Hư Không Hải


Người đăng: votinh078

Hư Không Hải này, sâu không biết bao nhiêu nghìn bao nhiêu vạn vạn ngàn
thước, nơi đáy biển sâu, sức ép cực lớn, đủ để sánh ngang một đòn toàn lực của
cao thủ có một chục vạn năm công lực. Ở nơi ngay một tia ánh sáng cũng khó
thấy này, đến nơi nào trong vực thẳm dưới đáy biển sâu cũng một vùng tối đen.
Bạch Vân Tranh vận tu vi toàn thân, ngay kiếm nguyên phong ấn chứa trong cơ
thể cũng phóng ra, khốn khổ đề kháng áp lực dưới đáy biển. Nước biển cực lạnh,
mang theo một cảm giác như chạm vào kim loại.

May mắn, ở trong nơi đáy Hư Không Hải này, lực bài xích chân khí giảm đi
không ít, kiếm nguyên trong cơ thể Bạch Vân Tranh có thể phát huy gần tám
thành uy lực, mới chống đỡ được áp lực của nước ở nơi đáy biển sâu. Dưới ý
thức, thần thức Bạch Vân Tranh từ cơ thể phóng ra, từng vòng toả ra, vừa quét
qua, không thể không doạ y sợ phát khiếp. Trong diện tích ngàn dặm, chỗ nào
cũng dày đặc sinh vật thể hình to lớn, khí tức chúng lộ ra, yếu nhất cũng
ngang với cao thủ loài người đã khổ tu vạn năm, càng thêm kinh hãi là, ý thức
của Bạch Vân Tranh lướt qua một số kẻ, còn chưa kịp nhận tin tức phản hồi,
liền đã bị cái thứ không biết tên ấy nuốt chửng, tin tức truyền lại, chỉ là
một mảnh trắng toát.

Trong biển sâu, không khí phi thường khó chịu, lồng ngực bị ép bẹp, bất đắc
dĩ, Bạch Vân Tranh không thể không vận Quy Tức đại pháp mà kiếp trước có
được, ý thức càng lúc càng mơ hồ, một sát na cuối cùng, Bạch Vân Tranh mơ mơ
màng màng cảm giác thấy một bóng đen khổng lồ từ trên đỉnh đầu lướt qua, còn
lại y không biết gì nữa.

Không biết đã trôi qua bao lâu, trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, tiềm thức của
Bạch Vân Trang vẫn không ngừng tăng tốc hoàn thành nội công khẩu quyết sơ
hình của 'Hấp Tinh Đại Pháp'.

Hoảng hốt, lần tỉnh lại đầu tiên, Bạch Vân Tranh phát hiện mình đã thân ở một
nơi mềm mại, dưới chân mềm mềm, không khí đầy ẩm ướt, mang theo một mùi vị
thoang thoảng.

"Đây là nơi nào? Ta không phải ở trong đáy biển sao? Sao lại ở đây?"Bạch Vân
Tranh lảo đảo đứng dậy, toàn thân cảm giác dinh dính, như có gì đó rất dẻo
dính trên người, bốn phía tối đen, là tối đến hoàn toàn cái gì cũng không thấy
nổi, bằng vào thị lực của một vũ giả mà nói, đó gần như không thể. Nhưng nó
lại đã phát sinh.

Trên đường không biết đã đi bao lâu, trừ bóng tối lại là bóng tối, cuối cùng
Bạch Vân Tranh luôn theo đường thẳng đến trước một bước tường chắn trước mặt,
một bức tường thịt.

"Trời, chỗ này không phải là trong cơ thể một con quái thú đáy biển nào đó
chứ." Bạch Vân Tranh nhất thời trong lòng lạnh ngắt, nhưng nơi chạm vào, một
khối lạnh băng, Bạch Vân Tranh cũng không đoán nổi con quái vật này đã chết
chưa, hay là bản thân nó là động vật máu lạnh, không có máu nóng mà nói.

Đối với nơi này đã có suy đoán, Bạch Vân Tranh ngón tay như kiếm, đào trên
tường thịt, từng mảng thịt rơi xuống, cuối cùng, bức tường thịt vẫn không có
động tĩnh, điều ấy làm Bạch Vân Tranh bắt đầu hoài nghi, phải chăng mình đã
đoán sai.

Ngay cả có chân khí duy trì, đào khối thịt rất có tính đàn hồi này rất mất
thời gian, trên tường thịt làm một cái hang, Bạch Vân Tranh một bên tiến tới
trước, một bên đào hang, cuối cùng không biết chân bước mấy trăm dặm, trước
mặt không tìm thấy đường nữa, chắn ở trước mặt, là một khối vật thể, dù Bạch
Vân Tranh làm thế nào, vật này không có chút động tĩnh, không chỉ như vậy,
thậm chí còn có dư kình phản kích.

Chán nản, Bạch Vân Tranh chỉ có thể ngồi ở chỗ đó, một bên suy nghĩ đối sách,
một bên nghỉ ngơi. Trong lúc vô ý, đưa một miếng thịt đã đào ra cho vào trong
miệng, lại phát hiện loại thịt này thật là ngon lành, vừa miệng, hơn nữa sau
khi nuốt vào, như có một luồng sức mạnh kì dị tràn vào cơ thể làm chân nguyên
trong cơ thể càng thêm kết tinh, tinh luyện.

Thu hoạch ngoài ý muốn này làm Bạch Vân Tranh không thể không vui mừng, không
còn lo lắng nữa, ở lại nơi ấy ngồi, một lòng luyện hoá chân khí trong cơ
thể,cùng lúc diễn hoá 'Hấp Tinh Đại Pháp' kia, theo dõi tử tế khả năng phát
triển cùng sơ hở. Đó là một hoạt động rất tốn trí óc, thâm chí so với trước
đó, diễn hoá hơn vài trăm phần công quyết kia càng tốn tâm thần hơn. Gián
tiếp, cho kẻ đã nhập vào cảnh giới tích cốc như Bạch Vân Tranh ,khẩu vị được
thoả mãn, khối thịt lớn như ngọn núi nhỏ xung quanh không ngờ toàn bộ bị y
nuốt sạch vào bụng, chân khí trong cơ thể càng thêm tinh luyện không ít. Kiếm
nguyên phong ấn vào, có hình tượng sắp bước vào cảnh giới kiếm vương.

Bạch Vân Tranh cảm nhận được võ công kiếm đạo có thiếu thiếu gì đó, rất
khó đột phá .Nghĩ đi nghĩ lại, không làm sao nghĩ ra. Cảm giác này vô cùng
khó chịu, rõ ràng sắp bắt được, nhưng lại trở lên mơ hồ.

"Ta đã hiểu rồi", trong lòng Bạch Vân Tranh vui mừng phát cuồng: "Một loại
là trọng kiếm nhưng không trọng thân thuộc kiếm đạo đã đạt đến một cực chí,
không trọng chiêu thức, chỉ trọng tốc độ. Chỉ cần một chiêu, chỉ xuất một
kiếm.Một kiếm xuất ra, vạn người tuyệt không đỡ nổi.,do vậy, loại kiếm đã đạt
đến cực khoái. Một loại thuộc thân pháp đạt đến tốc độ của trọng kiếm,
đi ngàn vạn dặm, nhưng nguyên địa vẫn lưu lại tàn ảnh trọng thân không trọng
kiếm, hoặc có thể nói là trọng sát, hai loại kiếm đạo này đều là kiếm
thuộc sát đạo, xuất kiếm tất có máu chảy, nhưng không hoàn toàn như nhau.
Trọng kiếm không có tốc độ của trọng thân, Trọng thân cũng không có tốc độ
xuất kiếm của trọng kiếm.!"

Bạch Vân Tranh hiểu được điều này, trong não không ngừng vận chuyển công
pháp, một vùng thông suốt . Hai loại kiếm ý này trong não không ngừng thu
phóng, dần dần dung hợp . Khi y ngộ ra hai loại kiếm đạo này tu vi
kiếm đạo của y cũng theo đó đột phá Kiếm Vương chi cảnh.

"Ha ha ha ..... Ta rốt cuộc cũng đạt tới Kiếm Vương!"Bạch Vân Tranh cười
điên cuồng .Đột nhiên

Ọc ọc!

Xèo! Một loạt âm thanh cổ quái từ bên người truyền lại, theo tiếng nước rơi
trên mặt thép tong tong, một luồng gió từ bên trái thổi lại, Bạch Vân Tranh
vô ý nhìn, lại thấy vật thể đã lâu không rõ là gì, chui vào bên trong một cái
động lớn, ngoài động trở lên rộng rãi, ẩn ước có ánh bảo vật truyền lại, cùng
lúc, một chất lỏng màu xanh mang theo mùi hôi từ ngoài động tràn vào, nơi đi
qua, tiếp xèo xèo không ngớt, không có khói bốc lên.

"Chất lỏng này có độc!" Bạch Vân Tranh kinh hãi, vội vàng bay lên không
trung, chất lỏng màu xanh nhanh chóng tràn vào lướt sát qua gót chân y, làm y
toàn thân toát mồ hôi lạnh....

Cùng cơn sóng màu xanh lục tràn vào là tiếng nước chảy cổ quái kia. Vô cùng
cẩn thận, Bạch Vân Tranh bay qua lỗ hổng đang lớn dần, thứ đầu tiên nhìn thấy
là một không gian rộng lớn, cùng với những viên ngọc to bằng cối xay trên
không trung đang phóng ra từng luồng ánh sáng.

Dựa vào ánh sáng phát ra từ viên ngọc ấy, Bạch Vân Tranh cuối cùng cũng nhìn
rõ nơi này.

Kinh thán! Bằng đầu óc của Bạch Vân Tranh ,cũng thật khó đoán được, chỉ là
một bộ phận quái vật đã rộng lớn ngang thuỷ lao dưới lòng đất, thậm chí còn có
thể lớn hơn, thân thể thực sự của nó lớn đến thế nào.

Nghiêng ngiêng, Bạch Vân Tranh hướng tới khối thịt ở biên chém ra một luồng
kiếm khí, phát hiện bước tường thịt như bị một trận gió nhẹ thổi qua, hơi rung
động, ngay cả vết kếm ngân cũng không có, điều này dù đã đoán trước cũng không
ngờ đến.

Đứng trên không trung, Bạch Vân Tranh nhìn đợt sóng sắc xanh lục bên dưới,
trong lòng phát sầu, nên thế nào thoát khốn đây?

Cứ ngây người như thế, im lặng suy nghĩ, cũng không biết trôi qua bao lâu,
Bạch Vân Tranh cuối cùng thở dài một tiếng, vô kế khả thi rồi. Ánh mắt lướt
qua những viên ngọc sắp xếp trên không đang phát tán ra từng luồng ánh sáng ,
nhất thời hứng thú nổi lên, phi thân hướng gần tới viên ngọc to như cái cối
đang phát ra ánh sáng vàng kia.

Viên ngọc ấy trong suốt, khói nhẹ lưu chuyển bên trong, chỉ mới lại gần một
chút. Bạch Vân Tranh đã cảm thấy tốc độ lưu chuyển động chân khí trong cơ thể
đã tăng lên.

"Đây thật là một bảo bối tốt à!" Bạch Vân Tranh xem xét viên ngọc lớn kia một
lượt, động tâm nói. Viên ngọc này, như không ngoài dự liệu, rất có thể là nội
đan của sinh vật khổng lồ này. Thứ này là thiên địa sinh ra, có cơ duyên tái
sinh nhất định. Nội đan lớn mà nhiều như thế này, Bạch Vân Tranh thật không
biết quái vật này đã sống bao nhiêu năm tháng, mới có thể những nội đan này.

Cái gì đối với vũ giả có sức hấp dẫn lớn nhất? Một là công pháp, hai là tu vi.
Mắt thấy nhiều nội đan cao cấp bày ra trước mắt như vậy, nếu nói Bạch Vân
Tranh không động tâm, mới quái.

Đáy mắt từng luồng tà khí thoát ra, ma khí toàn thân Bạch Vân Tranh bạo
trướng, đôi tay không khách khí nắm lấy một viên ngọc, sau đó 'Hấp Tinh Đại
Pháp' đã cải biến theo tay phát ra. Khói đen dày đặc bao trùm cả viên ngọc
lớn, khói đen từng đợt rung động, trở nên mềm mại.

Bạch Vân Tranh nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn, có ý hấp nạp chân
nguyên của quái thú này vào.

"Thứ này ít nhất đã có vài ngàn năm!" Trong lòng Bạch Vân Tranh phán đoán,
nội đan này ngưng kết đến cực độ, hấp nạp rất khó khăn, còn ẩn ước có từng đợt
khí chống đối mạnh mẽ. Tuy vậy, dù như thế, bằng bá đạo cùng vô sỉ của 'Hấp
Tinh Đại Pháp', đó không phải vấn đề gì lớn, tối đa chỉ mất thời gian lâu hơn
một chút là xong.

Viên ngọc ấy khô dần lại, lòng tham của Bạch Vân Tranh nổi lên, toàn lực phát
ra, từng luồng khói đen thoát ra từ tay, bao trùm cả đám nội đan bên trong,
sau đó, Bạch Vân Tranh liền ngồi trên không trung, không nghĩ làm sao rời
khỏi nơi đây nữa, chỉ một lòng vận 'Hấp Tinh Đại Pháp' hấp thu những nguyên
đan này.

Chân khí trong cơ thể bốc lên, chỉ một viên ngọc,liền giúp Bạch Vân Tranh
đột phá Vũ tôn rồi tới Linh tôn đỉnh, khiến y cảm giác thật là vô
cùng sảng khoái,

Nhất tâm đa dụng này, cùng làm nhiều việc, Bạch Vân Tranh không phải làm lần
đầu, liền trong không trung, một bên hấp thu nguyên đan quái thú, một bên
chỉnh sửa 'Hấp Tinh Đại Pháp', cùng lúc một nửa tâm thần chìm vào trong sáng
tạo 'Huyền sinh công'. Lúc ở' 'Vạn ngục giới' y đã sáng tạo huyền
sinh công đạt tới lục chuyển ,hiện y đã tu đến đệ ngũ chuyển.

"Tiểu tử ở đâu đến, không ngờ dám làm chuyện nguyên đan của bản tôn!" Một
tiếng oang oang trong tai đột nhiên vang trong không trung, từng đợt sóng âm
thanh vang động trong không gian rộng lớn vô biên này.

Bạch Vân Tranh giật nảy mình, mở mắt ra, nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy
ai, dưới tay, Hấp Tinh Đại Pháp vận chuyển bình thường, một bên mở miệng nói:
"Ngươi là ai? Ngươi ở đâu?"


Đạp Thiên Lộ - Chương #23