Sát Cơ


Người đăng: votinh078

AXuy xuy!! Bên trong màn đêm truyền lại hàng loạt âm thanh phá không, ẩn ẩn
còn nghe thấy trân trận hô khiếu.

"Sư phụ, Bạch công tử, mau cứu đại sư tỷ ! …" Bên trong màn đêm truyền
lại tiếng bước chân gấp gáp, một nửa thần thức của Bạch Võ Nam phá thể phóng
xuất, lướt qua phạm vi ngàn thước xung quanh Vân Hà Tông, bên ngoài mấy trăm
thước, một vị đệ tử lam lũ ôm kiếm bay về phía Vân Hà Tông, trên ngực của y
rõ ràng nhìn thấy đạo đạo trảo ngân ăn sâu vào trong lồng ngực, máu me chảy
ướt đẫm hết quần áo, tại sau lưng y không xa có mấy chục thân hình mang đồ
đen,

"Chạy đi, chạy đi, để ta xem thử ngươi chạy đến nơi nào, ở tại Đại Minh quốc
này, từ trước giờ chưa có lần nào có thể đào thoát. Hi hi hi … hắc hắc hắc
…."

Người kia dường như đã tuyệt vọng, từ không trung rớt xuống, thất hồn lạc
phách nhìn về sâu trong bóng đêm.

Không chạy nữa hả? Cáp cáp cáp. Sớm đã biết không thể thoát rồi mà, trò chơi
kết thúc thôi." Dứt lời, mấy chục đạo hắc ảnh từ không trung hạ xuống, mục
tiêu: vị đệ tử Vân Hà Tông

Đại Sư tỷ! Bốn từ này truyền đến tai của Bạch Võ Nam, khiến cho trong lòng
y đột nhiên chấn động, sau đó là đại nộ, giận dữ quát lên một tiếng: "Tặc tử
đáng chết!" Thân thể đã phá không bay đi.

Oành oành oành!!!

Ba tiếng oành vang lên một cách bất ngờ, mấy chục đạo hắc ảnh mắt thấy sắp bắt
được vị đệ tử, không ngờ rằng lại lòi đâu ra một kẻ phá hoại.

"Ngươi là ai? Chẳng lẽ chưa hề nghe qua danh tiếng của Đại Minh quốc của
ta?" Mấy người kia phiên thân mấy vòng ở trên không trung, sau đó đình trụ
thân hình, giận dữ quát.

"Bạch công tử, mau … mau cứu đại sư tỷ, sư huynh … bọn họ …." Vừa nói tới
đây, vị đệ tử trẻ tuổi đó không ngờ đã tuyệt khí, Bạch Võ Nam đại kinh,
cúi đầu nhìn xuóng thì thấy tam tạm của y sớm đã thất tung, có thể tìm tới nơi
này cũng chỉ là do có cổ chấp niệm chi trì.

"Thật sự là rất muốn giết người a!" Sát cơ trong lòng vô pháp đè nén, lồng
ngực như muốn vỡ tung ra, bành! Một tiếng nổ khẽ vang lên, ma khí cuồn cuộn
từu bên trong thân thể của Bạch Võ Nam bùng phát, đầu tóc điên cuồng phi vũ,
Bạch Võ Nam trong thời khắc này trông chẳng khác gì một tôn ma thần.

Các ngươi hãy xuống dưới đó mà bồi theo hắn đi!" Bạch Võ Nam sắc mặt hung
ác, mười ngón tay liên tục búng ra, mười ngón tay thuấn gian biến đen như mực.

Thân hình vừa lay động, Bạch Võ Nam đã hóa thân thành gió, dung nhạp vào
trong hư không.

"Không ổn! …." Chúng hắc y nhân vừa mới phát giác thấy không ổn, thì thân
hinhd của Bạch Võ Nam đã hiện xuất ngoài mấy trượng đằng sau, thân hình một
lần nữa lóe lên, thân hình dọc theo lộ tuyến của đệ tử đó mà tiếp tục truy đi!
Ở phía sau, mấy chục thân hình của hắc y nhân đột nhiên ngừng lại, sau đó là
đạo đạo huyết ngân bién bố khắp toàn thân, hoa lạp một tiếng, hóa thành từng
khối từng khối huyết nhục rớt xuống. Co đến chết, bọn họ cũng chưa thể hiểu
được, bản thân làm sao mà chết.

"Các người đều ở lại Vân Hà Tông, ta đi một lát rồi sẽ quay về!" Từ phía xa
xa trong màn đêm truyền lại thanh âm của Bạch Võ Nam bên trong thanh âm là
một phiến túc sát chi khí …

Thần thức cường đại của Bạch Võ Nam phá thể xuất phát, cuồn cuộn lướt qua
tình cảnh xung quanh, một dặm, hai dặm, mười dặm, một trăm dặm, xuất hiện rồi,
cuối cùng cũng xuất hiện rồi…

Cách đó ngoài ngàn dặm, bên dưới một cây tham thiên cự thụ, một vị nam tử tà
tà dựa thân vào gốc cây, bộ ngực lỏa lồ, y phục của y sớm đã bị xé rách, hiển
lộ một nửa thân trên. Cách đó không xa, mười tên hắc y nhân ngạo nhiên vây
quanh, mặt cười nham hiểm, tiến thêm một bước nữa là một tên hắc y nhân có
khí tức cường đại đang từng bước tưng bước đến gần vị nam tử đó. Vị nam tử
chính là Mộng Bạch thân thể đầy vết máu, chân khí dĩ nhiên cung rất là ít
ỏi.

Tên hắc y nhân có khí tức cường đại đó đang chầm chậm tới gần, mĩm cười hung
ác, đưa một cánh tay ra hướng về ngực của y mà trảo lấy ….

Một tiếng kêu thứ nhĩ phá không truyền đến, mấy tên hắc y nhân tức thì kinh
hãi, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ở trong màn đêm, một đạo ông hồng quang mang
với thế ngàn quân, phi xạ bay tới.

"Cái gì vậy!.…" Tên Hắc y nhân trung niên có khí tức cường đại đó tức thì
giật mình kinh hãi, dương hai tay hướng về đạo ô hồng quang mang mà đón đỡ.
Dưới mọi cặp mắt trừng to, đôi tay của hắn dễ dàng bị chặt đứt làm hai bởi đạo
ô hồng quang mang đó, thuận theo đó thì thân thể cũng phân ra làm đôi….

Bịch bịch bịch.…

Mười cụ thi thể không đầu rơi xuống đất, mười đạo huyết tiễn phi tiên khắp
trường không, trên trời, mười cái đầu với bộ mặt thảm bạch y nhiên vẫn hướng
về phía trước mà bay đi, trải qua mấy miểu sau đó mới bắt đầu rớt xuống đất….

Tiếp sau đó là mỗi một cụ thi thể đều bị chia cắt thành hai phần, hướng về hai
phía mà ngã xuống, huyết dịch từ giữa thân thể vằn ra tung tóe….

Ngự kiếm chi thuật!

Trong vòng trăm dặm, lấy đầu kẻ thù một cách vô hình!

Thần thức cường đại vẫn không ngừng dò xét tình hình xung quanh, một ngàn dặm,
hai ngàn dặm, ba ngàn dặm .… tựa hồ như đã đạt đến cực hạn rồi, Bạch Võ Nam
nghiến răng, phạm vi lướt của thàn thức một lần nữa gia tăng, năm ngàn dặm,
một vạn dặm… xuất hiện rồi! Một doanh trại, một lượng lớn binh sĩ và
hắc y nhân ở đó.

Áo trắng phất phơ, Bạch Võ Nam xuất hiện trên đồng nham thạch của tòa sơn
phong đó, thì dưới chân núi, cả ngàn tên binh sĩ ở dưới núi đều ngẩng đầu lên
mà nhìn.

"Ngươi là ai? Muốn gì?……"

"Muốn mạng của các ngươi!" Thanh âm của Bạch Võ Nam không ngờ là lại bình
tĩnh đến đặc biệt mà chẳng có chút nộ khí nào cả, bình tĩnh đến đáng sợ, bình
tĩnh đến lãnh khốc. Đôi tay áo nhẹ nhàng phất lên, trong đêm đen hiển hiện một
đôi cánh trắng to khổng lồ, tử tế nhìn kĩ hơn thì thấy đó chẳng phải đôi cánh
gì, mà chính là vô vàn kiếm khí tua tủa tạo ra.

Mấy chục tên binh sĩ thấy tình hình bất ổn, đầu ngòn chân điểm đất một cái
liền hóa thành một đạo hắc ảnh lao thẳng về phía Bạch Võ Nam.

Thời gian như tĩnh chỉ ở tại nơi đây trong thời khắc này, mấy ngàn tên binh
sĩ với nhiều sắc mặt khác nhau, hoặc là đang phóng mình lên trên không, hoặc
là đang quỳ trên đất, hoặc là đang bay là là trên không, hoặc là đang xuất thế
công kích… Nhưng Bạch Võ Nam thì mặt lại không có chút biểu tình, từ từ lướt
qua thân thể của mấy ngàn binh sĩ, ở hai bên, đám kiếm khí dày đặc dễ dàng
đâm xuyên thân thể của từng tên binh sĩ

Thời gian khôi phục trở lại, hai tay phất lên một cái, vô số thi thể của binh
sĩ rơi từ trên không xuống, trước mặt Bạch Võ Nam một tên binh sĩ gương
mặt lộ rõ thần sắc khủng hoảng, cơ thể run lên bần bật, vào trong sát na cuối
cùng, Bạch Võ Nam buông tha cho hắn ta.

"Nói ta biết, nữ nhân các ngươi bắt cứ địa của các ngươi ở đâu? Chủ nhân
của các ngươi là ai?" Thanh âm của Bạch Võ Nam chẳng chút ba động, nghe
chẳng thấy có chút sắc thái của cảm tình.

Mắt nhìn cả ngàn đồng tộc loáng một cái đã trở thành những cụ thi thể, chỉ còn
lưu lại duy nhất một mình mình, tên nhân loại đứng trước mắt trong mắt hắn
trông chẳng khác gì một tên ma quỷ hung ác nhất, thanh âm run rẩy, tên binh
sĩ cát tiếng nói: "Tướng… tướng của bọn ta… là Chu thái tử,còn về nữ
nhân ta không biết. Đại nhân… cứ … cứ địa của chúng ta là ở… xin đừng giết
ta! Cầu xin ngài!!!..."

Bạch Võ Nam gật gật đầu, bước tới phia trước, người giơ tay chụp lấy cổ hắn
rồi nhè nhẹ niết một cái, một tiếng rắc vang lên, đầu của hắn ngã hẳn sang một
bên…

Trong khu rừng không xa đó, một đạo hắc ảnh lao vút đi như chó không nhà về
hướng đông. Mục quang của Bạch Võ Nam tức thì hàn lãnh, cơ thể vừa chuyển
động đã biến mất ngay trong gió….

Chu Đình sợ hãi tháo chạy trong đêm chẳng khác gì con chó không nhà. Chu
Đình hắn vốn là tướng quân ,dưới trướng Chu thái tử,hắn thường
khoác trên mình loại y phục đen bó sát người mà hắn vốn ưa chuộng. Hắn
được Chu thái tử giao trọng trách trông coi nơi đây.Chu Đình nhận được
lệnh của Chu thái tử, dẫn theo hơn một ngàn binh sĩ đi đến nơi đây. Hơn
một ngày trước, hắn và mấy tên thuộc hạ đi dạo quanh khu vực, hắn
bắt gặp một thiếu nữ cùng vài nam tử đi ngang nơi đây. Hắn biết Chu
thái tử yêu thích sắc đẹp,mà mắt lại nhìn thấy thiếu nữ xinh như
hoa như ngọc . Hắn bắt thiếu nữ mang đến bản doanh Chu thái tử, còn
lại thuộc hạ đuổi giết mấy tên nam tử kia.

Trên đường hắn trở về,nhưng không ai ngờ rằng, tai nạn lại xảy ra ngay lúc
này. Đối với nguy hiểm, Chu Đình có một loại trực giác khó nói, loại trực
giác này đã cứu mạng hắn ta mấy lần, vì thế ngay khi trong lòng của Chu Đình
có chút bất an thì hắn ta liền li khai bản doanh, trốn vào một nơi kín đáo
trong rừng rậm để thoát thân

Khủng bố! Một nam nhân khủng bố! một nam nhân chẳng khác gì ác ma, dù là cao
thủ của triều đình cũng không thể so sánh, nhưng trong mắt của nam nhân này
thì nó chẳng đáng là cái gì cả. Quay đầu trở lại, chỉ trong thời gian chớp mắt
mà mấy ngàn tộc nhân đã đám kiếm khí sán lạn rợp trời đồ sát sạch sẽ. Chu
Đình thậm chí chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy thi thể rơi như xuống ồ ạt
chẳng khác gì rơm rạ.

Một cổ hàn khí ớn lạnh từ dưới sống lưng xông thẳng lên trên đầu, Chu Đình
cuối cùng cũng đã hiểu, một ngàn người thì làm sao có thể chống đỡ được tên
nam nhân như sát thần này chứ?

Nỗi sợ hãi vô cùng vô tận như bóp nghẹt cổ họng của hắn ta, khiến hắn ta gần
như không thể hô hấp. Tháo chạy, tháo chạy bạt mạng, ngay cả dũng khí quay đầu
lại nhìn Chu Đình cũng không có, chỉ biết bỏ chạy như con chó khong nhà trên
con đường trở về bản doanh Chu thái tử.


Đạp Thiên Lộ - Chương #28