Người đăng: votinh078
Một ngày trôi qua, Chu Đình bỏ chạy bạt mạng, hắn vẫn cứ cắm đầu cắm cổ mà
chạy…. vượt qua tòa tòa núi cao, băng qua từng dòng dòng sông, rốt cuộc … rốt
cuộc cũng đến được Đại bản doanh. Lúc này Chu Đình vừa mệt vừa sợ, há miệng
thở hồng hộc, Chu Đình đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm và vui mừng
biết chừng nào.
Chu Đình thầm nghĩ :Về đến Đại bản doanh là ổn rồi, ở nơi này có thể nói là
an toàn rồi. Lại nghĩ tới tên ma vương đó, không biết là hắn ta đã bỏ đi hay
chưa, sau lưng tĩnh lặng đến thế, hắn ta có lẽ đã bỏ đi rồi. Chu Đình vừa
nghĩ vừa quay đầu lại, ập vào trong mắt là một đạo kiếm khí sắc bén, tiếp đó
là một thi thể không đầu đứng đờ ra ở tại chỗ, tiếp sau đó nữa là --- trời đất
bỗng tối sầm lại….
Bạch Võ Nam nhẹ nhàng thu hồi kiếm khí, ở bên trên thi thể của Chu
Đình tham sát một lát, tẫn quản là bên trên bề mặt chẳng hề có vết máu, rồi
lạnh lùng nói: "Ngươi không nên quay đầu lại."
Sải bước bước tới, Bạch Võ Nam bước qua thi thể không đầu của Chu Đình.
Dưới sự dẫn đường của Chu Đình, Bạch Võ Nam rốt cuộc cũng đến được nơi này,
thần thức lập tức tảo qua xung quanh, dĩ nhiên đã cảm giác thấy trong mảnh
rừng này dày đặc khí tức, nơi này có lẽ chính là Đại bản doanh Chu thái
tử, tên Chu Đình này có lưu lại đi chăng nữa cũng vô dụng, Bạch Võ Nam
chẳng chút do dự đem hắn ta trừ khử.
Sâu trong cánh rừng, tại một quảng trường trống thênh thang, trong một túp
lều, một nam tử dùng áo choàng bao bọc toàn thân đột nhiên mở mắt ra, Y
chính là Chu thái tử, khóe miệng nhếch lên lộ ra cặp răng nanh sắc nhọn.
Lúc này ánh mắt dâm tà của hắn ta sáng lên, hướng về Triệu Sư Dung, miệng
cười nói:
-Tiểu nương tử, từ nay về sau trong những người hầu hạ ta, ngươi chính là lô đỉnh của ta.
Sắc mặt Triệu Sư Dung tái nhợt, thoáng một chút thê lương, khi nàng bị bắt
tới đây nàng cũng chuẩn bị kết cục ,nhìn trảo thủ của đối phương lao
đến, đang định tự đoạn tâm mạch. Tuy nhiên ngay lúc này, hắn bỗng nhiên hét
lên, thanh âm cực độ thê thảm.
Máu ở mũi và miệng hắn phun ra, thất khiếu cũng lập tức ứa máu, thân mình hắn
giống như bị chạm thật mạnh, bị hất văng ra xa. hắn còn chưa kịp rơi xuống đã
bị một cổ lực lượng vô hình kéo trở lại. Phịch một tiếng, đầu hắn đã bị chặt
đứt, chỉ lưu lại một cỗ thi thể không đầu, thần thức tiêu tán. Một thân ảnh
lướt qua người hắn,bay tới bên người Triệu Sư Dung
- Kẻ nào dám động đến nàng, tất cả phải chết ,cả dòng họ ta
cũng mai táng theo cùng.
Một thanh âm lạnh như băng truyền ra. Ngay sau đó, một bóng đen to dần, từ từ
ở trong động hiện lên, và dần xuất hiện trước mặt mọi người.
Với đầu tóc đen nhánh, diện mạo anh tuấn, đôi mắt vô tình, tất cả như là một
khối huyền băng sừng sững đứng ở giữa đất trời.
Triệu Sư Dung nhìn những thân ảnh đó một lát, thở phào nhẹ nhõm, thân mình
mềm nhũn ra, tựa vào vách tường. Đột nhiên một cánh tay lạnh như băng vòng qua
dưới nách nàng.
Triệu Sư Dung cả kinh, lập tức cảm thấy thân mình đang bay lên cực nhanh.
Trong mũi truyền đến mùi hương quen thuộc, đáy lòng nàng liền yên tâm lại.
Trước mắt nàng hiện ra sương mù cuồn cuộn, đang định mở miệng nói chuyện thì
bên tai truyền đến thanh âm lạnh lùng của Bạch Võ Nam.
- Không nên cử động, ta mang ngươi đi giết người!
Phía trên khu rừng đen, từng đạo từng đạo binh sĩ dày đặc sau mấy lần thiểm
thân liền hướng về ngọn núi mà Bạch Võ Nam đang đứng kích xạ tới….
Vô số đạo binh sĩ từ trong khu rừng nguyên thủy màu đen ồ ạt lao tới, bay
thẳng đến phía Bạch Võ Nam. Binh sĩ càng lúc càng nhiều, cuối cùng tạo
thành một đám mây mù cuồn cuộn mang theo tiếng chi chi cuồn cuộn ập đến công
kích Bạch Võ Nam
Bạch Võ Nam khẽ nhếch mi lên, ngón tay búng ra, hàng con lốc khổng lò được
tạo thành từ hàng ức ức chiếc lá cây lao thẳng về phía đám mây đen kia, thoáng
một cái đã nuốt chửng cả đám mây đó.
Phốc phốc phốc !!!
Huyết dịch từ trong thân thể những binh sĩ dày đặc trong không trung tung tóe
nhiễm hồng cả hư không, không ngừng có những thi thể mang theo tiếng gió rít
ngã bình bịch xuống dưới mặt đất. Tuy vậy vẫn còn một nửa thân ảnh binh sĩ
vẫn đang tiếp tục chớp nhoáng lao tới trong đêm đen, ngoài ra còn chia thành
nhiều nhóm, lao về phía Bạch Võ Nam đồng thời thi triển trảo nha xé nát tất
cả lá cây ập đến trên đường đi.
Nhếch mép cười lạnh một cái, Bạch Võ Nam dùng tay trái ấn kiếm quyết, một
cơn gió lốc lập tức cuốn đến lướt qua phiến rừng tàn tạ phía dưới, cuốn theo
vô số lá nhỏ mang theo kiếm khí sắc bén xạ xuất về phía trường không, một làn
nữa gia nhập vào bên trong đoàn kiếm khí bạo phong kia.
Trên thiên không, huyết dịch rơi vãi càng lúc càng nhiều, tiếng gào thét bi
thảm càng vang mãi không ngừng.
Trong hư không, binh sĩ nguyên lai phân bố dày đặc, nhưng sau khi trải qua
kiếp nạn này, đã còn lại không đầy một ngàn người, hơn nữa đa phần đều đã thụ
trọng thương, trên thân thể hoặc ít hoặc nhiều cũng còn ghim vài chiếc lá thâm
nhập vào sâu trong máu thịt.
Triệu Sư Dung nhìn những cảnh tượng trước mắt, đáy lòng tuy có chuẩn bị nhưng
vẫn nhấc lên một trận kinh đào hải lãng. Giờ khắc này, sự cường đại của Bạch
Võ Nam đã thành một dấu vết không thể xoá nhoà, khắc sâu vào đáy lòng nàng.
"Ngươi là ai? Tại sao lại giết thái tử chúng ta ,đồ sát binh sĩ ta?"
Tướng quân Chu Sở cách đó một cự li tương đối xa, cất tiếng hỏi Bạch Võ
Nam thanh âm tuy không lớn nhưng không vì cự li mà giảm nhược.
Haha……Bạch Võ Nam ngẩng đầu phá lên một tràng cười cuồng dại, tiếng cười đột
nhiên dừng lại, Bạch Võ Nam lừ mắt nhìn chằm chằm vào Chu Sở âm thanh băng
lãnh cất lên: "Ngươi hỏi ta là ai? Quan trọng hay sao, dám động đến
người của ta tất phải chết."
"Các ngươi hãy mau li khai nơi này, ở đây đã không có chuyện của các ngươi
nữa." Chu Sở thần tình lãnh ngạo quát đuổi đám binh sĩ đang đứng thừ người
ra ở sau lưng. Tuy biểu diện lãnh mạc nhưng vẫn không thể giấu nổi vẻ đau đớn
trong lòng hắn ta, đó là mấy vạn binh sĩ, mấy vạn tộc nhân, chỉ vi bản thân
chủ quan mà đã chết sạch, càng nghĩ đến chuyện này, hắn ta cũng càng thêm
thống hận tên nhân loại trước mắt, cũng muốn trực tiếp ăn tươi nuốt sống kẻ
trước mặt.
Đột nhiện, Chu sở quay người bỏ chạy ,hăn vốn là Tướng quân của Đại
minh quốc, hắn ngày thường được hưởng thụ sự tôn sùng nhưng lúc này, hắn
biết đánh không lại tên nam tử kia, hoảng sợ như chó nhà có tang chạy
trối chết. Hắn nghĩ rằng chạy về Hoàng thành nơi đó sẽ được an
toàṇ, có lẽ cao thủ Hoàng thành sẽ̃ tiêu diệt được tên này.
Ánh mắt Bạch Võ Nam vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu sở, mặc y chạy
thoát, một đường theo sau.