉ dựa vào sách vở để làm ra món này, bời vì kĩ thuật nấu món bò
hầm này rất phức tạp, lại quá nhiều loại nguyên liệu. Anh không dám cũng như
chưa bao giờ nghĩ đến việc phải sáng tạo vì anh nghĩ như vậy là đủ. Nhưng khi
Ngô Tôn bước lên trước Ban giám khảo đưa lời giới thiệu, anh biết anh sai
rồi. Ngô Tôn quá giỏi. Anh ta hiểu biết rất rộng về các nguyên liệu và thành
phần hóa học của chúng. Ví như món "Cá hồi sốt kem" hôm nay. Anh ta đã dùng kĩ
thuật áp chảo nhuần nhuyễn và giấm chua để khử sạch mùi tanh của cầm vẫn giữ
được hương vị, lúc ăn với kem có cảm giác béo ngậy nhưng lại không ngán. DIệp
Bách thua, thua hoàn toàn, cả trong suy nghĩ và kiến thức anh đều thua. Anh
đứng sững nhìn Ngô Tôn cầm tắm bằng khen và đứng lên bục nhận giải. Anh hoa
mắt. Gương mặt điển trai thoắt trắng thoắt xanh. Luận về kĩ thuật, kiến thức,
sức sáng tạo Ngô Tôn đều hơn hẳn anh.Diệp Bách như không tin vào mắt mình. Anh
hết nhắm rồi lại mở mắt. Anh vẫn không tin nổi. Thật sự không tin nổi.

Tối hôm đó, anh nhốt mình trong phòng không ăn, không uống. Anh cứ nằm như vậy
nhìn thẳng lên trần nhà. Rốt cuộc có khả năng để trở thành King Chef không?
Anh hoang mang. Con đường anh đi liệu có sai không? Bốn năm qua, anh đã có hết
sức rèn luyện, những tưởng có thể bước lên võ đài đọ sức với các đầu bếp quốc
tế khác, nhưng chỉ một Ngô Tôn trong trường đã khiến anh thua thảm hại. Diệp
Bách nhốt mình trong phòng hai ngày liền. Diệp bà và Diệp lão không còn cách
nào khác đành nhờ thợ phá khóa. Vừa vào thấy con trai ngồi thẩn thờ nhìn chăm
chăm lên trần nhà không nhúc nhích, Diệp bà ôm mặt khóc nức nở.Bà biết lần
thua này ảnh hưởng như thế nào tới thằng bé. Nhưng bà không thể làm gì hơn
ngoài việc chấp nhận.Bởi vì bà biết để Diệp Bách theo đuổi ước mơ thì chính
anh phải vượt qua. Chẳng có con đường nào không có thách thức và trở ngại cả.
Mặc dù biết là vậy nhưng khi nhìn con trai sa sút như thế bà cũng đau lòng
lắm. Mới hai ngày mà Diệp Bách như già dặn hẳn.Đôi mắt anh thâm sâu, không còn
nét thơ ngay như ngày nào, cằm mọc râu lún phún, cả người tiều tụy. Diệp bà và
Diệp lão đến bên cạnh an ủi anh.
"Con à, vấp ngã hôm nay con phải tự đứng lên, con nhớ lời cô Lữ không? Con là
viên ngọc thô, chính con phải tự mình phá vỡ lớp đất đá bên ngoài thì mới tỏa
sáng được."
Diệp lão gật gù:
"Đúng đấy con trai, con phải cứng cáp lên. Đây mới chỉ là lần đầu tiên thất
bại, không được nản lòng."
Diệp Bách trầm mặc vài giây rồi mở miêng :" Mẹ, con muốn đi làm từ thiện."
Diệp Bách cần bình tâm, anh cần thời gian để vực dậy niềm tin đối với bản
thân.


Dấu Chân Nhỏ Khuất Sau Bóng Anh - Chương #4