Tiềm Tu


Người đăng: votinh078

Ngoài thông đạo, dày đặc lính ngục từ trong thông đạo đi ra, không biết thuỷ
lao dưới lòng đất lớn đến thế nào. Tất cả lại chìm vào im lặng, Bạch Vân
Tranh hai tay khoanh tròn, ngây người nhìn những thứ chìm nổi trong nước, lâu
không cất tiếng, không ai biết y đang nghĩ điều gì....

Liên tiếp vài ngày, Bạch Vân Tranh đều lặng yên đứng tại nơi ấy, ánh mắt ngây
dại, chằm chằm nhìn những chiếc sọ người đang dập dềnh, Lão giả không lạ
lẫm, biết được kẻ mới đến cũng giống những người trước kia, đều tạm thời chìm
trong nỗi đả kích.

Những ngày này, y luôn suy nghĩ,nếu như một thế giới có bài xích đối với sinh
vật của một thế giới khác, cách tốt nhất, tự nhiên, muốn triệt để vượt qua
được lực bài xích của thế giới này, phải đồng hoá cùng thế giới này. Còn về
trước mắt, không nghi ngờ gì, lực bài xích lớn nhỏ khác nhau,tuỳ theo sức mạnh
trong cơ thể của từng sinh vật ở thế giới khác.Bản thân năng lượng càng
lớn,nhận lực bài xích cũng càng lớn, nghĩ muốn triệt để dùng sức mạnh vượt qua
lực bài xích của thế giới này, gần như là không thể, do đó cách duy nhất, là
chỉ có thể đồng hoá cùng lực lượng của cái thế giới này.

Bước đầu tiên, thu gọn năng lượng bản thân, đã làm xong, sức ép bên ngoài cơ
thể như không giảm đi. Nhưng Bạch Vân Tranh biết,đó chỉ vì thiếu đi chân khí
duy trì,là nguyên nhân cơ thể yếu đi không ít.

May mắn rằng sức mạnh của thần thức cùng chân khí không có quan hệ lớn. Bạch
Vân Tranh liền ngồi bên cạnh lão giả, đạt đến 'Nhất Thế Kiếm Pháp' đệ
tam trọng thiên, ý thức của đệ tam tầng Kiếm tông cảnh giới phát tán ra xung
quanh. Kiểu dao động của ý thức này không nhận lực bài xích của thế giới.

Ý thức đột nhiên biến trở nên mờ mịt, vào lúc đó, Bạch Vân Tranh cảm giác
mình đã hoá thân thành một loại năng lượng vô hình, bao phủ một không gian có
diện tích rộng lớn, tất cả những thứ trong không gian ấy, đều hiện ra dưới
mắt, đến cọng lông cũng hiện ra.

Ngày tháng từng ngày từng ngày trôi qua, Bạch Vân Tranh mỗi ngày im lặng ngồi
trong thuỷ lao, một bên diễn luyện các loại công pháp, thần thông nhất tâm đa
dụng, trong những ngày này đã được y luyện thành thục. Một bên trong não cùng
lúc diễn luyện nhiều loại công quyết, một bên Bạch Vân Tranh mở trừng mắt, im
lặng đến ngây ngốc. Lúc bắt đầu, thời gian Bạch Vận Tranh nhắm mắt tự tu dài
phi thường, nếu không phải mỗi tháng phải phóng chân khí ra một lần, lại bị
chiếc roi kì lạ đánh tỉnh, thì Bạch Vân Tranh đã không biết đến thời gian
nữa.

Về sau này, Bạch Vân Tranh đã gần như không cần nhắm mắt nữa. Bằng kiểu mở
mắt này im lặng suy nghĩ, ngủ, nghĩ đến việc xảy ra sau khi đi đến thế giới
này, nghĩ đến Vạn giới ngục, nghĩ đến phụ mẫu, nghĩ đến Bạch gia, mặc
dù y tình cảm không nhiều lắm

Thời gian, có thể đối với những tu hành giả không tính là gì chăng,tu vi
càng cao, thì tuổi thọ của họ càng dài. Dần dần, thời gian Bạch Vân
Tranh mở mắt ra, là yên lặng đến ngây người, không suy nghĩ gì, trong não một
vùng trống rỗng.

"Tiểu tử, tỉnh lại, tỉnh lại nào!" Một âm thanh hoà ái mà hiền từ vang lên
trong não Bạch Vân Tranh, âm thanh ấy có sức mạnh kì dị, không biết sao,
Bạch Vân Tranh liền một lần nữa cảm thấy sự tồn tại của bản thân.

Vừa cử động chân tay, một lớp bụi dày rơi từ trên vai xuống, Bạch Vân Tranh
ho vài cái, không thể không đứng hẳn dậy, vặn vặn người.

"Nhiều bụi quá! Giống như đã trôi qua rất lâu, tại sao lại thế này? Ta cảm
giác giống như mới qua đoạn thời gian rất ngắn mà." Bạch Vân Tranh tự nghĩ,
người ngây ra quá lâu, làm tư duy của y nhất thời không thể theo kịp.

"Ôi! Lão phu đã quan sát ngươi hơn hai mươi năm rồi, phát hiện ngươi luôn
ngây người như vậy, trong lòng bất nhẫn, nên mới gọi tỉnh ngươi." Âm thanh kia
lại vang lên trong não Bạch Vân Tranh.

Ôi! Bạch Vân Tranh thở dài một hơi, lại tự ngồi xuống, thời gian quá lâu, làm
y có thói quen ngồi dưới đất, vừa mới đứng dậy, trong người có chút không
thích nghi. Trong não, vài trăm khẩu quyết công pháp, đã diễn hoá xong một
nửa, theo tiến độ này, còn cần thời gian trăm năm, mới có thể diễn luyện công
pháp này hoàn tất.

Bạch Vân Tranh đột nhiên nghĩ đến tên thiếu chủ kia, tại sao đã lâu hắn
không đến đây? Chẳng lẽ đã quên rồi sao? Còn cả thiếu nữ, thân xác nàng ấy
không biết có ai lo liệu. Nghĩ quá nhiều, vấn đề này cũng không có đáp án,
cũng không nghĩ nữa, hơn nữa, ngay cả các hình ảnh ấy, cũng trong não dần trở
nên mờ và nhạt nhoà dần.

Cuối cùng có một ngày,cửa lớn thuỷ lao dưới đất đã mở ra một lần nữa,

một tên lính ngục mạnh mẽ người cao quá ba trượng, đầu đeo mũ giáp xanh
biếc, thân mang áo giáp xanh, cơ bắp rắn chắc, đôi mắt như chuông đồng đột
nhiên xuất hiện trong thuỷ lao, cả thân mình quấn quanh sát khí dày hơn ba
xích.

"Ngươi ra đi, chuyện ở chỗ này cùng ngươi vô quan rồi!" Tên lính ngục hung
tợn nói xong, mang theo vô hạn hung uy chui vào trong nhà giam Bạch Vân
Tranh.

"E rằng lần này, ngươi rắc rối đến rồi .Ngươi mau chạy đi ,cố gắng
thoát ra ngoài ."Tiếng của lão già ở trong não Bạch Vân Tranh vang lên: "Ta
tạm thời dùng thủ đoạn, làm thời gian hắn đuổi đến bị gặp ít trở ngại. Có thể
giữ mạng hay không, giờ nhìn vào bản sự của ngươi thôi, ngay bây giờ".

Thần thức mạnh mẽ kia trong não Bạch Vân Tranh vừa nói xong, Bạch Vân Tranh
liền cảm thấy linh hồn mình bị một luồng sức mạnh kì lạ, vô cùng mạnh mẽ bao
trùm,mạnh mẽ lôi ra khỏi cơ thể.

Đó là một cảm giác vô cùng kì dị, Bạch Vân Tranh cảm giác bản thân giống như
một con suối nhỏ, hoà vào trong biển cả mênh mông ấm áp, giây phút ấy, suối
nhỏ cùng biển cả không còn khác biệt.

Dưới sự dẫn dắt của thần thức mạnh mẽ kia, thần thức của Bạch Vân Tranh cảm
thụ được bức tranh vẽ mặt bằng của cả thuỷ lao dưới đất, y 'nhìn thấy' nơi
thuỷ lao rộng lớn gần như không bờ bến này, thông đạo đan xen chằng chịt,
giống như các mạch máu, đem không gian dưới đất này chia thành từng gian phòng
giam, mỗi phòng thuỷ lao chỉ có hai đến năm người, có một số người như cảm
thấy làn sóng ý thức kì dị, ngẩng đầu lên thờ ơ, nhìn vào hư không. Trải dài
ra bên ngoài, Bạch Vân Tranh nhìn thấy một quảng trường khổng lồ, mặt đất đều
là đá tảng ghép thành, từng khối đá tảng đem quảng trường chia thành từng
khu.Trên quảng trường hoặc sấp, hoặc ngửa, hoặc ngồi, hay nghiêng ngả các
kiểu, ít nhất vài trăm mị tộc nữ xinh tươi mềm mại, tư thế dâm đãng đang
cùng vài trăm nam nhân hình dáng gầy guộc quấn lấy cùng một chỗ, không ngừng
giao hoan.

Kéo ra phía ngoài,biên giới của thuỷ lao, khoảng vài chục vạn lính ngục đang
xếp hàng đợi ở cửa ra vào,sát khí ngập trời tụ tập lại ở một chỗ, hình thành
một đợt sóng sát khí hùng dũng, bao trùm cả thuỷ lao dưới đất lại.

Nơi này phòng thủ nghiêm mật, ít nhất có khoảng hai chục tên lính ngục có tu
vi mạnh hơn ngươi vài chục lần thủ hộ ở đây." Tiếng của lão giả vang lên
trong não Bạch Vân Tranh: " Đường sống duy nhất của ngươi bầy giờ là ở trên
đỉnh đầu, nói nếu như ngươi vận khí tốt, có thể khả dĩ chạy lên trời, đến cửa
truyền tống của nơi thuỷ lao dưới lòng đất này, ở nơi đó, ngươi may ra có cơ
hội quay về ."

Lão già nói xong, năng lượng ý thức mạnh mẽ đã mang theo Bạch Vân Tranh xuyên
qua hàng nghìn tầng đá dày, tiến vào khu vực băng tuyết âm u lạnh lẽo, đây là
một vùng biển lớn tối tăm,sâu thăm thẳm, dưới sự dẫn dắt của ý thức lão giả,
Bạch Vân Tranh cảm nhận được các khí tức xa gần, dày đặc, cường độ không đồng
đều.

"Đây đều là yêu thú đã sống trong Hư Không Hải, hàng vạn năm,chục vạn
năm, riêng nói về mức độ sức mạnh, hơn xa lính ngục, nhưng mà, cơ thể bọn
chúng tuy to lớn, sức mạnh cũng mạnh mẽ vô hạn, nhưng trí lực lại chưa được mở
mang. Như quả ngươi có thể thoát khỏi sự truy lùng của yêu thú, thì có thể
thoát khỏi khu vực tù ngục này rồi."

Sau đó sóng thần thức mạnh mẽ kia như thuỷ triều rút đi, biến mất không tung
tích.

Ầm! Một tiếng vang lớn, vài chục khối đá lớn vỡ ra mang theo khí thế lớn tập
trung bắn hướng tới Bạch Vân Tranh, sau đá vụn, thống lĩnh khuôn mặt hung
ác toàn thân lửa đen cháy sáng rực, tay cầm một cây trường kích phá đá mà ra.

"Tiểu tử hèn kém, nếu không phải lệnh của thiếu chủ, bản toạ đã sớm giết
chết ngươi rồi!" Thống lĩnh cai ngục, gào lên nói, hai tay khẽ xoay, một
luồng ánh sáng tím như cầu vồng mang theo tiếng veo veo phá không đánh tới
Bạch Vân Tranh, nơi nó đi qua, đất đá hoá thành cát bụi, bốc lên mù mịt.


Đạp Thiên Lộ - Chương #20