Người đăng: Nigga2
Hưng Vương Đại Lục, Thăng Long Đế Quốc
Hôm nay là năm 1998 cũng là năm hoàng hậu điện hạ Võ Linh Lung, hạ sinh thái
tử.
Trong vương cung hoa lệ nơi Võ Linh Cung chỗ trú ngụ của hoàng hậu bây giờ có
hơn trăm tên linh đang đứng gác phía ngoài cửa.
Phía trước nơi cánh cửa có một thân ảnh nam tử mặc bộ hoàng bào, mắt rồng mũi
cao đang đi qua đi qua đi lại, miệng không ngừng cầu phúc :
“Cầu trời cho mẹ con bình an .”
Đó chính là đương kim thánh thượng của Thăng Long Đế Quốc Hoàng Quân.
Thời khắc này trong phòng, một thiếu phụ gương mặt thống khổ hai tay siết vào
tấm chăn hai bên, siết mạnh đến nổi tấm chăn như muốn đứt ra.
Đó chính là đương kim hoàng hậu hiệu Võ Linh là con gái thứ hai của Võ gia một
trong ngũ đại gia tộc của Thăng Long Đế Quốc.
“Hoàng hậu gáng lên gần ra rồi .”
Bà mụ đang đỡ lấy đầu của bé trai, miệng không ngừng cổ vũ để thiếu phụ cố
gắng.
“Thở đều hoàng hậu, thở đều .”
Một lúc sau bà mụ đã ôm được đứa bé ra, đặt vào trong thâu nước, miệng hô
hào :
“Xin rồi là một vị thái tử .”
Nghe tiếng vọng từ trong vòng Hoàng Quân vội vàng chạy vào :
“ Mau đưa con ta xem nào .”
Bà mụ không dám chậm trễ vội vàng đưa thái tử tới cho hoàng thượng, đã ôm con
trong tay hoàng thượng lập tức khươ tay ý bảo bà mụ lui xuống.
Khi trong phòng không còn ai, Hoàng Quân mới nhẹ nhàng tới bên thiếu phụ rồi
ngồi xuống, nhưng hai mắt vẫn không rời đứa con.
Lúc này đây mặt Hoàng Quân đang cười híp mắt khi nhìn đứa bé, nhìn hai cha
con như vậy khiến cho hoàng hậu không khỏi mỉm cười.
“Xin hoàng thượng ban tên cho con .”
Hoàng hậu Võ Linh Lung nhìn được một lúc, mới nhẹ nhàng đưa mắt về phía Hoàng
Quân giọng nói yếu ớt phát ra.
Nghe được hoàng hậu nói xong thì Hoàng Quân đăm chiêu một hồi xong mới bồng
đứa bé lên xong ngạo ngễ nói to :
“ Con ta sinh ra mang theo nguyện vọng của ta mà đến nên từ giờ con sẽ tên là
Hoàng Lạc Long .”
Khi Hoàng Quân nói xong, mây gió sấm chớp lúc này bỗng chốc kéo nhau mà đi
như để chúc mừng cho vị thái tử này đản sinh ra.
Hoàng hạu Linh Lung nghe xong thì mới mỉm cười nhẹ nhàng :
“ Cảm tạ hoàng thượng ban tên .”
Hoàng Quân không nói gì chỉ bồng con lên rồi cười thật lớn như để đáp lại lời
của hoàng hậu.
Nhưng trái ngược với không khí vui vẻ đang vờn quanh trong căn phòng, thì giờ
này thái tử của chúng ta hay còn gọi là Kiếm Lạc Long.
Đúng vậy thái tử bây giờ chính là Kiếm Lạc Long, Kiếm Lạc Long chính là thái
tử, bây giờ hắn đang rất bình tĩnh quan sát xung quanh.
Hắn đưa cặp mắt sáng ngời như sao đảo xung quanh môt lúc dựa vào đánh giá xung
quanh hắn thì nơi đây là một nơi rất là khác lạ, mọi thứ xung quanh hoàn toàn
mới với hắn.
Bỗng Lạc Long bỗng nheo mày lại, nhưng chỉ xảy ra trong một khắc rồi thôi nên
không ai để ý,
Lý do mà hắn cau mày là đại ca mới nhắn cho hắn một tin . Thì ra xuống dưới
đây không phải chỉ có đi ngao du không thôi mà còn có nhiệm vụ phải làm.
Đại ca hắn Âu Lạc tinh thông thuật bói toàn nên đã tính ra được mười vạn năm
sau sẽ có một trận hạo kiếp nên muốn hắn nhân cơ hội này tìm và đào tạo vài
người và nhận đệ tử để có thể làm một trụ cột và phát triển những mầm mống tốt
để có thể đối kháng lại hạo kiếp trong mười vạn năm sau.
Đại ca còn nói lý do sao không nói sớm cho hăn, là vì sợ hắn phân tâm xảy ra
sơ sót khi trùng sinh nên chỉ có thể đợi đến lúc này mà nói ra.
“A thật là đành phải theo ý đại ca vậy, mà không biết cái trường hạo kiếp đó
là cái gì .”
Lạc Long nằm trong vòng tay của cha mà suy nghĩ khoảng một lúc sau đó được cha
bế sang nằm bên kế bên mẹ.
Giờ này, khoản khắc này trong phòng như một bức tranh rất là bình dị, cha và
mẹ đang nói chuyện với nhau còn hắn đang nằm yên.
Cứ như vậy thời gian bình dị ấy cứ thoi đưa, thoi đưa và giờ đây.
…...
Năm 2008 trong một tòa phủ mỹ lệ dưới hàng cây xanh chằn chịt có một thiếu
niên đang ngồi chằm tư cầm đọc sách.
Thiếu niên như gió mùa thu chỉ cần ngồi yên một chỗ cũng cho người khác một
cảm giác an toàn.
Thiếu niên này chính là Kiếm Lạc Long à không bây giờ phải là Hoàng Lạc Long
mới đúng.
Ngoại hình của hắn thì cũng y như thuở ban đầu, đều tuyệt thế vô song . Mà
cũng đã hơn mười năm hắn đã sống ở thế giới này hắn cũng đã nhận thức sơ bộ về
thế giới này.
Nơi hắn đang sống chính là Hưng Vương Đại Lục một trong tam vực cửu lục ,
Thăng Long Đế Quốc và hắn chính là thái tử của Thăng Longg Đế Quốc.
Cha hắn là Hoàng Quân chính là đương kim hoàng thượng của đế quốc, mẹ hắn
chính trưởng nữ của Võ Gia một trong ngũ đại gia tộc cua đế quốc.
Do vậy nên hắn sinh ra mang theo bao nỗi ước mong của cha mẹ gửi gắm vào hắn.
Không muốn làm hai người họ thất vọng nên khi hắn mười tuổi hắn làm bộ đột phá
đến Luyện Tạng để cho cha mẹ hắn vui mừng, mặc dù hắn đã là một vị cảnh giới
Siêu Thoát.
Nói một chút về phân chia cấp bậc ở nơi Hưng Vương Đại Lục, nơi đây mọi người
lấy Hồn Ấn làm chủ tu luyện hồn lực.
Nói tới Hồn Ấn thì Lạc Long lại vô cùng hiếu kỳ, nên khoảng trước hắn đã cố
gắng tìm hiểu thì mới biết là Hồn Ấn do Hồn Trụ dùng hồn lực truyền vào huyết
mạch kích phát ra một thể nhất định, khi kích hoạt sẽ lưu lại ấn ký trên trán
nên người người gọi đó là Hồn Ấn.
Vì khi xưa con nhân loại có rất nhiều chủng tộc mỗi chủng tộc lại có một Hồn
Ấn đặc trưng và khác nhau, nhưng càng về sau hôn nhân khác tộc càng nhiều nên
giờ đây nảy sinh ra cà hơn trăm vạn cái Hồn Ấn.
Do nhiều Hồn Ấn nên cũng phân ra mạnh yếu, mạnh nhất là màu đen Ấn sau đó tới
tím, vàng, bạc, đỏ, xanh, lam, trắng.
Quay lại với vấn đề tu luyện như đã nói giờ mọi người đều tu luyện dựa trên
Hồn Ấn nên ở đây mọi người phân ra cấp độ rõ ràng cũng như đại biểu cho vị trí
của họ trong thế giới này.
Khi mới bắt đầu chính là Luyện Thể, Luyện Thể gồm ba phần : Luyện Bì, Luyện
Huyết, Luyện Tạng
Sau đó dùng Hồn Ấn làm chủ xong Hóa Khi mà Hóa Khi chia thành : Tiên Thiên ,
Linh Thiên
Khi Hóa Khí xong chính là lúc dùng hồn lực tụ thành Hồn Đan
Cảnh giới Tụ Đan này được chia làm : Long Đan, Hổ Đan
Lúc Tụ Đan xong cũng chính lúc Ngưng Ấn, bước này chính là dùng Đan kết hợp
với Hồn Ấn ngưng ra ấn ký thật sự, khi bước này thành công thì trên trán họ
sẽ xuất hiện một ký hiệu đăc thù rất dễ phân biệt.
Mổi cảnh giới được chia làm Sơ, Trung, Cao và Viên Mãn.
Mà khi được biết tới tu luyện giả chỗ này Lạc Long cũng rất hoài nghi vì sao ở
đây không có tu sĩ nào cảnh giới Vĩnh Hằng như lời đại ca nói.
Mà gạt chuyện đó qua một bên hôm nay chính là ngày mà Hoàng Tộc thức tỉnh Hồn
Ấn nên Lạc Long phải đi ngay kẻo muôn.
Đưng lên chậm rãi sau đó bước từ tốn về quãng trường Kim Loan, vừa đi Lạc
Long vừa suy nghĩ nên rất nhanh hắn đã đứng trước quãng trường Kim Loam huy
nga và tráng lệ.