Người đăng: votinh078
"Nhân loại!" Âm thanh kia cười lạnh: "Cmn...Trên thế gian còn loại người
vô sỉ giống ngươi sao? Nguyên đan lão tử ta khổ tu trăm vạn năm, ngươi lại
vừa đến liền không khách khí lấy của ta một viên, trước mắt lại muốn đoạt đi
toàn bộ nguyên đan ở đây. Cm tiêu tử! đó là hành sử của nhân loại các
ngươi?"
"Ta chỉ hấp thu của ngươi một viên, ngươi nhìn nhiều ngọc như thế này, mất một
viên có gì lớn chứ, phải không. Tối đa cũng chỉ tổn thất một chút. Ta chỉ
lấy vài trăm tu vi của ngươi thôi."
"Vài trăm cm ngươi, cả nhà ngươi! Tổn thất lão tử ta cả vạn năm.
Ngươi còn nói vài trăm . Hỗn láo, Tiểu tử còn không dừng tay! Không
phải muốn chọc cho bản tôn xuất thủ...Ngươi không muốn ra ngoài sao?" Âm thanh
kia mắt thấy Bạch Vân Tranh một bên cùng y nói chuyện, một bên vẫn hấp thu
đan chân bình thường, thật là giận đến nhất phật thăng thiên, nhị phật xuất
thế à. Ngay cả tường thịt mà chém vào đến nửa vết kiếm không có cũng kịch liệt
chấn động.
Bạch Vân Tranh thầm nghĩ, hấp thu vạn năm tu vi của ngươi ,không phải
ta chỉ tăng lên chút ít thôi sao, tính lừa ta. Nếu ta ở đây hấp hết
nội đan, không phải tu vi ta cao lên nữa sao. Nhưng y từng nghe lão giả
nói Hư Không Hải vô cùng nguy hiểm, không khỏi khiến y do dư.
Hừ! Bạch Vân Tranh đối với doạ nạt của quái vật này căn bản không quan tâm,
hắn nếu có thể vào, đã sớm thu thập y rồi. Bằng tu vi trăm vạn năm, muốn giải
quyết một tiểu tử hậu bối vài chục năm tu vi như y, còn không phải việc trong
tay, có lẽ là do y cảm thấy nội thể có vấn đề, tham nhập vào cơ nội thể một
chút thần thức.
Nói đến thần thức, Bạch Vân Tranh tự biết đánh không quá súc sinh này, cũng
không đến nỗi một chút thần thức của nó tấn công liền thân hoá tro bụi.
"Ngươi là yêu thú mấy giai."
"Cả nhà ngươi, cả tổ tông nhà ngươi mới là mấy giai, lão tử ta tu
luyện cả mấy trăm vạn năm, mà cm ngươi đi so với lũ thấp kém." Âm
thanh kia vô cùng tức giận ,tràn đầy phẫn nộ nó cảm thấy bản thân
bị con kiến hôi ,trong thể nội sỉ nhục.
Bạch Vân Tranh cảm thấy nao nao, thật ra y ở thế giới này ,bên ngoài
y tư do chỉ được sáu năm, kiến thức hiểu biết quả thật là quá có
hạn, ít tới đáng thương . Theo y được biết ,một giai yêu thú có thể
so sánh với vũ giả bằng hai cảnh giới . Thời gian trôi qua, cả hai
trầm mặc nửa ngày.
"Ngươi không ra ngoài, trừ khi còn muốn trong cơ thể ta không bằng. Điêu nhị
ta tuy cơ thể không ngại thêm một con người ngươi, nhưng còn thương tiếc vài
chục nội châu không dễ có này." Chủ nhân của âm thanh này ra là một Côn Bằng
đã tu không biết mấy trăm vạn năm, trong Hư Không Hải này, hắn hoá thân
thành cá côn, xưng vương xưng bá, trong Hư Không Hải này cũng là bá chủ một
phương, không ngờ dị thú có tu vi mấy nghìn năm hắn vừa nuốt chửng, liền mang
theo con người tham lam kia, cũng tính hắn đen đủi.
Côn Bằng từ biển lên trời, thân cá khổng lồ liền hoá thành chim bằng sải cánh
hàng ngàn dặm, quái thú này tu đến vài trăm vạn năm, vẫy cánh không biết đi
xa bao nhiêu ngàn vạn dặm nữa
"Điêu huynh, huynh có thể cho ta ra ngoài".
"Huynh cm nhà ngươi, tổ tông ngươi, lão tử ta tu luyện vài trăm vạn
năm. Tu vi thông thiên, Ngươi cũng xứng với lão tư xưng huynh đệ ". Âm
thanh Côn Bằng tràn đầy tức giận, nó cảm thấy vô cùng biệt khuất
Bạch Vân Tranh mở miệng hỏi :" Chúng ta hiện tại, đang ở đâu".
"Cách không trung Đông vực, vài vạn thước." Côn Bằng không quanh co nói.
Bạch Vân Tranh nghe thấy hơi tiếc nuối, nếu có thể ở Nam vực, thì
tốt vô cùng, nhưng trên mặt không động thanh sắc: "Vậy tốt, người cho ta ra
ngoài đi."
"Chỉ cần ngươi không chống cự, ta mới có thể tống ngươi ra." Côn Bằng nói,
Bạch Vân Tranh theo lời mà làm, tuy nhiên có chút không đành lòng bỏ nhiều
đan châu thế này. Trước mắt không thể hấp thu, nhưng cơ hội tự do duy nhất từ
trước tới giờ cũngở trước mắt, đành đè nén lòng tham ấy xuống.
Khi Côn Bằng này hoá thành chim, có thể tính là sinh vật bay nhanh nhất trên
trời đất, sức mạnh khống chế lực gió không cần nói, vừa thấy Bạch Vân Tranh
đáp ứng, vội trong cơ thể hình thành một luồng gió mạnh, đem Bạch Vân Tranh
thổi ra theo đường miệng...
Vào lúc xuyên qua phổi lên đến mỏ Côn Bằng, Bạch Vân Tranh đột nhiên phát
lực, nhanh như chớp giật lao ra bên ngoài, gần như cùng lúc đó, trời đất đảo
ngược, Cái mỏ sắc nhọn khổng lồ của Côn Bằng đang mở rộng nhanh chóng đóng
lại, nhưng tốc độ của Bạch Vân Tranh rõ ràng vượt qua dự liệu của Côn Bằng,
chỉ cách một chút, giúp Bạch Vân Tranh trượt ngang người, từ khe hở thoát ra.
"Cm nhà ngươi, tổ tông ngươi giảo hoạt thật!" Tiếng thét giận dữ của Côn
Bằng vang trên vạn thước không trung.
"Hừ, sớm biết ngươi nhất định không có lòng tốt đến thế, trong đó tất tố thủ
cước, quả nhiên như ta sở liệu." Bạch Vân Tranh đầu cũng không hồi bay ra
phía ngoài, sau lưng Côn Bằng thân thể gần che kín bầu trời truy sát không bỏ,
vừa bay vừa thu nhỏ cơ thể.
Lúc trước đã nói qua, trong phi cầm Côn Bằng có tốc độ nhanh nhất, khi hoá
thành chim, gọi là Đại Bàng cánh vàng, tính tình hung dữ, không chịu được chút
uỷ khuất nào. Bạch Vân Tranh tàng thân trong cơ thể nó, đoạt đi một viên nội
đan, lại hấp thu đi nhiều tinh hoa các nội đan khác, bằng tính tình hung dữ
của Đại Bàng sao có thể dễ dàng tha cho y, sớm đã có ý định, vào lúc y ra
ngoài, lợi dụng cái mỏ sắc nhọn vô cùng cứng rắn nghiền nát, chỉ bất quá,
Bạch Vân Tranh cao tay hơn một trù, xuất kì bất ý nhanh hơn một bước, thoát
thân ra ngoài.
Côn Bằng có ý định là, không quản ngươi tránh né thế nào, chỉ cần bắt được
ngươi, bằng vài trăm vạn năm tu hành của ta, đối phó ngươi còn không nắm
chắc trong tay, tất nhiên chênh lệch là rõ như vậy, khoảng cách vài trăm vạn
năm công lực, đủ để hắn dễ dàng giết vài chục đến cả trăm đối thủ có tu vi như
con người trước mắt kia rồi.
"Lão tử ta không tin, thu thập không nổi ngươi một tên con người nhỏ nhoi."
Côn Bằng đột ngột ngưỡng cổ phát ra một tiếng hót lanh lảnh vang tận trời cao,
sau đấy toàn thân bừng bừng lửa đỏ sắc vàng, hoá thành một đạo kim quang ở tít
trên cao, lúc bay xuống thì, Côn Bằng khổng lồ đã biến thành một lão giả ,
tiên phong đạo cốt, tuy nhiên nhìn vào đôi mắt lão, có cảm giác
khá hèn mọn.
"Ha ha.. Cm nhà ngươi, chạy, chạy cho gia gia ngươi xem nào." Côn Bằng tự
nghĩ một miệng hai vuốt không bằng hai chân hai tay, lần biến hoá này, là vô
cùng tin tưởng, thề muốn bắt được tên con người đáng ghét này.
Yêu thú, tuổi đủ cao, biến hoá thành người là bản năng, Côn Bằng ở trong Hư
Không hải đã vài trăm vạn năm, sớm có thể biến hoá, nhưng luôn quen hình
thái bản thể Côn Bằng, y cảm thấy, bằng vào tu vi của mình muốn bắt ,
tên nhân loại vô sỉ quá dễ dàng.
Mắt thấy Côn Bằng vốn giang cánh dài không biết mấy ngàn mấy vạn dặm, che kín
bầu trời không ngừng thu nhỏ cơ thể, đến cuối biến thẳng thành hình người.
Sau lúc kinh ngạc ban đầu, Bạch Vân Tranh lại cười, thần thái rất tiêu sái,
bình tĩnh, cất tiếng nói: "Yêu cầm ngươi, nguyên là giống nhanh nhất trong
thiên hạ, nếu biến hoá thân chim, ta tự nhận tốc độ không bằng, cũng không dám
toàn lực chạy trốn, nhưng ngươi tự tác thông minh biến hình người, lại còn là
một lão giả hèn mọn, ha ha... ..., vậy ta không đợi nữa chỉ có chạy trước
đây."
Hết lời, quay đầu, như chớp giật hướng về phía Đông vực .Muốn chống lại con
Côn Bằng đã sống hơn trăm vạn năm này không cần nghĩ nữa, chọn lựa duy nhất
chỉ có một đường chạy trốn.