1:mở Đầu


Người đăng: votinh078

Vân Tinh Đại Lục,Đại Vu hoàng triều phía nam,nam châu quận .Bạch Gia

Trời mới tờ mờ sáng, xa xa phương đông mọc lên một mảng bạch sắc nhàn nhạt,
trên một tòa tiểu sơn cao chỉ hơn trăm thước bên ngoài Bạch Gia Phủ, đã có
thêm một đạo thân ảnh nhỏ gầy.

Đó là một hài tử chỉ năm, sáu tuổi, hiển nhiên, hắn thường xuyên thừa nhận sự
ấm áp của mặt trời, da tay "tiểu mạch sắc" (màu hơi nâu nâu) khỏe mạnh, hắc
sắc đoản phát nhìn qua rất lanh lợi, một thân quần áo mặc dù đơn giản nhưng
sạch sẽ.

Đối với một tiểu hài tử như hắn mà nói, trèo lên ngọn núi cao trăm thước này
cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng kỳ quái chính là, hắn đi tới đỉnh
núi nhưng mặt lại không đỏ, không thở gấp, bộ dáng rất tự đắc.

Nam hài ngồi xuống trên đỉnh núi, hai mắt hắn gắt gao nhìn về phương Đông đang
dần sáng lên một màu trắng, mũi chậm rãi hít vào, miệng từ từ thở ra, hít vào
liên tục, thở ra nhẹ nhàng, đúng là hình thành vòng tuần hoàn tuyệt vời.

Ngay lúc này, mắt hắn đột nhiên mở to, xa xa nơi chân trời, trong mảng bạch
sắc đang sáng dần lên, phảng phất hiện lên một tia tử khí nhàn nhạt, nếu không
phải có mục lực kinh người cùng không đủ chuyên chú, là tuyệt đối không cách
nào phát hiện nó tồn tại.

Tử khí xuất hiện, làm nam hài tinh thần hoàn toàn tập trung lại, hắn thậm chí
không hề thở ra, chỉ là từ từ hít vào rất nhẹ nhàng, đồng thời hai mắt gắt gao
nhìn về phía màn tử sắc lúc ẩn lúc hiện.

Thời gian tử khí xuất hiện cũng không dài, khi phương Đông được ánh mặt trời
từ từ dâng lên bao trùm thì tử khí đã hoàn toàn biến mất.

Nam hài lúc này mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, đồng thời thở ra một hơi thật
dài trọc khí trong cơ thể. Một đạo bạch sắc khí lưu giống như từ miệng hắn
phun ra, sau đó từ từ tản đi.

Tĩnh tọa một hồi lâu, nam hài mới lại mở mắt, không biết có phải là tử khí
triêm nhiễm không, trong đôi mắt hắn lóe lên một tầng nhàn nhạt tử ý, mặc dù
tử sắc này tồn tại trong thời gian không dài rồi lặng yên thu liễm, nhưng
chính lúc nó tồn tại cũng rất rõ ràng.

Chán nản thở dài, nam hài làm ra một vẻ mặt bất đắc dĩ tuyệt không nên xuất
hiện ở tuổi hắn, lắc đầu, lầm bầm nói:đan điền ta quá lớn, còn cần tài nguyên
rất nhiều, nếu ko thì rất khó đột phá.Xem ra cần phải nghĩ cách kiếm nhiều tài
nguyên"

Đi tới thế giới này đã hơn năm năm, hài tử trước mắt này.Hắn tên Bạch Vân
Tranh

Kiếp trước,hắn ta ở một thế giới khác.Tịch mịch trong giang hồ, một mình trên
đỉnh cao phong, không có địch thủDo vậy bước vào con đường võ học chân
chính.Chừng 24 tuổi, so võ công cùng vũ giả trong thiên hạ, không biết đến từ
thất bại.Ba mươi tuổi phá toái hư không, bạch nhật phi thăng.

Quá trình độ thiên kiếp tiêu hao hết chân khí trong thể nội của hắn, lúc này
cảm giác mệt mỏi chưa từng có bao trùm hết toàn thân, hắn thậm chí không thèm
trở dậy, tất cả chỉ vì quá mệt mỏi.há mồm thở nặng nhọc,một luồng không khí
ẩm mốc tràn vào phổi làm hắn bất giác trứu mi mắt.

Mang theo tia hi vọng hắn tự nhủ:"Đây không phải là ta phi thăng thành công
hay sao?"

Qua một thời gian rất lâu, Bạch Vân Tranh mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
Chính mình không chết, độ kiếp thất bại, hằn được trọng sinh ở Vân Tinh Đại
Lục

Lúc xuất sanh, Bạch Vân Tranh dùng đến gần một năm thời gian, mới học được thế
giới này ngữ ngôn. Hắn còn nhớ rõ, lúc chính mình xuất sanh, mặc dù vẫn không
cách nào mở mắt quan khán, nhưng nghe được một giọng nam nhân hùng hậu: Con ta
từ nay tên Bạch Vân Tranh.ko tranh thiên hạ, ko tranh với đời sống bình yên.'

Đi tới thế giới này, trải qua bắt đầu là giật mình, sợ hãi, đến sau lại là
hưng phấn cùng với bây giờ là bình tĩnh, Bạch Vân Tranh đã hoàn toàn tiếp nhận
sự thật, hắn xem ra, đây là ông trời lại cho hắn một cơ hội nữa. Kiếp trước
tâm nguyện lớn nhất, có lẽ có thể trong một đời này thực hiện rồi.

Xích lõa đi tới thế giới này.nhưng Bạch Vân Tranh đã có lớn nhất tài phú, đó
chính là trí nhớ.Kiếp trước,hắn là võ giả đính cao xuất sắc thiên tài.Hắn hi
vọng đi vào thế giới này có thể leo lên đỉnh cao võ đạo con đường hằng mơ ước.

Cần phải trở về." Bạch Vân Tranh nhìn sắc trời, thân thể gầy gò phóng lên,
hướng dưới chân núi chạy đi. Nếu lúc này có người thấy hắn, nhất định sẽ kinh
ngạc đích mở to hai mắt nhìn, hắn mỗi bước bước ra, cũng có thể gần một
trượng, những hố bất không bằng phẳng trên mặt đất đối với hắn mà nói căn bản
không có ảnh hưởng gì, dễ dàng né tránh, trong lúc đó cấp tốc bước đi, so với
người trưởng thành còn muốn nhanh hơn nhiều.


Đạp Thiên Lộ - Chương #1