Nhà


Người đăng: socoladang97@

Lâm Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:
" Thực ra, tôi rất thích căn nhà của anh. Thiết kế rất đẹp, nhất là căn bếp
ấy. Tôi trả giá gấp đôi thị trường. Anh không muốn bán sao?"
" Đây là thiết kế của Smith"
Cái gì? Lâm Hoa ngạc nhiên. Smith là kiến trúc sư nổi tiếng thế giới đấy. Nếu
vậy thì ngôi nhà này có mà bằng cả chục căn biệt thự ở trung tâm thành phố.
Lâm Hoa ngồi ngây ra. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Dù sao cũng đã
gặp được chủ nhà, cô phải dùng mọi cách để có được.:
" Tôi rất muốn có nó, không chỉ vì tôi thích mà còn vì một người. Mong anh có
thể bán nó cho tôi. Dù sao anh cũng để trống mà. Tôi trả anh gấp 3 được
không?"
Ngô Tôn mỉm cười thích thú nhìn cô. Anh cũng không cần tiền. Anh chỉ cần một
người mua có thể trân trọng ngôi nhà. Anh thấy ở cô điều đó. Đầu anh đã có đáp
án nhưng anh vẫn muốn chọc ghẹo cô một chút.
" Được rồi. Tôi có thể bán nó cho cô với giá gấp đôi giá thị trường. Nhưng tôi
có một điều kiện."
" Gì cũng được. chỉ cần không giết người cướp của, tôi chấp nhận hết."
Ngô Tôn chậm rì nhâm nhi cốc cà phê đen. Thật lâu sau đáy mắt màu lam lóe lên
tia dịu dàng. Anh nói:
" Điều kiện là..... để tôi theo đuổi cô."
Lâm Hoa trố mắt nhìn Ngô Tôn. Cô không thể ngờ được người chủ nhà khó tính,
suốt một tháng hành hạ cô lại thốt ra được cái điều kiện quái gở như vậy. Lâm
Hoa không dám mắng chửi ra miệng nhưng trong lòng lại lộn xôn tứ tung cả lên.
Nếu như cô đồng ý thì còn phải dây dưa nhiều với anh ta, cô thật sự không
thích. Cô còn phải dành thời gian cho Diệp Bách nữa. Cả tháng nay, cũng chỉ vì
anh ta mà cô không được nhìn thấy Diệp Bách của cô. Cô rất nhớ anh. Nhưng nếu
cô không đồng ý thì có lẽ công sức cả tháng trời của cô đổ sông đổ bể hết. Dù
sao thì là để anh ta theo đuổi còn đồng ý hay không là chuyện của cô mà.
Lâm Hoa đắn đo hồi lâu mới lên tiếng.
" Được, tôi đồng ý."
Thỏa thuận xong mọi việc, hai người đứng dậy ra về. Ngô Tôn mở lời muốn đưa
Lâm Hoa về, cô tính khéo léo từ chối thì bị anh ta chặn họng:
" Đừng quên điều kiện của chúng ta."
Lâm Hoa không biết làm gì hơn, cô mệt mỏi ngồi lên xe anh ta. Đưa địa chỉ nhà
cho Ngô Tôn, Lâm Hoa nhắm mắt, tựa đầu vào ghế giả vờ ngủ. Cô không muốn nói
chuyện với anh ta. Thực sự thì cô không ghét Ngô Tôn nhưng cô lười phải tiếp
chuyện với người lạ.
Ngô Tôn chỉ im lặng lái xe, chốc chốc lại quay sang nhìn cô. Trên gương mặt
cao ngạo thoát ra nụ cười.
Chiếc xe dừng lại trước nhà. Lâm Hoa cúi đầu cảm ơn rồi bước xuống xe, đi
thẳng vào nhà, trước sau không nhìn Ngô Tôn lấy một cái. Cô vui vẻ nghĩ đến
căn nhà kia, mỉm cười ngốc nghếch.
Diệp Bách đang đứng trên ban công phòng anh ngắm phố xá thì chợt thấy chiếc
BMW sang trọng dừng trước nhà anh. Rồi Lâm Hoa mỉm cười ngây ngốc bước xuống.
Chiếc xe vẫn đứng đó cho đến khi của nhà lịch xịch mở ra mới rời đi. Diệp Bách
bỗng cảm thấy ngạc nhiên. Anh bước ra khỏi phòng vừa lúc Lâm Hoa đi vào. Trên
mặt cô vẫn giữ nụ cười vui vẻ. Anh bắt đầu cảm thấy khó chịu. Diệp Bách mở
miệng hỏi cô mà không ngờ lời nói của mình toàn mùi giấm:
" Em mới đi chơi với bạn về à?"
Lâm Hoa giật mình nhìn anh cô lại nở nụ cười hạnh phúc đến chói mắt.
" Vâng em đi với bạn mới về."
" Là ai mà khiến em vui như vậy?"_ Diệp Bách hằn học. Trong lòng anh gào
thét"Là ai? Trai hay gái?" nhưng anh không dám hỏi. Anh cũng chẳng hiểu nổi
mình bị cái gì nữa.
" À, một người bạn mới quen thôi."_ Lâm Hoa trả lời nhát gừng. Cô chỉ là muốn
giữ bí mật chuyện ngôi nhà để cho anh một bất ngờ nên mới nói không rõ ràng
như vậy.
Nhưng Diệp Bách đâu biết, anh chỉ cảm thấy cô như đang giấu diếm cái gì đó. Mà
hẳn là chuyện đó làm cô rất vui sướng. Anh khó chịu bỏ vào phòng đóng sầm cửa
lại. Nằm phịch xuống giường, gác tay lên trán, anh suy nghĩ. Cả tháng nay
không gặp được cô vì cô có bạn mới sao? Cô đã quên mất anh chăng? Bạn cô là ai
chứ? Anhh có hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi muốn hỏi cô nhưng chả mở miệng nổi.
Anh mệt mỏi. Anh không rõ cảm giác của mình lúc này, khó chịu, buồn bực, ừm..
có chút đau âm ỉ. Anh cứ nằm như thế rồi thiếp đi lúc nào không


Dấu Chân Nhỏ Khuất Sau Bóng Anh - Chương #14