Bệnh Tâm Lí


Người đăng: socoladang97@

Diệp Bách thoáng kinh ngạc. Anh không ngờ được thứ anh phải học trong suốt một
tuần qua là khống chế áp lực tâm lí. Suy nghĩ kĩ lại thì sư phụ nói rất đúng.
Lần đầu tiên anh thi nấu ăn là ở giải "Ẩm thực niên thiếu", lúc đó anh đã rất
run sợ, chứng tỏ khả năng chống lại áp lực của anh tương đối kém, nhưng may
mắn là những thí sinh khác đều nhỏ tuổi và cũng không có ai nổi bật nên anh
mới dễ dàng rinh chức vô địch về. Nhưng sau lần thất bại trước Ngô Tôn, Diệp
Bách đã đánh mất bản thân. Anh bắt đầu sợ hãi những cuộc thi, những kì kiểm
tra. Bóng ma tâm lí đè nặng lên anh. May là anh đã gặp được sư phụ. Sư phụ đã
chỉ ra khuyết điểm lớn nhất của anh. Và anh cũng biết vần đề về mặt tâm lí này
cũng chỉ chính anh mới có thể vượt qua.
" Nội trong vòng 3 ngày.con phải chiến thắng được vấn đề này. Có vậy ta mới có
thể tiếp tục dạy con được.... Hừ.. Con tự mình nghĩ cách đi."_ Ông Lâm Hưng
tức đến mức mặt đỏ phừng phừng. Ông quay mặt bỏ bỏ vào phòng đóng của đánh
rầm. Ông cũng biết vấn đề này rất khó nhưng cũng rất dễ. Chỉ cần bốc đúng
thuốc là mọi chuyện đâu lại vào đấy.
Diệp Bách đau đầu. Anh biết bây giờ phải luyện tập ngay mới kịp. Anh cần một
người quan sát anh giống như camera vậy. Quan sát mọi hành động của anh, sẵn
sàng chỉ trích miệt thị anh, nhưng phải là một người thân thuộc với anh để
bóng ma tâm lí không bị đè nặng thêm. Anh nghĩ tới Lâm Hoa. Cô gái nhỏ đó làm
não anh căng cứng mỗi khi nhìn vào mắt cô. Anh lại không có định kiến với cô.
Có thể cô giúp được anh?
Diệp Bách chần chờ trước cửa phong Lâm Hoa hồi lâu. Anh không dám đưa t gõ
cửa. Anh sợ đối mặt với cô, với những chuyện xảy ra ngày đó. Đang mải ngơ ngẩn
thì cánh cửa phòng bật mở. Lâm Hoa mang theo chai nước rỗng tính ra ngoài. Có
lẽ cô đang khát nước. Diệp Bách vội xoay người, hai ba bước chạy trước rót li
nước đầy đem tới trước mặt Lâm Hoa, gãi đầu ngượng ngùng:
" Hoa Hoa này, em... uống nước không?"
Lâm Hoa nãy giờ vẫn cứ như khúc gỗ đứng ngay giữa cửa, nhìn chằm chằm vào anh.
Anh đang làm cái gì vậy chứ? Anh không giận cô sao? Có hàng vạn điều cô muốn
hỏi anh nhưng cô chỉ có thể im lặng. Diệp Bách lay lay bả vai cô, cô hoàn hồn
vội gật đầu như bổ củi. Nhận lấy li nước, lòng cô hoang mang. Diệp Bách cứ ậm
ừ mãi không nói được câu nào. Cô đang cất giọng:
"Anh tìm em có chuyện gì sao?"
"À Ờ ... thật ra là có một việc...."
Diệp Bách kể sơ lại quá trình khảo bìa của sư phụ và những nhận định về chứng
tâm lí của anh. Lâm Hoa nghe anh nói huyên thuyên, cô cảm giác cổ họng đắng
chát. Nhớ lại gương mặt trắng bệch của anh lúc nãy cô tự hỏi những ngày đó anh
đã trải qua như thế nào? Anh đã phải khổ sở rất nhiều có phải hay không? Cô
biết lòng kiêu hãnh của anh đối với khả năng của mình và cô cũng hiểu rõ cảm
giác lòng tự tôn bị dẫm đạp thống khổ ra sao. Thật sự rất kinh khủng. Cô đau
đớn. Cô hi vọng mình có thẻ làm một chút gì đó cho anh.
"Anh đừng sợ. Em sẽ luôn ở đây. Bên cạnh anh."_Lâm Hoa mở to mắt nhìn thẳng
vào Diệp Bách như muốn truyền hết tất cả sức mạnh cho anh.Như ngầm nói cho anh
biết sự kiên định không đổi dời của cô.
Diệp Bách lại một lần nữa cảm nhận được trái tim mình co rút. Từ trước đến
nay, bất kể có chuyện gì, bố mẹ và cả sư phụ đều khuyên anh tự mình cố gắng,
tự mình vượt qua. Nhưng cô gái nhỏ trước mặt lại dám hùng hồn tuyên bố sẽ luôn
bên cạnh anh. Phải chăng trên con đường khó khăn này anh đã không còn cô độc
nữa? Khóe mắt Diệp Bách ửng đỏ, anh vội quay người đi, che dấu cảm xúc nơi đáy
mắt. Anh nói:
"Cảm ơn em."


Dấu Chân Nhỏ Khuất Sau Bóng Anh - Chương #10