Bắc Minh Quyển


Người đăng: votinh078

Mà Bạch Vân Tranh ly khai Bạch gia sau, cũng không có đi đại đạo, mà là đi sơn
đạo, tiến phía sau núi, dọc theo phía sau núi không ngừng hướng thâm sơn đi
trước.

Bạch gia phía sau núi sâu hơn tiến vài trăm dặm đó là Hoang Lâm, Hoang Lâm
rộng không gì sánh được, đi ngang qua mười mấy cái vương quốc quốc thổ, bên
trong Yêu Thú sinh sôi nảy nở, cho nên, Bạch Vân Tranh dự định tiến nhập Hoang
Lâm một bên liệp sát Yêu Thú, một bên tu luyện cùng chạy đi.

Đất đai rộng lớn, một khu hoang sơ, cỏ mọc cao quá thân người, cây cao hơn
trăm trượng, trong rừng sâu, hồng hoang mãnh thú đi lại, núi cao chạm mây,
yêu thú hoành hành. Tầm mắt nhìn qua cảnh tượng bên dưới, Bạch Vân Tranh dần
hiểu rõ tình cảnh,đột nhiên xa xa mơ hồ truyền đến một trận dị hưởng, là Yêu
Thú hướng bên này tới gần thanh âm, hơn nữa nghe thanh âm, con này Yêu Thú thể
trọng cũng không nhẹ.

Một lát sau, một con dài hai người sắc bén răng nanh, giống nhau lợn rừng Yêu
Thú xuất hiện ở Bạch Vân Tranh đường nhìn bên trong.

Đê giai Yêu Thú, Sa La thú!

Nhìn con này Sa La thú, Bạch Vân Tranh trong nháy mắt liền tới đến Sa La thú
trước người, hàn quang lóe lên, con kia Sa La thú kêu thảm một tiếng liền ngã
vào chỗ đó.Đem Sa La thú đánh chết sau khi, lôi kéo so với hắn còn muốn lớn
hơn gấp trăm lần Sa La thú thi thể trở lại lửa trại cạnh

Hắn lấy ra một thanh lưỡi dao sắc bén, đem Sa La thú da thú cắt, tẩy trừ một
phen, bắt đầu phóng tới lửa trại bên trên nướng, một bên nướng, một bên vẽ
loạn hương liệu, rất nhanh, hương vị phiêu khai.Ngay mùi thịt tràn ngập.

Trên trời bỗng đột nhiên truyền lại tiếng quát:"Triệu Thừa Phong, mau đưa ra
Bắc Minh Quyển quyển thượng, ta tha mạng cho ngươi, bằng không đừng trách ta
vô tình."

Âm thanh phẫn nộ của một người trẻ tuổi nói:"Hoắc Đằng, ác ma như ngươi, ngay
cả ta có chết, cũng không đưa Bắc Minh Quyển giao cho ngươi." Bạch Vân Tranh
cảm thấy kì quái, nhìn xung quanh, thấy trên trời có 2 tàn ảnh màu dỏ, một
trước một sau.Người đằng sau thân hình như chim ưng, mặc áo màu tím cố đuổi
không tha, người đằng trước là một thanh niên tuấn tú, tay cầm một thanh kiếm
dài phát ánh sáng, 2 người một trước một sau, tại không trung truy đuổi.thấy
vậy Bạch Vân Tranh vội ẩn nấp

"Hoắc Đằng, sư phụ của ta là tri kỉ của ngươi, đưa Bắc Minh Quyển do ngẫu
nhiên lấy được cho ngươi mượn xem, không ngờ ngươi đột nhiên hạ thủ, không
những đoạt Bắc Minh hạ quyển lại còn đánh lén hại sư phụ ta. Như hiện nay vì
quyển Bắc Minh thượng quyển này ngươi đuổi theo ta 3 ngày 3 đêm rồi, huyết
cừu như thế này, ta Triệu Thừa Phong không báo thù không làm người." Người
thanh niên nói như không phải nói với Hoắc Đằng mà như giải thích cho Bạch Vân
Tranh nghe. Ở nơi hoang dã, chỉ cần có người đồng đạo,gặp nhau lập tức có cảm
giác, 2 người này đã sớm phát hiện Bạch Vân Tranh ẩn nấp

Quả nhiên, người tên Triệu Thừa Phong chuyển hướng bay đến, ở không trung nhẹ
giọng nói:"Huynh đài phía trước, có thể giúp tiểu đệ một tay không."

"Tiểu tử, không nên quản nhiều chuyện, mạng của Triệu Thừa Phong đã là của
Huyết Sát lão tử ta rồi." Người tên Hoắc Đằng có điểm tâm cơ, ám nêu danh tự ,
muốn gây ảnh hưởng không cho đối phương xuất thủ.

Bạch Vân Tranh nghe qua tên Hoắc Đằng, đã nhận ra người này chắc thuộc một
phái tự do, có thanh danh tà đạo cao thủ, vũ công chắc có thành tựu.

Bạch Vân Tranh mắt nhìn thấy bọn họ 2 người bay đến, trong lòng tính toán,
bản thân tự biết tu luyện Huyền Sinh Công và Nhất Thế kiếm pháp mới tiểu
thành, tuyệt đối không phải đối thủ của bất kỳ ai trong thế giới này, hắn cũng
biết, thế giới này ,phàm là cao thủ đều có thủ đoạn ẩn tàng thực lực ., Nên
nếu có thể nhìn thấy vũ giả ở 'Hoang lâm', tu vi tuyệt đối không yếu giống như
Bạch Vân Tranh. Do vậy 2 người nhận người trước mắt là giả trư ăn thịt hổ, cố
ý ẩn tàng thực lực.

Hai người này, vì quyển Bắc Minh Quyển mà đến, trong vũ học có cả triệu loại
võ học, cũng không biết Bắc Minh Quyển là loại võ học gì, mà làm hai người
tranh giành nhau. Triệu Thừa Phong nhìn thấy Bạch Vân Tranh còn im lặng đứng ở
trên sườn núi, có chút vội vàng nói:"Huynh đài chỉ cần cứu tính mạng của tại
hạ, tại hạ quyết có hậu báo." Nói xong nghiêng người, dừng lại ở bên cạnh
sườn núi, thấy Triệu Thừa Phong mặt tím tái, chân run tẩy, rõ là chân khí đã
mất quá nhiều.

Đối với trong vùng hoang sơn đột nhiên xuất hiện vũ giả, Hoắc Đằng đang cố
phán đoán, hắn từ trước đến giờ chưa từng làm chuyện gì mà không nắm chắc ,
không rõ lai lịch đối phương quyết không khinh cử vọng động. Nhưng người trước
mặt, thể nội chân khí thật quá yếu ớt, làm hắn không đoán thấu ,đành dừng lại
ở ngoài 30 trượng.

"Vị huynh đệ này nếu có thể giúp ta bắt hắn, ta Hoắc Đằng nguyện cùng huynh
đệ hưởng dụng võ học đỉnh cao Bắc Minh Quyết." Hoắc Đằng thầm có chủ ý, chỉ
cần quyển thượng Bắc Minh Quyết lọt vào tay tranh thủ thời cơ lúc đối phương
không phòng bị, sát nhân diệt khẩu, nếu bản thân không đánh lại đối phương ,
tranh thủ cao chạy xa bay, nói về khinh công, Hoắc Đằng tự nhận đó là sở
trường của hắn.

BẠch Vân Tranh không động thanh sắc, chung thuỷ trên mặt không lộ xuất một
chút biểu tình nào, đối phương tu vi cao hơn bản thân quá nhiều, chỉ cần có
sắc mặt lạ, nói không chừng họ nhận ra, lúc ấy, cho dù mình không tham gia,
cũng bị sát nhân diệt khẩu. Khi Hoắc Đằng nói thì Bạch Vân Tranh nhìn thấy
trong mắt đối phương loé lên một tia hàn quang, như vậy làm sao còn không biết
chủ ý của hắn.

Trong lòng khẽ động ,đột nhiên có một chủ ý.

Ngón tay như kiếm, tâm khẽ động, nghe thấy một âm thanh càng lúc càng rõ ,
sau đó một đạo tàn ảnh xuất hiện trên không trung, hàn quang toả ra từ một
thanh trường kiếm dài 3 xích, không biết kiếm là loại bảo vật gì mà kiếm thân
phát tán hàn khí, mặt kiếm sáng như gương. Bạch Vân Tranh dùng kiếm ý, linh
hoạt ở không trung bay vài vòng rồi quay lại nhập vào vỏ kiếm của Hoắc Đằng.
Sau đó một từ không nói chỉ hai mắt nhìn chằm chằm vào Hoắc Đằng.

Vẻ mặt của Hoắc Đằng trở nên thật khó nhìn,ôm tay nói:"Không ngờ, thì ra là
cao thủ kiếm đạo tiềm tu tại đây, Tại hạ đã làm phiền. xin thứ lỗi, ngày sau
nhất định đến tận nơi cáo tội." Nói xong, phi hành đi mất.

"Thì ra huynh đệ là người của Kiếm đạo cao thủ, cám ơn giúp đỡ." Triệu Thừa
Phong ôm tay nói.

"Không cần, ngươi với ta lập tức mau rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt, đợi
Hoắc Đằng hắn quay lại, cả hai chúng ta chỉ sợ khó giữ được cái mạng nhỏ
này." Bạch Vân Tranh nói xong từ sườn núi đi xuống, hướng về một ngọn núi
khác đi tới.

"Cái gì!" Mặt Triệu Thừa Phong vô cùng hoang mang, rõ ràng Hoắc Đằng vừa sợ
chạy mất,sao người trước mắt lại nói hắn sẽ quay lại.

Tuy không hiểu nhưng Triệu Thừa Phong cũng đi theo, nhưng hắn nhanh chóng phát
hiện kỹ thuật ngự không của đối phương không được nhanh, điều này cùng với
những cao thủ trong ấn tượng của hắn không giống.

"Tiền bối, xin thứ cho tại hạ không rõ, vừa rồi tiền bối nói cần đi nhanh
chóng, nhưng tại sao còn thong dong không khẩn trương, hay là đùa tại hạ."
Trong lời nói có chút bất mãn.

Bạch Vân Tranh cười khổ," Ta luyện là một trong những bí kíp ngự kiếm kỳ thuật
trong thiên hạ, nói về tốc độ tuyệt đối không kém, chỉ tuy nhiên kỹ thuật có
tốt cũng cần chân khí duy trì à, ngươi tưởng ta không muốn nhanh sao.Nếu khinh
công ngươi cao minh như vậy thì đưa ta đi luôn vậy,"

"A!!!~~"

"Huynh chẳng lẽ giờ còn không nhìn ra ta chỉ là một luyện khí nhị trọng mới
hay sao, nói về bối phận, huynh còn là tiền bối của ta, vừa rồi ta thừa cơ
hắn không dự phòng, dùng kiếm ý điều khiển, hắn trong lòng đầu tiên đã có
chủ định, nghĩ ta võ học cao minh, nên mới chạy đi, đợi đến lúc hắn hồi quá
thần, nghĩ đến ta vừa dùng chỉ là kiém quyết, tự nhiên hiểu, chúng ta giờ
không chạy đi, đợi hắn hiểu chuyện quay lại sợ rằng không sống hết ngày hôm
nay." Bạch Vân Tranh giải thích cặn kẽ lại.

Vẻ mặt của Triệu Thừa Phong đột biến đổi vài lần, đầu tiên còn nghi ngờ, sau
thì hiểu dần, cuối cùng trở nên vội vàng, lập tức một tay cầm tay Bạch Vân
Tranh, nhanh chóng bay về phía trước.Hai người tìm đến một ngọn núi không xa,
ở thân núi đào một cái hang chui vào bên trong, bên ngoài động có cây cối che
khuất, nhìn khó nhận ra.Hai người ẩn thân bên trong thu liễm tinh khí toàn
thân, Một chút cũng không cử động chăm chú đối diện nhau.

Quả nhiên, một lúc sau, Hoắc Đằng quay lại, bực bội chửi ầm ĩ, ở không trung
nhìn quanh rồi vội vàng trong khu vực tìm kiếm, nhưng cuối cùng không tìm được
gì, trong lòng điên tiết, ở giữa không trung tay phải vận xuất ra một quang
cầu, như sét đánh nổ trên ngọn núi ngay nơi Bạch Vân Tranh lẩn trốn.Vừa nghe
ầm một cái cả ngọn núi cát bụi bốc lên mù mịt sau khi bị gió thổi tan,cả ngọn
núi thấp đi vài chục mét.

Đi ở khu vực này tìm rất lâu, cuối cùng,Hoắc Đằng cực kỳ không cam tâm ra đi.

"Triệu Thừa Phong, còn cả tiểu tử ấy nữa, nếu để ta gặp được các ngươi, ta
nhất định băm các toái thi vạn đoạn, hai người các ngươi cố mà sống đi, Hừ!"
Trong sơn cốc còn vọng lại câu nói của Hoắc Đằng trước lúc ra đi.


Đạp Thiên Lộ - Chương #5