Người đăng: votinh078
Từ khi Bạch Võ Nam giết chết Chu thái tử Đại minh quốc, trong lòng hắn
đã hạ quyết tâm, không thể mềm lòng được. Nếu như giết một kẻ bình thường của
Đại minh quốc thì cũng dễ giải quyết, nhưng giết Chu thái tử thì chắc chắn
đối phương sẽ truy cứu đến cùng. Bạch Võ Nam không muốn sau khi hắn rời
khỏi nơi đây, Đại minh quốc lại tìm Vân Hà tông phiền toái
Vì vậy, từ đó khiến Bạch Võ Nam hạ quyết tâm nếu như đã giết một người thì
để loại bỏ hậu hoạn, có giết thêm mười người nữa cũng chẳng sao. Chính vì thế
mà hắn mới quyết định tận diệt Đại minh quốc.
Chỉ có diệt Đại Minh quốc mới có thể ngăn chặn được những hậu họa sau này.
Nghĩ như vậy nên Bạch Võ Nam kéo Triệu Sư Dung thân mình vọt lên. Đồng
thời, bám theo Chu Sở
Từ sơn lâm chạy về Hoàng thành,đoạn đường này, Chu Sở đã hoàn toàn tuyệt
vọng, giờ phút này ở giữa không trung, ngơ ngác nhìn bốn phía hoang vắng, đưa
mắt cảm giác không quen, làm cho hắn mất đi tất cả lực lượng tiếp tục chạy
trốn, sắc mặt trắng bệch xoay người, nhìn Bạch Võ Nam gào thét mà đến.
- Không trốn nữa sao?
Hơn mười hô hấp sau, Bạch Võ Nam xuất hiện ở trước mặt Chu Sở, thản nhiên
mở miệng.
Chu sở nhìn chằm chằm Bạch Võ Nam, đáy lòng nổi lên từng trận cảm giác vô
lực, bỏ chạy mấy ngày liên tục, không ngừng mà bị đuổi giết, một lần lại một
lần cầu cứu rồi tuyệt vọng, đã khiến cho tâm thần Chu Sở mỏi mệt không chịu
nổi. Đánh không lại, chạy không xong Giờ phút này tu vi có thể triển khai,
chỉ có khoảng hai ba tầng so với thời kỳ toàn thịnh.
Sắc mặt Chu sở trắng bệch ra, lúc này cắn răng lao đến, nhịp đập trái tim
hắn đang không ngừng gia tốc, cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt hiện lên, ý
niệm duy nhất trong đầu hắn là liều mạng.
Thân ảnh của Bạch Võ Nam loáng lên, xuất ra kiếm khí, dùng tốc độ nhanh
như chớp chém xuống vai trái của Chu sở, xả thẳng xuống thắt lưng….
Xoẹt! Chu sở trừng to đôi mắt ra, trông chẳng khác gì như chết không thể nhắm
mắt, hai nữa cơ thể ngã về hai phía, huyết dịch chạy ra ào ạt từ giữa cơ thể….
Hắn là một người vô tình…" Triệu Sư Dung nhìn Bạch Võ Nam, trong lòng thở
dài. Triệu Sư Dung nổi lên sự chua xót, cảm giác này càng ngày càng tăng,
cuối cùng tỏa ra khắp thân thể. Bạch Võ Nam trong lúc cấp tốc phi hành, chau
mày nhìn Triệu Sư Dung lạnh lùng nói:
- Ngươi không cần quá lo lắng. Đợi sau khi ta giải quyết xong chuyện này, sẽ
không ai làm khó Vân Hà Tông nữa
Khi đến hoàng thành Đại minh quốc,bốn xung quanh đều là vũ giả lẫn
binh sĩ. Triệu Sư Dung có chút sợ hãi, nhưng sau khi nhìn Bạch Võ Nam,
nàng lai cảm thấy yên lòng. Sự lạnh lùng trong ánh mắt Bạch Võ Nam càng ngày
càng nhiều. Cuối cùng hắn đột nhiên dừng bước, đứng trên cổng thành ,nhìn
những người xung quanh, miệng nở một nụ cười lạnh lùng, âm thanh vọng ra bốn
phía:
- Trong ba hơi thở, nếu người nào vẫn còn ở lại đây. Chết!
Đứng trên cổng thành Đại minh quốc ,thần thức của Bạch Võ Nam phóng mắt
ra xa nhìn cảnh vật ở nơi đây. Trước mắt là hoàng cung nguy nga ,rộng lớn
vô cùng, cả hoàng cung từ xa lại giống như hình một con rồng đang uốn lượn.
Đứng trên đầu rồng là một ông lão tóc bạc trắng, gương mặt thâm trầm, ánh mắt
lạnh lùng, tu vi Vũ tôn. Sau lưng hơn mười vi Linh hoàng cảnh,đang nhìn về
phía Bạch Võ Nam.
Lúc này, người đứng ở đầu rồng, ánh mắt sáng quắc, tiếng nói như thét:
- Ngươi là ai ?chúng ta không cừu không oán, tại sao ngươi lại giết
con ta ,giết binh sĩ ta, lại còn muốn đồ sát toàn thành.
Bạch Võ Nam buông Triệu Sư Dung ra, Bạch Võ Nam cười thầm trong lòng,
nhún một bước, hắn lao lên, đứng cách lão tóc bạc khoảng ba mươi trượng,
lạnh lùng nhìn đối thủ.
- Ta Bạch Võ Nam, người giết thì ta cũng giết rồi ,thù cũng đã
kết . Lý do còn lại quan trọng sao?
Lão già tóc bạc, phẫn nộ quát :
- Ngươi nghĩ có thể diệt được chúng ta sao, ngươi chẳng lẽ không sơ
Lâm gia. Cùng lắm, chúng ta cá chết lưới rách mà thôi.
Đối với uy hiếp ,Bạch Võ Nam chẳng quan tâm . Đôi mắt y lạnh lùng
nhìn về phía lão già : " Chiến thôi !".
Sắc mặt lão già tóc trắng âm u đứng ở trên đầu rồng. Bên cạnh hắn, có
mười người. Lão tóc trắng chỉ vào mười người. Trong nháy mắt họ lập tức
biến mất ngay tại chỗ. Đến khi xuất hiện, đã đứng ở trước mặt Bạch Võ Nam
cách khoảng chục trượng. Mười người vừa mới xuất hiện, lập tức lấy ra đủ
loại pháp bảo.
Cùng lúc này, Bạch Võ Nam tay cầm trường kiếm khẽ động, nhảy vào trong
đám người, giơ tay chém xuống. Kiếm khí xuất ra, đầu của người đầu tiên
bị hắn chém rơi xuống.
Máu từ xác chết phun ra như suối. Thi thể từ trên trời rơi xuống mặt đất.
Bạch Võ Nam mạnh mẽ xoay người, Một đường kiếm hạ xuống, lại có một đầu
người bay lên.
Sau khi giết chết cả mười, Bạch Võ Nam đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn
lão giả tóc bạc đang đứng trên đầu rồng, khóe miệng lộ ra một nụ cười
tàn nhẫn.
Nhìn thấy nụ cười đó, lão giả có cảm giác ớn lạnh. Mười vũ giả Linh
hoàng không ngờ lại dễ dàng bị hắn giết chết như vậy. Tu vi của Bạch Võ Nam
cuối cùng đã đến mức nào rồi ,da đầu của lão tóc trắng đã trở nên tê dại
-Ngươi cảm thấy có thể ,cá chết lưới rách sao ?
Ánh mắt của Bạch Võ Nam chỉ có duy nhất một sự lạnh lùng. Nhưng thần
thái, lại rất bình tĩnh, thậm chí còn nở một nụ cười.
Trong lúc nói chuyện, tay phải của Bạch Võ Nam cách không đưa lên, lập tức
hóa thành một bàn tay lớn, úp xuống Hoàng thành. Lại có hơn mười người hét
lên những tiếng kêu kinh hoàng từ trong Hoàng thành bay lên. Trong đám người
đó có nam có nữ, có vũ giả, có cả binh sĩ.
Trong nháy mắt khi Bạch Võ Nam vừa dứt lời, tay phải hắn liền nắm chặt lại.
Lập tức vang lên mấy tiếng "Ầm! Ầm!". Những người đó, toàn bộ cơ thể đều nổ
tung ra, hóa thành những cơn mưa máu rơi xuống Hoàng thành. Một giọt máu bắn
lên mặt lão giả khiến cho hắn càng thêm run rẩy. Những vũ giả nhìn
thấy cảnh đó sợ hết hồn vía, thay nhau tháo chạy.
-Bạch Võ Nam
Sát khí trên người lão già tóc bạc mạnh mẽ tỏa ra. Tay phải hắn khẽ vung
lên, một cây cờ màu vàng lập tức xuất hiện trong tay. Cầm cây cờ trong tay
vung lên một cái, lập tức từ trong lá cờ bay ra một làn sương mù. Ngay sau đó,
sương mù hóa thành một bộ xương khổng lồ, phát ra những tiếng gầm gừ trong cổ
họng, quay về phía Bạch Võ Nam mà gầm rống.
- Ta đã cho các ngươi ba hơi thở, mà các ngươi không biết quý trọng.
Giọng nói Bạch Võ Nam rất bình thản. Trong lúc hắn nói, tay phải lại chộp
một cái, hơn trăm vũ giả từ trong Hoàng thành bay lên.
Những người này, dù có vùng vẫy thế nào, cũng không có tác dụng. Lúc này, lão
giả tóc bạc khẽ quát một tiếng, tay áo vung lên. Nhất thời một luồng gió lạ
đột nhiên xuất hiện, muốn chặt đứt Hấp tinh đại pháp.
Khóe miệng Bạch Võ Nam nhếch lên lộ ra một nụ cười mỉa mai. Một đạo kiếm
khí trong mắt lóe lên, hóa thành tia chớp màu đỏ chui vào bên trong ngọn gió
lạ kia, khiến cho nó biến mất ngay lập tức.
Sau đó, Bạch Võ Nam nắm chặt tay lại. Hơn trăm người, lập tức phát nổ. Máu
thịt giống như một cơn mưa, từ trên trời rơi xuống.
Lúc này, tất cả vũ giả lẫn binh sĩ bên trong Hoàng thành, không thể chịu
nổi những đợt tấn công liên tục như vậy nữa. Cũng không biết ai là người mở
đầu, chỉ thấy từng đạo thân ảnh chạy từ trong thành tản ra khắp bốn phương
tám hướng.
Dần dần, càng ngày càng nhiều vũ giả, binh sĩ, chạy khỏi hoàng thành.
Nhưng khi bọn họ mới thoát ra ngoài chu vi một ngàn dặm, đã bị kiếm khí
trên bầu trời đánh lên người. Tất cả nhanh chóng biến thành cơn mưa máu, rơi
khắp mặt đất.
Người trong tộc̉ kêu lên thảm thiết. Từng tiếng từng tiếng vang lên trong tai
lão giả tóc bạc, khiến thân thể hắn run rẫy kịch liệt, trong lòng nổi lên
từng cơn đau xót. Hắn cố gắng phản kháng, nhưng không có tác dụng.
Vẻ mặt của lão giả, lại càng trở nên già lão. Lúc này, hắn đã không còn
phong độ như năm xưa mà chỉ là một lão già trơ mắt đứng nhìn tộc nhân bị giết
mà không có cách nào bảo vệ.
Đến lúc này, ngoại trừ một ít người chạy thoát, tất cả trong hoàng
thành đều chết sạch!
Trên mặt đất, máu chảy thành sông, tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc.
Lão giả tóc bạc ngơ ngác nhìn toàn bộ cảnh tượng trước mặt, đột nhiên cười
lên ha ha, trong tiếng cười tràn ngập một nỗi đau xót vô tận. Hai hàng huyết
lệ, từ khóe mắt hắn chảy xuống
Bạch Võ Nam lẳng lặng đứng nhìn lão giả. Rất lâu sau, lão giả hít một
hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn trời, giọng tràn đầy tang thương và bi phẫn, nói:
-Tốt! Tốt! Ta không tu vi không bằng ngươi. Ngươi ra tay đi!
Bạch Võ Nam nâng tay phải lên, trên đầu ngón tay của hắn, lóe lên một đạo
kiếm khí nhọn và trong suốt. Chân khí trong cơ thể hắn cuộn trào, ngưng tụ
lại trên đầu ngón tay,mũi nhọn ánh sáng trong tay Bạch Võ Nam đã bắn ra,
xuyên qua mị tâm của lão giả tóc bạc một chiêu lấy mạng!
Sau khi, giết lão già Bạch Võ Nam quay về cỗng thành, nhìn chăm chú
vào khuôn mặt xinh xắn với đôi mày thanh tú đang nhíu chặt của Triêu Sư Dung.
Đôi môi anh đào khẽ mím lại, đang nhìn chằm chằm vào mấy cái vẩy. Một trận gió
thổi tới, thổi bay mấy sợi tóc mượt mà trên má.
- Đi thôi! Ta đưa ngươi về nhà. - Bạch Võ Nam nói một cách chậm rãi, rồi
tay trái vòng qua, ôm lấy Triệu Sư Dung Thân thể hắn nhanh chóng bay lên, phi
kiếm lao ra phía trước mở đường. Trong nháy mắt, hai người đã biến mất ở phía
chân trời.