Thuật


Người đăng: socoladang97@

Đợt huấn luyện về kiến thức và vượt qua rào cản tâm lí đã kết thúc với kết quả
hoàn mỹ. Tiếp theo ông Lâm Hưng lại mở thêm khóa dạy về những kĩ thuật cho
Diệp Bách. Theo quan sát của ông, Diệp Bách có những kĩ năng khá tốt trong
việc sử dụng các dụng cụ nấu nướng nhưng có một khuyết điểm nhỏ ở kĩ thuật
dùng dao của anh lại khiến ông lo lắng.
Ông Lâm Hưng và Diệp Bách mặc tạp dề đứng trong phòng bếp, trước mặt hai người
là một loạt những con dao lớn nhỏ, dao phay, dao thái, dao răng cưa,..... Ông
Lâm Hưng hắng giọng:
" Diệp Bách, nói ta nghe xem những kiến thức về dao và kĩ thuật dùng dao con
học được ở trường trong suốt mấy năm qua nào."
Diệp Bách đứng thẳng lưng, ánh mắt kiên định, anh nói rành rọt:
" Thưa sư phụ, đối với dao thái rau của hay thái thịt, đòi hỏi tốc độ và đẹp
mắt, con dao phải nhẹ và vừa tay cầm. Lúc cầm dao ngón cái và ngón giữa đặt
hai bên bề mặt dao, còn các ngón tay còn lại cầm lấy chuôi dao để tay sử dụng
được linh hoạt. Còn đối với dao phay... Dao cắt bánh...."
Diệp Bách nói rõ ràng. Sư phụ gật gù hài lòng. Công nhận đầu óc của thằng nhóc
này tốt thật, nhớ rõ từng chi tiết như vậy thật không bình thường chút nào.
Nhưng đó mới chính là khuyết điểm lớn nhất của anh. Vì một khi bạn cố ghi nhớ
thứ gì đó, bạn sẽ mặc định rằng đó là chân lí, cho dù cả thế giới có chống lại
bạn thì bạn cũng khăng khăng bảo vệ cái chân lí đó, mà điều đó sẽ làm bạn khó
tiến xa hơn được. Ông Lâm Hưng nhẹ giọng yêu cầu Diệp Bách thực hiện thao tác
với con dao thái và 100 gram thịt heo nạc. Tay anh thoăn thoắt đưa lưỡi dao,
từng nhát dao cắt xuống rất chuẩn và đẹp mắt. Thời gian anh hoàn thành là 3
phút 11 giây. Diệp Bách mỉm cười nhìn sư phụ. Thật ra, những kĩ thuật không tệ
nếu không muốn nói là khá tốt nên anh rất tự tin trong việc luyện tập cùng sư
phụ. Anh nghĩ sư phụ không có lí do gì có thể bắt bẻ anh được. Ai ngờ ông Lâm
Hưng nhíu mày, đưa ra một kết luận khiến anh bất ngờ:
" Quá chậm. Ta có thể làm nhanh hơn con gấp 3 lần đấy."
Nói xong, ông cầm con dao hướng về phía cái thớt trước mặt. Tay ông giơ lên.
"Xoẹt....xoẹt....xoẹt..". Diệp Bách lóa cả mắt. Nhanh đến mức anh không thể
nhìn rõ được. Anh còn nghi ngờ không biết sư phụ có cắt nhầm tay không nữa?
Tốc độ thật sự mà nói chỉ có hai từ "siêu nhân" mới diễn tả hết được. Sư phụ
dừng tay, đồng hồ chỉ đúng 1 phút. Diệp Bách há hốc mồm kinh ngạc. Quả thật
quá đáng sợ.
" Điều đáng nói ở đây không nằm ở kĩ thuật mà là ở điểm mạnh và thói quen của
mỗi người. Con quá chú trọng kĩ thuật mà quên mất rằng người dạy con trước kia
căn bản cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Cô ta cũng có những điểm
mạnh và thói quen riêng. Có thể kĩ thuật đó đối với cô ấy thì rất được phát
huy nhưng với con mầ nói chẳng khác gì mặc nhầm quần của người khác cả. Con có
nhớ những người bán thịt ở chợ không? Thấy thế nào?"_Ông Lâm Hưng giảng giải.
Diệp Bách nhớ lại những lần đi chợ cùng sư phụ. Anh đã từng trầm trờ ngạc
nhiên nhìn kĩ thuật của họ. Nó không theo quy củ nhưng tốc độ lại rất đáng nể.
" Đó chính là điểm mạnh và thói quen." _Ông Lâm Hưng kết luận.
Diệp Bách nhắm mắt, anh mơ hồ cảm nhận sức mạnh từ các đầu ngón tay truyền
đến. Đặt tay lên con dao kia theo tiềm thức. Anh mở mắt. Mọi thứ khác xa với
những gì mà anh được học. Những ngón tay anh không ở đúng vị trí nhưng anh lại
cảm nhận được sức mạnh có thể tác động lên lưỡi dao. Anh vội vàng đưa dao cắt
một miếng thịt khác. Lần nay anh chỉ mất 2 phút 46 giây. Anh hoàn toàn sững
sờ. Hóa ra những thứ mà anh vẫn xem là chân lí trước đây lại không phải. Một
lần nữa sư phụ đánh trúng vào yếu điểm của anh. Anh hoàn toàn bội phục.


Dấu Chân Nhỏ Khuất Sau Bóng Anh - Chương #12