Người đăng: chantroikyluc1994
Hôm nay là ngày cuối cùng của bố mẹ Long chơi với cậu, hôm nay bố cậu ngồi nói
chuyện với cậu ,ông liền bảo:
- Long, 1 năm con ở trên này ta thấy con thay đổi rất nhiều, con trưởng
thành hơn rất nhiều so với tuổi, so với bạn bè cùng trang lứa. Không phải là
trưởng thành hơn cả lũ 14-15 tuổi. Ta không hiểu vì sao chỉ lên trên này hơn 1
năm mà con lại trưởng thành như vậy nhưng ta rất vui vì điều này vì nơi đây
không có tuổi thơ. Ta thấy con đối xử với các nô lệ của mình rất tốt, chứng tỏ
con không hề coi họ là nô lệ nhưng con lại mua quá nhiều nô lệ, từ trong ánh
mắt của con khi nhìn họ ta thấy con muốn làm 1 việc lớn liên quan đến họ . Cho
ta hỏi con muốn nhiều nô lệ làm gì, nói cho ta biết đi con trai,chính xác con
muốn làm gì?
Long ngơ ngác nhìn người cha của mình không ngờ ông lại bá như vậy đọc được cả
ý vị của 1 điệp viên già dặn kinh nghiệm, cũng đúng thôi ông chỉ huy cả đội
quân đánh đông dẹp bắc bất bại mà, nếu mà không có đầu óc thì chết từ lâu
rồi.Long không biết là những gì cha cậu đoán đều từ người mẹ có khả năng cảm
nhận tương lai cực xa hoặc cực gần nói cho cộng thêm cách hành xử của cậu nên
cha cậu đã có ý nghi ngờ. Lúc này Long đang nghĩ nếu như mình nối thì cha mình
có ủng hộ mình không hay ông cực lì phản đối thì kế hoạch của mình sẽ bay từ
trong trứng nước, các quý tộc cũ rất trung thành với triều đình, với hoàng
tộc,nếu ông ủng hộ thì kế hoạch của mình sẽ thành công 1 nửa thôi đánh liều
vậy, tình báo mà không đánh liều thỉ làm sao có được tin tức giá trị. Long bèn
hỏi bố mình:
- Bố!Bố có yêu nước không?
Bố Long ngạc nhiên nhìn cậu nhưng khi nhìn vào khí thế cậu đang phát ra không
phải của 1 đứa trẻ mà là 1 mãnh thú ẩn mình rình mồi cùng với đôi mắt kiên
định của cậu Bố cậu bèn nói:
- Tất nhiên là có chứ
Long nói tiếp:
- Bố có trung thành với triều đình này không?
Bố cậu trả lời:
- Có, 1 chút
Long suýt phì cười vì cách trả lời của bố cậu, cậu hỏi lại:
- Vì sao bố lại trả lời như vậy?
Bố cậu nói:
- Suốt 350 năm chúng ta trung thành với họ, với hoàng tộc họ Kim nhưng đã bao
giờ họ coi chúng ta là con người chưa, chỉ cần chúng ta xuất hiện 1 nhân tài
họ họ tìm đủ mọi cách chèn ép hoặc tiêu diệt. Chúng ta muốn làm ăn buôn bán
thì chúng cấm không cho chúng ta buôn bán, chúng ta muốn vào triều làm quan dù
văn, dù võ, bọn chúng cho phép đấy nhưng quan chỉ tới thất phẩm là cùng, võ
chỉ tới lục phẩm, kẻ nào trong kỳ thi có tài năng hơn người thì chấm cho thấp
để rồi cho hắn chức thấp ngồi nhàn nhã mài mòn nhiệt huyết tri trẻ của hắn,
không thì cho làm quan cao trong nháy mắt rồi lại đẩy người ta xuống vực sâu
muôn trượng.Kẻ nào may mắn thì vài chục năm sau chuyện này chả ai nhớ tới thì
mới tuyên chiếu rửa oan tặng cho vài chục, vài trăm mẫu ruộng chả cần biết nó
tốt hay xấu, tặng vài ngàn lạng vàng rồi ban chiếu cho con, cháu được tập ấm
tước vị nhưng mà chỉ cho 1 đời hoặc tước vị thấp sẽ giảm theo từng đời và đên
2-3 đời là hết.
- Không những thế bọn chúng còn gây bất hòa trong các dòng họ khiến cho bao
người vì chức tộc trưởng để sống nhàn nhã suốt đời mà trung thành làm tay sai
cho chúng để giết anh em mình.
- Con không biết chứ ta được chọn làm trưởng họ vì ta có khả năng ma pháp của
bà nội con và võ thuật đỉnh nhất vùng của ông nội con nữa, ta có khả năng lãnh
đạo nên triều đình mới bắt ta đi đánh trận liên miên thế này, đã thế hậu cần
chậm liên tục có lúc chậm hơn 1 tháng nếu không phải lũ phỉ hoặc đám quân lính
cướp bóc của mấy nước kia có số tài sản kha khá ta có thể căn tình hình mà cầm
cự được, nếu như bình thường quân đội của ta có lẽ đã chết sạch mấy chục lần
rồi.
- Nào con trai bố đã trả lời câu hỏi của con giờ tới lượt con trả lời câu hỏi
của bố con muốn làm gì? Chính xác hơn hiện tại con đang muốn làm gì?
Long hơi ngẩn người vì ánh mắt quá tinh minh của cha cậu, thảo nào mà hoàng đế
và đám cận thần của ông ta thi nhau nghĩ cách giết bố mình 1 cách danh chính
ngôn thuận nhất. Đã thế cậu liền đánh cược:
- Bố con muốn làm cách mạng
Bố Long bèn hỏi lại :
- Tại sao con muốn làm “ cách mạng”?
Long đáp:
- Con muốn thay đổi mọi thứ, con không muốn sống trong cái không khí ngột
ngạt của xã hội vua chúa này.
Bố Long liền nói:
- Mà làm “ cách mạng” là nghề gì vậy con?
Long tý thì chết sặc, tưởng ông hiểu hóa ra éo hiểu gì, mà cũng đúng thôi từ
này mãi những năm 1920 ở Việt Nam mới có còn ở thời phong kiến làm gì có. Cậu
bèn giải thích:
- Làm “ cách mạng “ là làm thay đổi cuộc sống, của cả người dân, con muốn lật
đổ chế độ phong kiến, lật đổ chế độ apacthai, lật đổ chế độ nô lệ muốn mọi
người bình đẳng, vua cũng như dân hưởng quyền lợi như nhau, thậm chí không có
vua, người đúng đầu đất nước do dân bầu ra.
Bố của Long bắt đầu sốc rồi cái gì chứ muốn xóa bỏ nô lệ trong khi hoàng tộc,
quý tộc, địa chủ là những kẻ có lắm nô lệ nhất, muốn thời này bình đẳng với
hoàng đế tức là muốn tạo phản, không có vua, người đứng đầu do dân bầu nữa
chứ nhưng con trai mình nói còn nhiều chỗ mình chưa hiểu mà chưa hiểu thì làm
sao tham mưu cho nó đi đúng con đường được đây. Ông hỏi lại:
- Long cho bố hỏi cái ‘ chế độ phong kiến” với cái “chế độ apacthai” là gì hở
con?
Long lại tý nữa chết sặc,quên khuấy mất, thời phong kiến lạc hậu thì làm quái
có mấy từ ngữ chuyên môn như thế này. Cậu đành phải giải thích :
- Bố à chế độ phong kiến là cái triều đình do vua đứng đầu như nước ta hay
các nước trong khu vực hiện giờ ý, còn chế độ apacthai là chống lại chế độ
phân biệt chủng tộc đang hiện hữu bây giờ ý. Con muốn nói cho cha kế hoạch của
con và các bước con đã hoàn thành.
Sau khi nghe Long kể về kế hoạch của mình, kể cả đám vũ khí nóng mới mà cậu
biết nhưng chỉ nói chẳng may được truyền thừa lúc cậu bị thương do vụ động
đất, cậu vu bảo nghe thấy Lạc Long Quân truyền thừa, nguyên câu nói này đủ
choáng rồi. Cha cậu lại choáng hơn trước thế này thì tạo phản thật con mẹ nó
rồi, mà không mà là mày cân cả thế giới mới đúng vì nếu mày thành công thì tư
tưởng này sẽ bị truyền bá 1 loạt các quốc gia khác chính quyền cũng bị sụp đổ
nhanh chóng, tất nhiên nó sẽ hợp sức lại tiêu diệt, muốn chiếm luôn cả đám vũ
khí lợi hại con mình được truyền thừa nữa, nó sẽ gây huyết tanh mưa máu cả thế
giới. Cha cậu sốt sắng nhưng ông nghĩ con mình đã có cả kế hoạch đến mình nghe
còn hứng thú hận không thể lập tức bắt tay vào kế hoạch,1 kế hoạch cặn kẽ kĩ
càng và đây là của 1 đứa trẻ gần 8 tuổi điều này chứng tỏ con tai hắn hơn
người rất nhiều, nếu bị lộ có thể bị giết cả nhà chả chơi, ông bèn nói:
- Tốt! Con trai ta được lắm, thế mới là đàn ông chứ. Nói thật ta chán ngấy
cái triều đình này rồi, bọn chúng coi những quý tộc cũ chúng ta như cái gai
trong mắt vì 1 lý do đơn giản đó là tất cả các cuộc chính biến giành chính
quyền trong lịch sử đất nức chúng ta từ thời các vua Hùng đều được lãnh đạo
bởi các quý tộc. Chúng cho quý tộc mới chèn ép quý tộc cũ chúng ta mặc dù cái
đám làm cho các triều đại suy yếu rồi dẫn tới diệt vong đều từ cái đám quý tộc
thân cận của các triều vua hình thành. Trong khi các quý tộc cũ ra sức bảo vệ
đất nước, triều đình đi đánh trận cũng đi đầu, bao nhiêu người ngã xuống vì
bảo vệ mảnh đất này, vì bảo vệ dòng họ mình nên các dòng họ quý tộc cũ chúng
ta nhân khẩu đã rất neo đơn, cả dòng họ chỉ có 2-300 người, có dòng họ không
nổi 100, điều đó vì tổ tiên chúng ta đã trải qua thừi kỳ khó khăn nhất của đất
nước, chia ngọt sẻ bùi, nằm gai nếm mật, chịu bao nhiêu gia khổ mới có, rồi
truyền lại bầu nhiệt huyết này cho con cháu đời sau phát huy, nhưng càng phát
huy thì càng bị hoàng tộc họ Kim kiêng kỵ, mặc dù sau khi đánh trận bọn ta đã
giao lại hết binh quyền, kẻ làm quan sau khi về hưu thì có bao giờ để phe cánh
của mình áp chế triều đình đâu, con cháu đỗ đạt cũng chỉ làm chức thấp, ấy vậy
mà bọn chúng vẫn không thôi nghi kỵ, chèn ép.
- Còn đám quý tộc mới thì lúc này đất nước đã hòa bình, chúng đâu có biết
gian khổ, mấy tay mọt sách chỉ biết khổ cực thời bình của chúng khi mà chả mấy
thằng chịu lao động chỉ biết ngồi nhà đọc sách, đói ăn không chịu đi lao động
vì khinh miệt, kẻ đọc sách là cao. Bọn chúng đói ăn, sống khổ cực thấy bọn
ta giàu có thì đem lòng thù hận như ta cướp miếng ăn của chúng vậy. Sau khi đỗ
đạt bọn chúng lại tâu vua ra sức chèn ép ta.Quân lương bọn ta nào dám tơ hào
vì mình chả thiếu tiền, cũng như từ bé bọn ta sống trong quân doanh với binh
sĩ nên bọn ta hiểu được nỗi khổ bọn họ, đồng lương ít đó phải nuôi cả mấy
miệng awn trong nhà, rồi còn tiền tuất binh sĩ nữa, thế mà bọn chúng cũng dám
động vào quân lính bao giờ cũng chỉ còn 7/10 quân lương.
- Con cháu bọn ta xông pha thì con cháu bọn chúng ở nhà hưởng thụ, làm quan
địa phương khó khăn nghèo nàn cũng là con cháu bọn ta, con cháu bọn chúng phè
phỡn trong giàu sang phú quý. Đám bình dân đọc sách sau khi đỗ đạt có mấy ai
làm quan xứ nghèo rừng thiêng nước độc đâu, vì bọn chúng gia nhập hết đám quan
lại xuất thân giống bọn chúng rồi. Bọn chúng chú ý đến sự giàu sang bọn ta
nhưng chúng đâu có biết rằng đấy là dùng máu bao nhiêu con em đánh đổi mới có.
Con có thấy đám con cháu quý tộc mới và quan lại kia đều như đám mèo bệnh suốt
ngày văn thơ ngám trăng, võ tướng thì vài 3 đường quyền èo uột rồi làm tướng
gần kinh thành cũng chơi bời chẳng kém
- Nước yếu, triều đình mất từ đâu mà ra, không phải chỉ những kẻ từ bé sống
trong nhung lụa, đúng có nhiều kẻ như thế nhưng họ làm thế vì không muốn triều
đình nghi kỵ mà diệt dòng họ mình, có rất nhiều người vì đất nước mà cống
hiến, những kẻ như chúng ta bao năm nay chúng ta lớn lên phải dùng cả tính
mạng giữ gìn, bảo tồn thành quả tổ tiên để lại vì chúng ta biết sự gian khổ
trong quá khứ, chúng ta không quên nguồn gốc của mình.Những quý tộc cũ chúng
ta tổ tiên theo thái tổ hoàng đế xuất thân đủ mọi thành phần, từ ăn mày,
thương nhân, binh sĩ nhỏ yếu, nông dân, công nhân, giang hồ, gái điếm, thợ
thuyền,chúng ta hiểu quá khứ, không quên nguồn gốc, nhiều dòng họ bây giờ trên
bàn thờ tổ vẫn thờ cái gậy của kẻ ăn mày, cái liềm cắt lúa, cái búa đóng đinh,
thậm chí cái yếm của cô gái điếm. Họ trân trọng nó,họ biết tỏ tiên mình có nó
mà dòng hôm nay có ngày hôm nay . Âý vậy nước yếu, triều đình mất nó lại đa
phần đến từ đám quý tộc mới,từ đám quan lại xuất thân nho sĩ kia, gắn mác mĩ
miều “ kẻ đọc sách”, chúng đâu hiểu thời thái tổ khó khăn như thế nào, chúng
cho rằng bùng đầy kinh luân sử sách có thể hiểu mọi thứ trên đời. Chúng biết
mình từ bé chịu khổ nhưng có mấy kẻ chịu bước chân xuống ruộng, mấy kẻ cầm búa
làm công nhân hay làm việc nặng nhọc khác để cuộc sống tốt hơn .Có kẻ sẵn sàng
làm đấy nhưng bọn chúng thấy chúng ta giàu có thì sinh thù hận muốn đạp chúng
ta xuống rồi lại mọi thứ của chúng ta. Chúng có quyền rồi ra sức kiếm tiền để
trả thù quá khứ nghèo đói, chúng quên nguồn gốc của của chúng, mỗi khi nhắc
đến nó chúng lại xù lông phủ nhận, rũ bỏ, bọn ta ra sức bảo vệ thì bọn chúng
ra sức bảo vệ lợi ích của chúng trên lợi ích đất nước. Trong triều có mấy kẻ
dám ăn gió nằm sương với tướng sĩ hay chỉ núp sau binh sĩ gào thét làm bia
thịt cho chúng, cũng có mấy vị bảo vệ bọn ta, họ hiểu nỗi khổ bọn ta, họ không
quên quá khứ của mình mà lấy đó làm cao, họ từng bị chiến họa vùi dập nên họ
hiểu, thỉnh cầu hoàng đế không nên chèn ép chúng ta nhưng chỉ như muối bỏ
biển.
- Ta biết kế hoạch của con rất táo bạo nhưng con phải ẩn đấu thật sâu và thật
kỹ không thì chúng ta diệt tộc, đất nước này đã suy yếu rồi, chỉ là mấy ai
nhận ra thôi, chỉ cần có tác động đủ mạnh là có ngày mất nước nhất là khi bên
cạnh nước chúng ta có mấy con sói đói cả lớn cả bé lúc nào cũng muốn ngoặm
chúng ta một miếng hòng giết chết dân tộc này, đất nước này. Vì dân tộc này có
tổ mẫu không phải con người nên bao năm nay chúng chua bao giờ coi chung ta là
đồng loại cả.Nếu như kế hoạch của con thành công thì dân tộc này sẽ hóa rồng
như Tổ tiên Cha Tổ Lạc Long Quân của chúng ta vậy.
- Ta đồng ý giúp con, toàn lực giúp con, ta sẽ xây dựng cơ sở vững chắc cho
con khi con về thì con sẽ có gốc mà phát triển thực hiện hoài bão cuộc đời
mình.
Long trầm lắng, hắn không ngờ cha hắn lại nghĩ xâu xa như vậy, hắn quyếtamam
không phụ lòng cha mẹ hắn. Hắn giơf tay lên trời và thề :
- Ta Nguyễn Kim Long sẽ thực hiện đugs mục tiêu đã đề ra, trung thành với con
đường mà ta đã chọn, nếu có tâm khác nguyện trời chu đất diệt.
Nói đoạn rồi 2 cha con trở về phòng của họ, cả 2đều mặt mày vui tươi lúc đi,
lúc về phòng thì mặt âm trầm, nghĩ ngợi.Lúc họ đang nghĩ xa thì bên kia biên
giới trong phòng triều hội hoàng cung Đường Thiên đang nổi trận sóng gió nhưng
tất cả đều như vua Kim Việt dự đoán, do không thiệt hại nặng Lý Nguyên Xiêu bị
phạt giáng 1 cấp, tiền trả cho Kim Việt là 50 vạn Kim tệ, phe tứ hoàng tử bị
thiệt hại hơi nặng do phó sứ xu mật viện, bị cắt chức điều chuyển công tác
khác các vị trí còn lại giữ nguyên. Phe đại hoàng tử thắng thế thành công đưa
người của mình vào mấy vị trí của phe tứ hoàng tử đang nắm, phe tứ hoàng tử
phải ẩn nhẫn. Mặc dù vậy họ vẫn thành công cải cách 1 số bộ phận do thấy sức
chiến đấu của quân miền đông này yếu thật nhưng diễn ra chậm nhưng được sự bảo
vệ kịch liệt phe tứ hoàng tử nên vẫn thuận lợi diễn ra. Tóm nọi cuộc nôi đấu
cung đình này đang diễn ra trong tình trạng chiến tranh lạnh.