Người đăng: socoladang97@
Vài ngày sau Lâm Hoa lại bốc hơi một cách thần bí. Diệp Bách sáng nào cũng dậy
sớm để luyện tập mà cô đã chẳng thấy tăm hơi đâu. Diệp Bách mệt mỏi, anh không
muốn nghĩ tới cô nhưng không hiểu tại sao hình bóng cô cứ luôn xuất hiện trong
đầu anh. Hình như anh nhớ cô? Anh vội lắc mạnh đầu, cố xua đi ý nghĩ điên
khùng đó.
Lâm Hoa đang bận tối mắt tối mũi trang trí lại cho căn nhà mới. Cô thay toàn
bộ ga giường, mua salon mới, chuẩn bị thêm một vài dụng cụ nấu bếp. Còn hai
ngày nữa là đến sinh nhật Diệp Bách, Lâm Hoa muốn trang hoàng ngôi nhà thật
đẹp coi như món quà tặng anh.
2 ngày sau.
Hôm nay là sinh nhật Diệp Bách, cũng là ngày kỉ niệm anh đã hoàn thành khóa
huấn luyện địa ngục của sư phụ. Bây giờ anh đã đủ lông đủ cánh để bước lên võ
đài đọ sức với các đầu bếp chuyên nghiệp. Mọi người ai cũng vui vẻ chúc mừng
anh. Chỉ riêng anh cảm thấy thật cô độc. Người con gái đó đã từng hứa sẽ luôn
ở đây, bên cạnh anh, vậy mà ngay cả sinh nhật anh cô cũng không xuất hiện.
Không biết cô còn nhớ hay đã quên. Có lẽ lời nói hôm đó của cô chỉ là nhất
thời. Diệp Bách im lặng nhắm chặt hai mắt, ngăn cho hốc mắt đỏ hồng. Anh nhớ
cô, khẳng định là rất nhớ cô. Hôm nay vì chúc mừng anh, sư phụ đã đích thân
vào bếp, nhưng những món ăn trước mắt vào miệng anh đều nhạt thếch, vô vị. Cả
những lời nói của cha mẹ anh cũng không để tâm. Hiện tại anh chỉ biết trái tim
anh đang kêu gào muốn được gặp cô. Diệp Bách ăn qua loa vài miếng rồi gượng
cười trở về phòng. Anh bước đến ban công nhìn xuống dưới. Anh muốn chờ cô về
để được nhìn thấy cô đầu tiên. Anh mệt mỏi tựa như bị rút hết sinh khí. Anh cứ
đứng như thế hồi lâu, hồi lâu....
Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên báo tin nhắn đến. Diệp Bách lật đật lôi
điện thoại ra. Hi vọng đó là cô. Quả thực là cô. Tin nhắn đến từ số điện thoại
Lâm Hoa chỉ vỏn vẹn vài từ:" Số 17 phố Wall."
Diệp Bách nhíu mày rồi vội vàng mặc áo khoác chạy ra ngoài. Băng qua vài con
đường. Anh tìm đến ngôi nhà số 17. Chỉ thấy căn nhà tối om, không chút ánh
sáng, cửa thì khép hờ. Anh chợt thấy bất an. Lẽ nào cô đã xảy ra chuyện? Diệp
Bách đẩy mạnh cửa bước vào.
"Tách... Tách..." Không gian bừng sáng. Tiếng hát trong trẻo từ cất lên:"
Happy birthday to you... Happy birthday to you... Happy birthday to Diệp
Bách...Happy birthday to you..." Lâm Hoa trong bô váy trăng tinh khôi đang
bước về phía anh với chiếc bánh trên tay. Cô mỉm cười, nụ cười tươi tắn, ánh
mắt lấp lánh. Diệp Bách như ngừng thở. Anh quá bất ngờ. Không ngờ cô biến mất
mấy ngày nay là để chuẩn bị những thứ này cho anh. Lòng anh vừa vui vừa xót.
Anh nhẹ nhàng cất bước đến bên cô, anh nghiêng người, mắt anh chạm mắt cô,
quyến luyến nhau. Thấy cô ngại ngùng đỏ mặt, anh hạnh phúc biết bao. Anh cúi
đầu nguyện ước dưới ánh nến, ước rằng cô sẽ mãi bên anh như thế này. Anh biết
như vậy là ích kỉ, nhưng anh mặc. Chỉ cần cô ở bên anh, chuyện gì anh cũng
mặc.
Diệp Bách nắm tay Lâm Hoa kéo cô đến bên ghế sô pha. Hai người nhìn nhau khúc
khích cười. Anh và cô cứ thế ngồi bên nhau anh bánh, trò chuyện. Anh đùa giỡn
hỏi cô:
" Hoa Hoa này, quà của anh đâu? Đừng nói với anh là em không có chuẩn bị nha."
Lâm Hoa mỉm cười quyến rũ nhìn Diệp Bách. Cô chỉ chỉ tay xuống dưới chân. Diệp
Bách không hiểu lắc đầu nhìn cô. Lâm Hoa giả bộ bực bội đẩy đẩy anh:
" Là quà của em đó. Căn nhà này."
Diệp Bách lại một lần nữa ngu ngốc nhìn Lâm Hoa. Anh cũng chưa phải " trai bán
hoa", sao lại đi nhận "nhà" của phụ nữ chứ. Anh kiên quyết lắc đầu cự tuyệt.
Lâm Hoa lại cười, chọc chọc tay vào má anh:
" Anh ngố quá. Ai cho anh nhà chứ. Em chỉ cho anh mượn chỗ để luyện tập thôi.
Còn nhà vẫn là của em. Cực khổ lắm em mới lấy được nó. Mắc gì cho anh chứ."
Diệp Bách à một tiếng. Anh cười hì hì:
" Được thôi, anh nhận. Cung kính không bằng tuân mệnh."