Đào Vong


Người đăng: votinh078

"Cmn tiểu tử, có bản sự đừng có chạy!" Tiếng gầm thét phẫn nộ của đám
lính ngục từ sau lưng truyền lại, nhưng Bạch Vân Tranh chỉ cười lạnh một
tiếng, ngay nhìn cũng không quay đầu nhìn qua, bàn tay mở ra, Hấp Tinh Đại
Pháp lại một lần nữa thi triển ra, đối phó lính ngục trung hoặc cao cấp,
Bạch Vân Tranh có thể có chút khó khăn, nhưng để đối phó đám lính ngục cấp
thấp, căn bản không tốn chút sức lực nào, hoàn toàn không đợi bọn chúng phản
kháng, từng cỗ ma khí như triều dâng liền nhập vào cơ thể Bạch Vân Tranh ,
thời gian của một quá trình ấy rất ngắn, gần như chớp mắt, Bạch Vân Tranh
liền một lần nữa biến mất ở chỗ cũ, lưu lại một đống xương trắng.

Nếu vào trước lúc ngộ ra 'Hấp Tinh Đại Pháp' sơ hình, Bạch Vân Tranh rất có
khả năng, biết rõ sẽ chết, cũng cùng đám lính ngục này đánh một trận, nhưng
hiện tại, sau khi đã tu luyện ma quyết, hấp nạp ma khí bạo lực, âm ám, tàn
nhẫn nhất trong trời đất này, tính cách của Bạch Vân Tranh đã có bất đồng lớn
so với trước kia.

Trong cảm giác của Bạch Vân Tranh, sau lưng vài chục tên lính ngục đang
như giòi bám xương, âm hồn bất tán kia đều không tên nào không có thân thể cực
kì rắn chắc, gần như bất tử bất diệt, ít nhất cường độ hiện tại đối với y mà
nói, là như vậy. Nếu muốn đối phó một tên lính ngục trung cấp, Bạch Vân
Tranh còn khả dĩ, nhưng một khi đối diện sự truy sát từ nhiều mặt của lính
ngục trung cấp, 'Hấp Tinh Đại Pháp' vốn không thể cùng lúc ứng phó nhiều công
kích từ nhiều mặt,đó cũng là nguyên nhân vì sao Bạch Vân Tranh luôn né tránh
cùng đám lính ngục trung cấp này trực diện đối kháng. Biết rõ không thể làm,
tất không làm, đó là quan niệm của ma đạo.

Chục tên lính ngục sau lưng tuy biết, chỉ cần bắt được tên tiểu tử kia,
liền có thể dễ dàng đem y tiêu diệt, nhưng lại khổ vì thân thể tuy rắn chắc,
nhưng phương diện linh hoạt và tốc độ hoàn toàn không bằng tên tiểu tử này,
chỉ có thể bị dắt mũi, theo phía sau. Mắt thấy hàng trăm lính ngục cấp thấp
hoàn toàn vô pháp phản kháng bị Bạch Vân Tranh hút khô chân khí toàn thân ,
hoá thành từng đống xương trắng. Cảm giác biệt khuất này, làm đám lính ngục
giận đến sắc mặt biến xanh, mồm om sòm kêu la, ngay thiếu chủ Phi Vũ môn
luôn có lòng muốn đợi xem kịch hay, hai tay cũng nắm chặt, sắc mặt giận đến
trắng bệch.

Ha ha ha... Tiếng cười cuồng ngạo của Bạch Vân Tranh vang động cả thuỷ lao,
từng tốp lính ngục tràn đến,muốn trông vào chiến thuật biển người để tiêu
diệt y, nhưng tốc độ của Bạch Vân Tranh bọn chúng còn xa mới đuổi kịp, một
tốp ở phía đông, một tốp ở phía tây, tấn công của chúng gần như không thể động
đến vạt áo của y. Cảm giác chơi đùa với đám lính ngục trong lòng bàn tay
thật quá sảng khoái, bằng tính cách của Bạch Vân Tranh lúc này, thật là đắc ý
phi phàm.

Con ngươi của thiếu chủ Phi vũ môn co lại, đột nhiên gào lên: "Giết y!" Nói
xong, vung tay phải ra, một quyền từ tay phải đánh ra, 'Thiên ma Quyết' có
chút tiểu thành đã xuất thủ, năng lượng màu tím bàng bạc có tính chất huỷ diệt
theo tay phóng ra, đánh về hướng Bạch Vân Tranh

Vài chục tên lính ngục đang bất động cũng cùng xuất thủ, tuyệt chiêu mạnh
nhất cùng lúc đánh ra, tiếng phá không ì ầm không ngớt, từng tia chớp màu đen
đem không gian hoàn toàn phong toả, thiếu chủ nhếch mép cười, trong lòng
nghĩ: "Tuy không thể tóm được thân ảnh của ngươi, nhưng chỉ cần ngươi tiến vào
không gian này, tất tử vô nghi."

Gặp phải sự tấn công của đám người thiếu chủ Phi vũ môn phát ra, Bạch Vân
Tranh khẽ lướt người đi, như ánh chớp phá ra tầng đất đá nặng nề, chui vào
trong tầng đất đá phía trên.

"Cmn! Bọn ngu ngốc các ngươi,nhanh lên giết hắn, hắn không chạy ra được đâu,
không mang được đầu hắn quay về, các ngươi tự mang đầu mình đến đây." Thiếu
chủ nhìn cái hố lớn trên đỉnh đầu, cắn răng nói.

"Dạ!" Mấy chục tên lính ngục bậc trung lớn tiếng trả lời, sau đó từng tên
đằng không rời đi, trước sau chui vào trong thông đạo do Bạch Vân Tranh dùng
sức mở ra.

"Đại trưởng lão, trói hành động hắn lại "Thiếu chủ nghĩ một hồi, đột
nhiên đối với lão giả áo đen bên cạnh nói, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: "Ta
sao lại không nghĩ ra sớm hơn nhỉ!"

Thiếu chủ hối hận, vừa rồi không nghĩ đến để lão giả áo đen trói buộc tốc
độ của Bạch Vân Tranh, hạn chế y, có lẽ do y quá ngu dốt.

"Tiểu tử, ngươi không chạy được đâu, ngay cả trốn khỏi cửa của ta, ra ngoài
lại là Hư Không Hải rộng vô biên, ngay cả là siêu cấp cao thủ cũng không
dám nói có thể từ đó thông qua, huống gì là ngươi. Hiện tại, hãy nghỉ ngơi cho
ta thôi." Một âm thanh già cả vang lên trong não Bạch Vân Tranh, sau đó một
sức mạnh kì dị hướng tới linh hồn của Bạch Vân Tranh.....

Hô! Bạch Vân Tranh bất kinh phản hỉ, hét to một tiếng, thần thức toàn lực
phát ra,nghênh hướng về phía linh hồn kì dị kia.

Ầm!

Trong não như phát sinh ra một vụ nổ trời long đất lở, làm trước mắt sao bay
đầy trời, sức mạnh tinh thần của Bạch Vân Tranh có thể không bằng lão già
thần bi(́ từng giúp y), nhưng đối với kẻ không chuyên tu năng lượng tinh
thần như đai trưởng lão Phi vũ môn ,thì có thừa.

Dùng thần thức lướt qua đằng sau, lại là hơn chục tên lính ngục hung ác
đang lao đến.

Sau một đòn, công kích linh hồn, Bạch Vân Tranh vội đánh ra một quyền, mở
ra một thông đạo hướng tới biển Hư Không Hải....

Trong thuỷ lao, đại trưởng lão Phi vũ môn vốn luôn không nói không rằng,
nhắm mắt trầm tư đột nhiên mở trừng mắt, phun ra một ngụm máu tươi,, tiếp đó
thân thể gầy guộc của lão liền như một khúc tre, ngã thẳng xuống mặt đất
.....

Lại nói dưới sự sơ ý của đại trưởng lão, linh hồn chịu sự tấn công của thần
thức Bạch Vân Tranh, linh hồn bị trọng thương, liền hôn mê, Bạch Vân Tranh
một khi thoát thân, nhanh chóng hoả tốc bay lên phía trên, nơi đi qua, đất đá
từng mảnh vỡ nát, bằng tốc độ gấp đôi lúc bắt đầu, mở ra một thông đạo.

Sau lưng đám lính ngục giận đến oa oa kêu lớn, trên đường kêu gào, khổ nỗi
tốc độ vốn không thể so sánh được với người tập qua kiếm đạo như Bạch Vân
Tranh, mắt thấy khoảng cách càng lúc càng xa, đột nhiên, Bạch. Vân Tranh
đang bạo lực phá đá mở đường ở phía trước dừng hẳn lại. Đám lính ngục tuy
không biết tại sao, nhưng trong lòng sung sướng, không quan tâm nhiều chuyện
như vậy, nhanh như chớp, trường kích trong tay đã rời tay mà đi, mang theo
tiếng sét ì ầm hướng đến Bạch Vân Tranh phía trước.

Vào lúc này, Bạch Vân Tranh mặt hướng về đám lính ngục, trên mặt lộ ra một
nụ cười tà ác kì lạ, sau đó đột nhiên thu tay, một quyền nặng nề đánh ra, kình
khí mạnh mẽ đập mạnh vào đất đá phía trên. Đá vụn tung bay,từng khối từ bên
người Bạch Vân Tranh bay ra, trước người y, một hang động khổng lồ đã được đả
thông,liền sau đó là nước biển âm lạnh từ nơi hang động tràn xuống điên cuồng.

"Nhanh tránh, hắn đã đánh mở ra lỗ hổng thông với Hư Không Hải!" Một tên
lính ngục kinh khủng nói, hình ảnh nhìn thấy cuối cùng là tên con người ti
tiện cùng với nụ cười tà ác, từ từ chìm vào trong bóng tối sâu thẳm mà băng
lạnh kia, hình ảnh ấy, đám lính ngục cả đời khó quên.

Thuỷ lao nơi lòng đất vang lên một loạt tiếng ngâm xướng lên bổng xuống trầm,
sau đó lỗ hổng bị đánh ra nhanh chóng gắn kết lại. Không còn nhìn thấy dấu vết
từng bị phá ra.


Đạp Thiên Lộ - Chương #22