Bên Trong Hoàng Cung Bên Kia Biên Giới


Người đăng: chantroikyluc1994

Mấy hôm sau tại thủ đô Biện Lương, trong hoàng cung Đường Thiên quốc, trong
căn phòng làm việc phủ Đại hoàng tử có 1 nhóm người đang nhóm họp với nhau và
nói chuyện rôm rả, nhóm đó không ai khác chính là đại hoàng tử Đường Thiên
Quốc Thiên Thái Kinh và những người đứng đầu phe ủng hộ đại hoàng tử. Sau khi
nghe xong tin thua trận, đại hoàng tử bèn nói:

- Lý Nguyên Xiêu chết tiệt chỉ 1 cái đồn nho nhỏ mà cũng làm không xong, đã
thế còn thiệt hại non nửa quân số, suýt nữa bị bắt, đã vậy làm hao tổn cả đống
rồng ta mất bao nhiêu tiền mới mua được.

-

Giọng hắn nói pha chút tức giận sau đó hắn quay sang cậu ruột của mình là
thượng thư bộ lễ Chu Khất nói:

- Cậu ! Bên Kim Việt phản ứng về chuyện này thế nào?

Chu Khất trả lời:

- Bên họ cử sang 1 đoàn sứ bộ để muốn chúng ta có 1 câu trả lời đích đáng,
đồng thời yêu cầu tiền bồi thường, tầm 10 ngày nữa họ sẽ tới đây. Tuy nhiên
theo như tin tức cấp tốc từ đặc sứ thường trực của bọn họ tại dịch quán thì
bọn họ sẽ ngầm ủng hộ đại hoàng tử kế thưà đại thống, họ sẽ trợ giúp người cả
phương diện chính trị cũng như taì lực, các vị trong chúng ta sẽ là trung gian
hòa giải, tiếp xúc đàm phán với họ tạo kết quả tốt nhất cho cả 2 bên, cả bên
Lý Nguyên Xiêu họ cũng phái người tới gặp và nói rõ ý kiến rồi, để bày tỏ rõ
thiện ý họ đã trả toàn bộ tù binh, thương binh có thể đi lại được, còn nặng
hơn họ sẽ cứu chữa và đi sau nhưng sẽ không chậm hơn là mấy, toàn đội của Lý
Nguyên Xiêu sẽ đi chậm để đợi đội thuông nặng hồi phục và 2 đội sẽ về kinh
thành cùng lúc, ngoài ra họ còn cấp ngựa, rồng cho chúng ta,họ sẽ làm cho
chúng ta và họ thiệt hại thấp nhất có thể, cuộc chiến này sẽ dừng ở mức xung
đột bình thường do hiểu lầm . Tóm lại, tất cả tội lỗi thuộc về tứ hoàng tử,
công thuộc về chúng ta.

Mắt đại hoàng tử sáng lên hưng phấn nói:

- Hay quá chúng ta sẽ cho bên tứ đệ 1 vố thật đau. Ha..ha..ha

- Nhưng tại sao bọn chúng lại không gặp trực tiếp ta mà phải thông qua cậu

Chu Khất nói:

- Bọn họ sợ ở đây tai vách mạch rừng nếu như họ gặp thần có thể lấy lý do
thông báo sự việc vừa rồi hoặc thông báo sứ đoàn sắp đến để nước ta còn chuẩn
bị đón tiếp nhưng nếu như mà gặp hoàng tử, trên triều đường ngài cũng nói như
họ thì bên tứ hoàng tử có thể vu tội cho ngài.

Thượng thư bộ hộ Đào Khắc Cần tiếp lời :

- Đúng vậy thưa hoàng tử, tứ hoàng tử lần này muốn thông qua cải cách quân
đội mà dần dần tước bỏ người của chúng ta và thay người của hắn vào chứ có ý
gì tốt đẹp đâu.

Xu mật sứ Thái Mẫn nói :

- Thần đông ý với Đào Đại Nhân tứ hoàng tử quả thật muốn có dã tâm nắm quân
đội trong tay, đã thế hắn còn muốn đám võ phu, võ biền kia cầm quân đánh giặc,
bọn chúng ngoài chém giết ra thì biết cái gì là bày binh bố trận, biết gì về
binh pháp Tôn Thiên chứ ( thằng chết toi này lấy binh pháp tôn tử thành của nó
luôn), suốt ngày chém giết máu chảy thành sông đâu có được lợi ích gì ( tất
nhiên là không được gì vì các đại thần sĩ tộc này cũng toàn buôn lậu, đánh
nhau họ mất đường làm ăn à, các nước xa đánh nhau thì có thể ăn khẳm nhưng
nước mình mà chiến tranh thì thiệt hại còn hơn thu được), chúng đâu có biết
rằng muốn có dân tâm đâu dựa mỗi chém giết.Để cái tên võ phu Nhạc Phiên Long
làm đến xu mật phó sứ ta đã tức điên lên rồi, loại võ biền đó biết gì về quản
lý quân đội chứ.

Viện sứ Hàn lâm viện cũng nói:

- Đúng đấy, đám võ phu thì biết gì trên chiến trường phải hỏi các bậc quân
sư,kinh sử, binh pháp không gì không thông chứ lũ vô học biết gì, tên Lý
Nguyên Xiêu chắc ham công không nghe lời quân sư nên thua là đúng.

Ngự sử đài phu Bạch Thời Trung nói

- Thưa hoàng tử, bình thường hành quân đánh trận các quan binh bộ, xu mật
viện đều đã tính toán chiến lược ở nhà kĩ càng mọi đường đi nước bước, mọi
tình huống trên sa bàn, bản dồ địa hình khu vực một cách chi tiết rồi mới
giám dẫn quân đến đánh.Tướng cầm quân mới biết phương hướng mà chiến đấu, giám
quân biết việc mà tùy thời nhắc nhở, giám sát các tướng nhưng trận này bọn
chúng chả lên kế hoạch gì mà cứ đâm đầu lao như lũ điên, binh pháp cần gì,
giám quân nhắc nhở không được vì không biết chiến lược, kế hoạch gì. Âu Lý
Nguyên Xiêu thua trận cũng không thể hoàn toàn trách nhiệm của hắn được.

Đại hoàng tử nghe vậy mặt liền trở nên hòa hoãn hơn,tiếp tục nói

- Được rồi xem buổi triều hội 10 hôm nữa khí sứ đoàn kia đến xem tứ đệ của ta
đối phó thế nào,

- ta rất mong chờ thấy cái bản mặt cá chết của hắn

Tất cả mọi người đều cười xem ra có kẻ sắp đứt mà không biết.

Cùng lúc đó trong phủ đệ tứ hoàng tử cũng có cuộc họp tương tự với các quan
viên cùng phe cánh

Thiên Mân Lãm nhìn chồng tài liệu mà phe bên mình báo về mặt rạng rỡ nói:

- Mọi người với kết quả bị thiệt hại nặng thế này sẽ khiến phụ hoàng có cái
nhìn khác về hệ thống chỉ huy quân đội hiện nay, nó cũng sẽ khiến cho các quan
võ có tiếng nói hơn trong trong triều cũng như trong việc chỉ huy đánh trận,
không bị mấy con mọt sách mấy thằng không có kinh nghiệm làm phiền.

Thượng thư bộ hình Lý An Thạch nói:

- Đúng vậy thưa hoàng tử, thần vẫn cực kỳ ức chế khi mà rất nhiều vụ án liên
quan đến các quan văn thì tội nặng nhất hình phạt chỉ có đi đầy không thì
giáng chức, không thì bãi miễn về quê. Hỏi cung không được dụng hình, sau khi
mất chức, tài sản không bị truy thu,tay nào cũng chở khẳm mang về, những tay
giáng chức thì có gió thì lại đông sơn tái khởi, tất cả chỉ bọn chúng chỉ vin
vào 1 câu nói của thái tổ :” không giết sĩ phu”, của thái tông :” ta muốn cùng
kẻ sĩ trị vì thiên hạ”, khiến cho bọn họ ngông cuồng mà đi sai với những gì
sách thánh hiền dậy.Bọn chúng mặc sức làm bậy từ tham ô, nhận hối lộ để xử oan
sai, buôn lậu, thậm chí vì sợ quan võ thắng trận ,lấn quyền bọn chúng ,chúng
còn thông báo quân cơ cho giặc mà cũng chỉ đi đầy, bãi chức.

Xu mật phó xứ Nhạc Long Phiên tiếp lời:

- Đúng vậy, để cái bọn chả biết tí gì về chiến tranh chỉ biết sách vở cầm
quân thế quái nào được, vì bọn chúng mà quân ta xuống dưới đáy vực, 1 lũ chỉ
biết tứ thư ngũ kinh, các chiến tích sách vở, chưa từng ra trận chưa từng
chịu khổ cùng anh em tướng sĩ, không hề có kinh nghiệm trận mạc, thì biết thế
nào là đánh trận cầm quân chứ. Đơn cử trận chiến 50 năm trước với Kim Việt,
đời thủa nhà ai đi đánh trận mà cũng phải chọn ngày đẹp, giờ đẹp, làm quân Kim
Việt có thời gian củng cố lực lượng còn quân ta mất thời cơ.

- Đánh trận tướng phải đi đầu cho dù địch tập cũng phải chỉnh đốn quân tâm,
thu nhập quân đội nhanh nhất mà phản công, đằng này mấy tay mọt sách thấy thế
như rồng của giặc mặc dù quân của chúng có khi bằng 1/10 đã sợ vãi đái nói đại
thế đã mất bèn quay đầu chạy trước mặc kệ binh sĩ, tướng dưới quyền thì phản
công thắng giòn thì công đám quan văn hưởng, thắng bị thiệt hại nặng hay thua
thì họ bị chém còn đám kia vẫn sống nhởn nhơ chả làm sao.

- Anh em tướng sĩ mất mạng chẳng được gì vì đám kia ăn chặn hết thưởng, quân
lương thì mất 3 phần cho lũ khốn mọt sách binh bộ và xu mật viện, xuống đến
quân thì 2 phần cho lũ khốn quan văn và giám quân cũng như tướng lĩnh con ông
chau cha của đám quan văn, xuống tay anh em chỉ còn 5 phần mà lương của anh em
1 tháng chỉ có 10 kim tệ không bằng nhà tri phủ kinh đô nuôi chó 1 tuần mà bọn
chúng còn ăn chặn 1 nửa.

- Khi anh em đánh trận trên đà thắng lợi thì bọn chúng lại nhao nhao đàm
phán, cuối cùng công lao thuộc về bọn chúng hết co dù chúng ta có bị thiệt haị
như bồi thường vàng bạc châu báu, hay bao nhiêu năm nay chúng ta chỉ bồi
thường chỉ vài thành tri, vài quận huyện nghèo biên giới nếu như so với đất
nước chả khác nào cả cái đầu mà mất đi 1 sợi tóc cả nhưng 1 ít đất đấy thôi
nhưng cũng là quốc thổ a, tổ tiển mất bao công sức mà chúng cho đi dễ dàng như
vậy. tôi đây có sống cũng thẹn với lòng, chết cũng không có mặt mũi nào gặp tổ
tiên dưới suối vàng.

Hữa Thị lang bộ công thấy vậy bồi tiếp:

- Bẩm hoàng tử, thần ức chế lắm rồi, 1 lũ chả biết tính toán, thi công, thậm
chí hỏi bọn chúng cái gì trộn với gạch để xây nhà chúng chả biết, tính toán
nhân chia chúng chả thông, chỉ biết bòn rút công trình mà kiểm soát bộ công ,
làm thượng thư đã thế còn coi khinh, ăn chặn tiền lương, thưởng của công
nhân, công tượng làm họ thu nhập không đủ sống ai cũng ngao ngán xin nghỉ, mà
không được, có người không chịu được bỏ xứ, bọn chúng liền đánh cho người đó
thân tàn ma dại rồi cho mấy ki tệ thuốc men còn lại mặc kệ, còn có người bị
bắt bọn chúng đánh chết còn treo xác ở nơi làm việc mà không qua xét xử người
đó bị tội gì, quan phủ làm ngơ, đại lý tự chả quan tâm.

o

- Thử hỏi ai xây nhà cho bọn chúng, ai làm vườn cho bọn chúng, bọn chúng
không trả công thì thôi lại còn hại người ta như thế nữa, vị thị lang này vừa
nói vừa rơm rớm nước mắt.

Thượng thư bộ hình nói:

- Bọn tôi có can thiệp nhưng hết bộ hộ dọa, đại lý tự dọa, thậm chí xu mật
viện cũng dọa, tri phủ Biện Lương nói ở đấy không thấy gì cả, bọn tôi đến thì
chả thấy cái xác nào, họ thì bảo người kia chốn rồi. Mấy vị thị lang năng nổ
vì vụ án này chỗ chúng tôi mấy hôm sau thằng thì què tay, què chân, thằng tự
dưng bị đại lý tự xét nhà tịch thu với tội hãm hại quan trên nhận hối lộ, có
thằng mất tích luôn.

Tứ hoàng tử bèn nói :

- Thôi chuyện qua rồi bây giờ nói lại cũng chả được lợi ích gì. Quan trọng là
bây giờ kế hoạch cải tổ của chúng ta phải thành công bước này đã, khi thành
công dân chúng, binh sĩ sẽ ủng hộ ta, ta sẽ tước dần quyền hạn của chúng, sau
này khi ta có đại thế lúc đấy trị tội bọn chúng cũng chưa muộn. thôi muộn rồi
các ngươi về chuẩn bị đia 10 ngày sau ta sẽ đánh lớn vào phe đại hoàng tử.

Các quan lại phía dưới cũng đồng thanh mà nói :” hoàng tử anh minh” rồi tất cả
ra về chuẩn bị quyết chiến với phe cánh đại hoàng tử.


Đất Nước Quật Khởi - Chương #9