Cửu U Đại Đế


Người đăng: votinh078

"Kiếm khí thật hùng hậu!" Trong giây phút cảm thấy kiếm khí, Hoắc Đằng buột
miệng nói, nhưng nhìn rõ tình huống, Hoắc Đằng sắc mặt thay đổi liên tục, ánh
mắt không ngừng loé lên một tia sát cơ, nhưng trong chớp mắt trở nên do dự.

Chỉ trong thời gian nhập định, tiểu tử mới tu luyện trước mắt có đột phá làm
người khác không thể coi thường.Bằng cảm ứng của Hoắc Đằng, tự nhiên hiểu rõ
uy lực của một kiếm này, cũng cảm giác chân chính uy lực của một kiếm này chưa
được thể hiện ra.

Trong lòng Hoắc Đằng đang do dự, đột nhiên nghe thấy một tiếng hự, ngẩng đầu
nhìn, Bạch Vân Tranh sắc mặt trắng bệch, ở miệng chảy ra một dòng máu tươi,
do công lực không đủ duy trì kiếm ý, đã nhận phải sự phản phệ của kiếm ý.

Hoắc Đằng loáng cái xuất hiện trước thân Bạch Vân Tranh, một chưởng vỗ ra,
chân khí lạnh lẽo bàng bạc nhập vào cơ thể Bạch Vân Tranh, giúp hắn chịu được
kiếm ý này.

A! Bạch Vân Tranh trong mắt quang mang loé lên, hai tay nắm chặt chém xuống
một kiếm, tiếng động ầm ầm vang lên không ngớt, thanh kiếm lớn kết thành từ
băng mạnh mẽ từ thể nội xuất ra, một kiếm chính hướng Hoắc Đằng chém tới.

"Tiểu súc sinh, ngươi dám!" Hoắc Đằng kêu to một tiếng, một chưởng vỗ vào Bạch
Vân Tranh nhưng kiếm khí bàng bạc đã chém trúng ngực hắn trước.

Hoắc Đằng kêu á một tiếng, như diều đứt dây, từ đỉnh núi bắn đi, đập mạnh lên
một ngọn núi băng, thân thể khảm sâu vào bên trong.

Ầm Ầm Ầm ! Băng tuyết tung tóe, Hoắc Đằng từ trong núi băng phá tan lớp băng
ra ngoài.chân bước trên không, vẻ mặt lãnh lẽo thẳng hướng ngọn núi bay tới.
Hoắc Đằng thực sự đã nổi giận, một lúc sơ xuất, đúng lúc không phòng bị, bị
tên tiểu tử chết tiệt cho một chiêu cái gì mà Nhân Ma kiếm đánh cho chui vào
trong núi, trong Hắc U Phong này toàn là tà đạo tu hành giả, chuyện mất mặt
này đã bị bọn họ nhìn thấy hết.

Hoắc Đằng thoáng cái đã xuất hiện trước mắt Bạch Vân Tranh.Bạch Vân Tranh lúc
này đang quỳ xuống mặt đất, hai tay chống xuống đất, thở nặng nhọc, đầu không
ngẩng lên cười nói: "Sao, muốn đánh à?" Nói xong lại thở hồng hộc.

"Ngươi có nghĩ lão tử nên hay không"?Hoắc Đằng vẻ mặt rất lạnh lẽo truy hỏi.

"Ta chỉ mượn cơ hội phát tiết kiếm ý hỗn loạn trong cơ thể, bằng tu vi của
ngươi, chẳng lẽ chịu không nổi mà bị nhân ma kiếm với vài năm tu vi đánh bị
thương? Nếu đã không bị thương, ngươi nghĩ có cần nổi giận như vậy không?"
Bạch Vân Tranh ngẩng đầu ,bình tĩnh nói.

Nhìn Bạch Vân Tranh có biểu tình như vậy làm Hoắc Đằng trong lòng rất khó
chịu, bực tức nghĩ ta" Huyết sát ta muốn giết ai thì giết, giết tiểu tử kia có
gì khó,nhưng có câu nói vừa rồi, Hoắc Đằng tự thấy không nên giết y.

"Ha ha ha! Hoắc huynh không ngờ danh vang xa ngàn dặm, lại bị một tiểu bối hậu
sinh đánh đến chui vào trong núi, thật là quá mất mặt rồi! Ha ha! Nhanh lại
đây nào, mọi người nhanh lại nào, đến ngắm Huyết Sát của chúng ta đại phát
thần uy, bị đồ đệ đánh bay." Một lão giả áo đen không biết lúc nào đã xuất
hiện sau lưng Hoắc Đằng, sau lưng đeo một thanh kiếm dài màu đen, tớc dài
tung bay, chính đang chân bước trên không, chỉ vào Hoắc Đằng cười lớn.

"Cmn chuyện của lão tử,lúc nào cần đến ngươi chõ vào." Hoắc Đằng lạnh lùng
nói, không nói không rằng một chỉ xuất ra, một điểm tinh hoả nửa xanh nửa đỏ
từ trên ngón tay bắn ra, vô thanh vô tức bắn tới lão giả áo đen.

"Băng hoả chỉ".Lão giả ấy sắc mặt biến đổi, hắn là người biết người biết ta,
chân phải đạp một cái, thân thể né sang một bên, hiểm hóc thoát được hoả
quang.

Bùm!Điểm tinh hoả khi chạm vào ngọn núi băng cao vài ngàn trượng mạnh mẽ phình
to, bốc lên thành quầng lửa nóng bỏng,thế lửa không ngừng to lên, ánh lửa xen
hai sắc xanh đỏ bao trùm cả ngọn núi,lửa cháy cao hơn mười trượng.

"Hừ!Ngươi dám phá động phủ của ta,món nợ này Đia Ma ta tạm thời ghi nợ
ngươi".Lão giả nghiến răng nói:

"Hừ,nắm đấm ai cứng thì đạo lí là của người ấy, đạo lí này ngươi phải sớm hiểu
rõ mới đúng, nếu không phục thì cứ tới." Hoắc Đằng ngạo mạn nói.

"Đã vậy, toà động phủ đó đệ cũng không cần nữa, núi băng phía đông, nơi đó có
động phủ đệ nhìn hợp mắt,cũng tốt đến đó xin vị đạo huynh ở đó nhường lại.Gặp
lại sau, cáo từ." Đại Ma lão giả không nói thêm, quay đầu định đi.

"Không tiễn".Hoắc Đằng vung tay nói.

"Ha ha...phá động phủ của ta, nghĩ ta muốn đi sao, không dễ thế đâu, ngươi hãy
ăn một kiếm của ta đã!" Lão giả vừa đi vài bước đột ngột quay lại, chỉ nghe
keng một tiếng,thanh kiếm đen dài sau lưng mạnh mẽ rút ra. Trong thời gian rất
ngắn kiếm rút ra, trên đỉnh đầu mây gió gào thét, một cỗ sát khí vọt lên tận
trời cao từ trong kiếm phát ra, kích thích chiến ý.

Lão giả vung trường kiếm lên, một đạo kiếm khí dài hơn mười trượng với khí thế
kinh thiên động địa chém tới Hoắc Đằng ,nhanh chóng vượt qua khoảng cách vài
chục trượng ,gần như lúc rút kiếm, lưỡi kiếm đã đi tới ngực Hoắc Đằng.

Hoắc Đằng như đã biết trước tình huống xảy ra, rút tay phải về, liên tục vỗ
ra vài chưởng, bức khai trường kiếm, nhưng đằng xa lão giả tay phải bấm kiếm
quyết, huy động liên tục, không ngờ là ngự kiếm quyết đánh quấn lấy Hoắc Đằng
.

"Địa ma, lão tử còn muốn hạ thủ lưu tình, ngươi đừng ép ta ra tay." Hoắc Đằng
lạnh lùng quát,trên mặt có một lớp sương lạnh bao phủ.

Địa Ma lão giả biết rõ không đánh lại, nhưng lúc này không chịu kém, khu vực
quanh đây tà đạo tu hành giả sớm bị kinh động, vài ngàn đạo thần thức từ bốn
phía không cố kị đi đi lại lại, quan sát tình huống trận đánh.Trước mặt nhiều
đồng đạo, Địa Ma lão giả sao dám mất mặt, lúc này đang thầm kêu khổ, sớm biết
Hoắc Đằng tu vi tinh tiến như vậy,thì y đã không ra chọc vào hắn, lúc này đã
cưỡi lên lưng hổ thì khó xuống được

"Cmn liều mạng thôi,chẳng lẽ ta sợ ngươi, tiếp chiêu." Lần này Địa ma lão giả
hai tay hợp trước ngực, bắt quyết thành hình khung, chớp mắt,một cây trường
kiếm do âm ảnh tạo thành xuất hiện giữa hai tay, âm ảnh trường kiếm một phân
ra 2, hai phân ra 4, bốn phân ra tám, .. Nhanh chóng trước thân Địa ma lão
giả đã có hai mươi tư thanh âm ảnh trường kiếm.

"Hoắc Đằng, tiếp Tử vong âm ảnh của ta !" Địa ma lão giả kêu dài một tiếng,
tóc xoã tung bay,thân người mạnh mẽ vươn cao,từ trên cao hạ xuống, hai tay
vung lên xuất hai mươi tư cây âm ảnh trường kiếm, trường kiếm rời tay bay đi,
trong chớp mắt không nhìn thấy tung ảnh.

Hoắc Đằng sắc mặt biến đổi: "Ngươi không ngờ dùng loại tuyệt học này, hừ,
ngươi dám dùng, ta còn sợ cái gì." Hoắc Đằng quát lạnh một tiếng, một đoàn
băng sương phong bạo từ cơ thể phát ra, phát tán ra theo bốn phương tám huớng
,cả không khí cũng bị đóng băng.

Đinh đinh đinh!Liên tục hai mươi tư tiếng vang lên, sau mỗi tiếng 'Đinh' sắc
mặt Hoắc Đằng trắng bệch thêm một phần.Nhưng vài trăm năm khổ tu của Hoắc Đằng
không thể coi thường, vô hình băng sương phong bạo không yếu đi chút nào, khí
thế không giảm phát tán ra bên ngoài.

Địa ma lão giả gào lên một tiếng, xống áo tan tành, một đoàn khí đen nhìn
thấy bằng mắt thường từ trong cơ thể bay ra, trên vùng băng tuyết bay ra bốn
phía, chớp mắt cùng kình khí do Hoắc Đằng phát ra xung đột.

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ vang lên liên tiếp, chấn kình từng đợt phát ra bốn phía,nơi nào chấn
kình đi tới, núi lở đá rơi, vô số núi băng cao lớn cùng bị phá hưy,băng khối
rơi như mưa.Khu phụ cận chính là nơi tà đạo cao thủ tu hành, bên ngoài cơ thể
bọn họ còn lưu một tia thần niệm, căn bản trước khi chấn kình đánh đến núi
băng, đã ra khỏi động phủ, thân giữa không trung.Do nguyên nhân là chấn kình
của cao thủ đánh nhau, trong không gian phụ cận, xuất hiện dày đặc vài ngàn
bóng người bay đến, những người này động phủ bị huỷ, tà đạo tu hành giả bọn họ
mặt đầy tức giận.

Nguyên lai vốn bình tĩnh như Hắc U phong lúc này bắt đầu ồn ào, bên tai đầy
tiếng chửi rủa của người tà đạo.

Veo!Một tấm lệnh bài màu đen từ trên trời rơi xuống, vượt qua 2 người đang đả
đấu, rơi xuống nơi cách Bạch Vân Tranh không xa.Trên lệnh bài màu đen có khắc
chữ màu vàng, hai mặt mỗi mặt chỉ có một chữ, chính diện là chữ 'Cửu' mặt sau
là chữ 'U'.


Đạp Thiên Lộ - Chương #12