Không Tên!


Người đăng: Nh2kLov3

Hà Nội, thủ đô của xinh đẹp của con người Việt Nam. Đêm đông Hà Nội đầy náo
nhiệt, Gia Bảo cùng Minh Ngọc đạp xe đi dạo trên đường Nguyễn Tất Thành.

- Đêm ở Hà Nội mùa này đẹp anh nhỉ? Hihi

- Ừm, nhưng sao đẹp bằng em được...

- Anh chỉ được cái khéo nịnh thôi...

- Nịnh đâu, anh khen mà!

- Hứ, dẻo mồm miệng lắm...

Minh Ngọc thẹn thùng khẽ đánh vào lưng Gia Bảo. Gia Bảo và Minh Ngọc mỗi người
được sống trong một gia đình tuy không gọi là giàu có nhưng cũng gọi là khá
giả, Gia Bảo có thân hình chắc khỏe, chiều cao 1m72, đầu tóc mặt mũi gọi là
"zai hàn" cũng đúng. Minh Ngọc thì lại có thân hình chữ S cực kỳ khiêu gợi,
đôi môi cong, đôi mắt xanh... Nói chung là nếu 2 người đi với nhau thì không
khác gì thanh mai trúc mã.

Đạp xe dạo một lúc rồi về, cả 2 đứng trước cổng nhà Minh Ngọc như lưu luyến
không muốn rời xa.

- Ngọc...

- Dạ? Ơ... anh bị sao vậy?

Minh Ngọc chuẩn bị mở cửa vào nhà chợt chợt nghe Gia Bảo gọi quay lại thấy Gia
Bảo đang chuẩn bị quỳ xuống (Các vị có biết động tác cầu hôn hem?), đang định
đưa tay ra đỡ lên.

- Ngọc à... anh chẳng biết nói gì cả.... nhưng... nhưng...

Không biết Gia Bảo lấy từ đâu ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra bên trong có chiếc
nhẫn bạc đưa lên trước mặt nói.

- Anh... yêu em... Làm vợ anh... Ngọc nhé!

- Em... Em đồng ý...

Trên khuôn mặt Minh Ngọc đã xuất hiện 2 hàng lệ, đây không phải vì buồn mà vì
quá hạnh phúc ah...

Cả 2 đứa đã yêu nhau được 3 năm, cũng vừa mới tốt nghiệp Đại Học, cái
này....Gia Bảo nghe Minh Ngọc nói vậy cũng rất vui, đưa tay lấy chiếc nhẫn
trong hộp ra đeo vào ngón áp út của Minh Ngọc.

- Mai anh sang nhà xin bố mẹ cho mình làm đám cưới em nhé?

- Vâng... hihi

"Chụt...!?"

Nói xong Minh Ngọc thơm Gia Bảo một cái rồi chạy thẳng vào nhà chẳng thèm quay
lại nhìn, chắc ngại. Gia Bảo thấy vậy cũng lắc đầu cười cười rồi quay xe ra
về. Nói là về thôi... nhưng Gia Bảo là một con nghiện mà :v hôm nay lại vui
nữa, thế là lại quyết định vào quán net đánh Liên Minh thâu đêm. Đi gần đến
con hẻm nhỏ bên cạnh quán net, bất ngờ có một thân hình nhỏ con lao ra leo lên
xe Gia Bảo, giọng ngọt ngào có chút vội vã cất lên:

- Cho tôi nhờ cậu một chút, cứ đi thẳng về phía trước...

- Nhưng...

Gia Bảo chưa nói hết câu liền bị cắt ngang:

- Xin cậu, có một đám người xấu đang truy đuổi tôi...

Gia Bảo nghe vậy cũng không nói gì thêm, vội đạp nhanh về phía trước.

- Mau đứng lại!?

- Là chúng đấy, mau đừng để cho chúng bắt được, nếu không...

Cố tình nói nửa câu, Gia Bảo nghe vậy cũng cong ass lên đạp, cũng may bọn kia
chạy bộ không chắc... Chạy được một đoạn cũng không thấy bọn người kia đuổi
theo nữa, chắc cắt đuôi được Gia Bảo mới thở phào nhẹ nhõm đạp chầm chậm lại.

- Cậu là Hoàng Gia Bảo?

Gia Bảo nghe vậy liền giật mình, người này giọng nói lạ, chắc chắn không quen
nhưng tại sao lại biết họ tên cậu? Không nghĩ gì nhiều, Gia Bảo cũng điềm tĩnh
trả lời:

- Đúng vậy, nhưng...

- Giữ lấy thứ này, đừng nói nhiều, cậu là người được chọn, khi về nhà hãy mở
ra... Nó... Là... Chìa khóa... để... Hự

Gia Bảo chưa nói hết câu lại bị cắt ngang, hơn nữa nghe người kia nói xong
cũng chẳng hiểu gì thì chợt thấy xe nhẹ hẫng, giống như không có ai đằng sau.
Gia Bảo lạnh gáy quay về phía sau, người lạ kia không còn thấy đâu nữa mà thay
vào đó là vô số những đốm sáng li ti đang bay lên.

- Duma, chẳng lẽ gặp ma? Thôi đi về...

Gia Bảo lại lấy sức đạp hết tốc độ về nhà, về đến nhà chẳng còn ai thức nhưng
Gia Bảo vẫn có chìa khóa cổng.

- Haiz, mệt vãi nồi... biết vậy hôm nay đi xe máy cho rồi, tự nhiên có hứng
đạp xe >.<

Gia Bảo vừa vào phòng đã nằm vật ra giường, nhớ lại chuyện vừa nãy mà vẫn còn
lạnh sống lưng...

"Giữ lấy thứ này... Cậu là người được chọn... Khi về nhà hãy mở ra"

- Thứ này!? Ở đâu chứ? Có đưa cho mình cái gì đâu? Mà cái gì là người được
chọn? Giống phim nhỉ?

Nghĩ đến đây Gia Bảo chợt đưa tay vào túi áo khoác lôi ra một chiếc hộp nhỏ
màu đen, trên hộp khắc đầy những hoa văn kì lạ, còn có... một cái ổ khóa.

- Mịa, Không có chìa khóa thì làm ăn gì trời? Để coi có vứt trong này
không...

Gia Bảo lại xem lại túi áo khoác lần nữa, quả nhiên có một chiếc chìa khóa màu
vàng.

- Wow, cái này là vàng thật ah? Dùng xong đem đi bán... hihi

Gia Bảo nghĩ thầm rồi đưa chìa khóa vào ổ khóa và vặn một vòng, chiếc hộp nhỏ
từ từ mở ra, bên trong có một cục gì đó đang từ từ bay lên rồi lan rộng ra 4
phía thành một chiếc màn hình bằng laptop.

- Tưởng gì hot! laptop để chơi game hả? - Gia Bảo chán nản nói

Nhưng không dừng lại ở đó, chiếc màn hình lóe sáng rồi tắt vụt, sau đó là một
tia sáng từ giữa màn hình phát ra quét qua mặt Gia Bảo.

- Trò gì nữa đây?

"Ting"

"Đang phân tích"

"Phân tích hoàn thành"

"Đang thu thập dữ liệu"

"Thu thập hoàn thành"

"Đang quét"

"Quét thành công"

"Đang mã hóa dữ liệu"

"Mã hóa thành công"

"Đang chuyển dữ liệu"

"Chuyển thành công"

"Tiến hành hoán đổi"

"3... 2...1..."

Một tràng tiếng nói xuất hiện đột ngột trong đầu Gia Bảo, cậu cũng không hiểu
gì chỉ há mồm nghe tiếng nói ấy tự phát ra trong đầu mình rồi sau đó thì ngất
đi sau khi nó đếm ngược đến hết.

Thanks To Reader (=^.^=)


Dấu Chân Huyền Thoại - Chương #1