Người đăng: socoladang97@
Diêp Bách mải mê luyện tâp từ ngày này qua ngày khác. Chỉ trong vài ngày, tủ
lạnh chất đầy đò dự trữ của bà Diệp trống trơn. Mọi thứ trong bếp đều bị anh
băm vằm. Diệp bà cùng Diệp lão trở về sau chuyến đi du lịch dài 2 tuần. Bà
Diệp vừa vào nhà chưa kịp đặt mông xuống ghế đã hét lên thảm thiết. Đôi giày
thể thao đắt tiền của bà đã bị ai đó gỡ mất đế. Bà vội chạy vào bếp kiếm Diệp
Bách. Anh vẫn đang mải mê cắt những món đồ mới tìm được. Bà Diệp hoảng hốt
nhìn căn bếp lộn xộn với đống đồ bày la liệt trên bàn ăn, trên bếp, cả dưới
đất nữa. Con trai bà thì đang tỉ mỉ cầm đế giày trắng bỏ lên thớt chuẩn bị
cắt. Lại một tiếng thét chói tai vang lên: " DIỆP BÁCH....." Diệp Bách giật
nảy, con dao rơi xuống đất. Ông Diệp cung ông Lâm Hưng nghe tiếng cũng chạy
vào xem. Lúc nhìn thấy căn bếp, Diệp lão cứng đờ. Chỉ có ông Lâm Hưng chậc
chậc lưỡi, ra vẻ mọi chuyện không liên quan tới mình:
" Bách à, lớn như vậy rồi mà con còn chơi đồ hàng sao?"_ Sư phụ anh mỉm cười
xảo trá.
Bà Diệp tức tối xả cho anh một trận nên thân. Anh ngồi suốt cả mấy tiếng đồng
hồ nghe mẹ mắng. Mệt chết được.
Tối đó anh lê tấm thân nhức mỏi cùng lỗ tai đã ong ong về phòng. Nằm dài trên
giường, anh chợt nhớ tới cô gái nhỏ kia. Nhớ bàn tay đã từng massage cho anh,
khiến anh thoải mái, nhớ cánh môi hồng chạm vào da anh, nhớ những lúc cô nhăn
mặt nhíu mày... Đã mấy tuần rồi anh không nhìn thấy cô. Không rõ cô đã đi đâu
,làm gì nữa. Hình như sau đợt chữa trị đó cô trốn mất biệt. Có khi nào cô đang
tránh anh. Nhưng mà anh nhớ anh đâu có làm gì sai chứ? Anh suy nghĩ miên man.
Lâm Hoa mấy ngày nay gần như mất tích khỏi nhà. Cô đang tích cực tranh giành
ngôi nhà trên phố Wall kia. Cô tới tìm trợ lí của chủ nhân ngôi nhà đó xin số
điện thoại, số nhà, địa chỉ mail,.... tất cả những thứ có thể liên lạc được.
Nhưng ngặt nổi, cô gọi điện thì bên kia chỉ nhấc máy đúng một cuộc đầu tiên
nhưng chỉ vừa nghe cô nói chưa được một câu đã dập máy, và rồi thì những cuộc
gọi sau đó chỉ còn tiếng "tè..tè." vô vọng. Cô tìm tới nhà bấm chuông cửa.
nhưng chưa kịp nói hết lí do cửa đã đóng sầm lại. Cô còn gửi hàng trăm cái
mail năn nỉ ỉ ôi để chủ nhân đó kí hợp đồng nhưng dường như tất cả đều vô ích.
Sáng nào Lâm Hoa cũng ra khỏi nhà từ lúc sáng sớm đến tận tối khuya mới về. Cô
mệt muốn chết rồi. Nhưng nghĩ tới anh cô lại như được tiếp thêm sức mạnh để
chiến đấu với tên chủ nhà khó ưa kia.
Cuối cùng vào một ngày đẹp trời nọ, Lâm Hoa cũng có được lời đồng ý gặp mặt
của chủ nhà. Cũng nhờ cô một tuần bảy ngày, kiên trì trong một tháng, hết gọi
điện, nhắn tin, đập cửa nhà, anh ta cũng chịu ừ với cô.
Lâm Hoa và người kia hẹn nhau ở một nhà hàng Pháp nhỏ. Cô đến sớm chừng nửa
tiếng đồng hồ ngồi đợi người kia. Vì cô muốn giữ phép lịch sự nhưng có lẽ lí
do chính là cô quá phấn khích.
Cửa nhà hàng bật mở làm rung động chiếc chuông gió. Lâm Hoa giật mình quay đầu
chờ đợi. Cô nhìn thấy một người đàn ông với đôi mắt màu lam nhìn ngó xung
quanh. Gương mặt thon nhỏ, mũi cao da trắng, nam tính khỏe mạnh, đẹp đến mức
khiến người khác nín thở. Lâm Hoa ngồi ngây ra nhìn vị khác kia. Thật đẹp. Nếu
không phải cô đã gặp Diệp Bách, ắt hẳn sẽ khẳng định người này là đệ nhất mỹ
nam.
Vị khách kia lướt mắt qua cô rồi dời chân đi đến. Lâm Hoa ngạc nhiên. Không lẽ
đó là người chủ nhà khó ưa? Lâm Hoa ngưng mắt nhìn chằm chằm vị khách đẹp đẽ
đó đến trước mặt cô. Anh chìa tay ra, lịch sự lên tiếng:
" Chào cô, tôi là chủ nhà, Ngô Tôn. Rất hân hạnh được gặp cô."
Lâm hoa vội đưa tay ra bắt lấy tay anh
" Chào anh. Tôi là Lâm Hoa."
Ngô Tôn đưa mắt quan sát Lâm Hoa. Thực ra trước đó anh đã rất ấn tượng với cô
gái Lâm Hoa này. Cả một tháng trời làm phiền anh không ngừng. Trời chưa sáng
hẳn đã bị tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi đánh thức, rồi liên tục cả ngày
cứ cách 2, 3 phút lại có một tin nhắn tới... Chưa kể cô ngày nào cũng đến năn
nỉ anh bán nhà cho cô. Anh sắp phát điên lên rồi. Ngôi nhà đó là một trong
những ngôi nhà mà Ngô Tôn rất thích. Căn nhà được Smith_bạn học anh và cũng là
một kiến trúc sư lừng danh tự tay thiết kế và xây dựng tặng anh. Căn nhà không
chỉ hợp phong thủy mà những chi tiết đều rất hài hòa tinh tế. Anh chưa bao giờ
đăng tin bán nhà hay những thứ gì đại loại thế nhưng không biết tại sao cô gái
này lại tìm được rồi còn liên lạc với trợ lí của anh sắp xếp mọi thứ mà không
có sự đồng ý của anh. Anh cũng rất hứng thú với cô. anh thấy ở cô sụ nhiệt
thành ít ai có. Anh hỏi cô:
" Tại sao tôi phải bán nhà?"