Người đăng: socoladang97@
Ngày hôm sau, Diệp Bách cùng Lâm Hoa bắt đầu cuộc điều trị chứng tâm lí. Thật
ra nói là điều trị nhưng công việc của "bác sĩ" Lâm Hoa rất đơn giản. Cô ngồi
bên cạnh và nhìn anh. Chỉ nhìn anh thế thôi. Lâm Hoa khá thích thú với việc
này. Cô có thể quang minh chính đại mà quan sát anh thật kĩ hàng giờ, hàng giờ
mà không sợ gì cả. Cô cố khắc thật sâu từng đường nét của anh vào nơi đáy
lòng.
Diệp Bách ngồi làm bài tập mà cứ vặn vẹo không yên. Thật tình khi ngồi cạnh
Lâm Hoa, toàn bộ tế bào trong cơ thể anh cứ như đang lên dây cót, căng cứng.
Nhưng cảm giác này anh chỉ hơi không quen chứ không hẳn là ghét bỏ. Anh cảm
nhận mùi hương quen thuộc của cô, hơi thở ấm nóng ấy phảng phất xung quanh
anh. Tâm trang anh dần dần buông lỏng. Anh hít thật sâu, cảm giác khoan khoái,
dễ chịu.
Lâm Hoa ngồi canh Diệp Bách học một lúc lâu nên thật sự hơi chán. Cô lôi
laptop từ phòng qua, leo lên giường của anh ngồi xem. Lâm Hoa đang đầu tư tiền
vào bất động sản. Cô đang tính mua vào căn nhà ở trên phố Wall thuộc thành phố
A, cách đây chỉ mười mấy phút đi bộ. Cô thật thích kiến trúc của căn nhà. Căn
nhà không lớn lắm, gồm một phòng khách, 2 phòng ngủ và một nhà bếp. Căn nhà
này rất đẹp, một cách hiện đại, không xa hoa nhưng lại rất tao nhã. Điều đặc
biệt khiến cô chú ý là phòng bếp của nó. Căn bếp được thiết kế như một phòng
nghiên cứu chuyên dụng. Trong đó có đủ loại máy móc hiện đại, những chiếc
nhiệt kế treo đầy phòng, nhiệt kế đo nước, nhiệt kế không khí.... Thoạt nhìn
căn bếp như của một nhà hàng 5 sao bạch kim nhưng nhìn kĩ lại thì nó còn đẳng
cấp hơn nhiều. Cô nghĩ đến anh. Hẳn anh sẽ rất thích ngôi nhà này. Nhưng có
một vấn đề khiến cô đau đầu. Đó là chủ nhân của căn nhà khăng khăng không chịu
kí tên vào hợp đồng mua bán trong khi thư kí của anh ta cùng cô đã thương
lượng xong moi việc. Cô tức đến nghiến răng. Nhìn dáng vẻ tập trung của Diệp
Bách, Lâm Hoa hạ quyết tâm phải lấy được căn nhà kia bằng bất cứ giá nào.
Diệp Bách ngồi học nhưng thỉnh thoảng mắt lại liếc nhìn cô. Thấy cô gái nhỏ
nhăn mặt nhíu mày anh chợt cảm giác lòng mình thanh thản, dễ chịu. Những biểu
cảm trên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu khiến anh không thể rời mắt.
Cứ như thế, thời hạn 3 ngày trôi qua nhanh chóng. Đến lúc sư phụ lại kiểm tra
anh. Cũng như lần trước, sư phụ ngồi ở góc phòng nhìn anh chằm chặp. Anh chỉ
mỉm cười nhìn lại sư phụ. 15 phút qua đi, ông Lâm Hưng thật sự bất ngờ trước
sự tiến bộ của anh. Ông lần lượt ra câu hỏi. Anh trả lời nhanh gon, chính xác
khiến ông Lâm Hưng gật gù tán thưởng.
Thực ra lúc gia hạn thời gian 3 ngày, ông Lâm Hưng cũng không nghĩ là Diệp
Bách có thể làm được. Nhưng có lẽ ông sai rồi. Bởi vì trong cuộc sống luôn
xuất hiện những điều kì diệu. Và điều kì diệu đó đã xuất hiện trên Diệp
Bách_đệ tử của ông.
Diệp Bách cũng biết sự bình phục của anh rất lạ lùng. Bởi những rào cản tâm lí
hình thành là do có một đả kích lớn trong quá khứ gây ra thông thường để chữa
trị thì ít nhất phải mất một tháng hoặc lâu hơn là vài năm, cũng có thể vĩnh
viễn ăn sâu vào tâm thần, không bao giờ chữa được. Nhưng anh chỉ cần có 3 ngày
đã có thể vượt qua. Điều đó khiến anh suy nghĩ rất nhiều. Do anh có khả năng
hay nhờ có cô ở cạnh? Có lẽ trong lòng anh đã có đáp án.