Mở Mắt


Người đăng: Nigga2

Một nơi xa xôi vô tận là một mảnh màu tím huyền ảo bao phủ xung quanh, nơi
trung tâm của một không gian rộng lớn ấy có một thiếu niên đang ngồi xếp bằng
ở đó.

Hai mắt thiếu niên nhắm nghiền, mái tóc dài màu bạc xỏa ra phía sau, trên
vầng trán có một ký hiệu thanh kiếm màu đen trông rất quỷ dị.

Thiếu niên thân hình không to lớn vạm vỡ nhưng có một thứ gì đó tỏa ra khiến
người khác phải hít thở không thông, nói trắng ra là khí chất của một thượng
vị giả cao quý

Gương mặt thiếu niên thanh tú với đôi lông mày kiếm dài và thẳng cộng với
chiếc mũi cao và đôi môi hồng nhạt khiến cho bất kỳ nam tử hay nữ tử nào đứng
trước mặt hắn đều thấy tự ti.

Thiếu niên đang bình thường ngồi ở đó bỗng nhiên từ thân thể của thiếu niên
tràn ra một loạt khí lưu màu tím, khí lưu màu tím này như có linh tính, vòng
ra phía sau thiếu niên sau đó kết thành một thanh kiếm màu tím tràn đầy khí
tức hủy diệt.

Sau đó trên trán của thiếu niên ký hiệu bõng nhiên lóe sáng sau đó chớp nhoáng
một cái từ trên trán thiếu niên bắn ra một loạt khí tức màu đen rồi ngưng kết
thành một thanh khí kiếm màu đen nhỏ hơn thanh kiếm màu tím phía sau khoảng
một thước, kiếm này khác với khí tức hủy diệt đằng sau thiếu niên, kiếm màu
đen này mang lại cho người ta cảm giác chết chóc.

Song thiếu niên mắt vẫn nhắm nghiền hai tay đưa ra kết thành một loạt ấn pháp
mà mắt thường không nhìn thấy rồi theo đó hơn một vạn thanh kiếm bay ra rồi từ
từ ngưng thành một thanh kiếm màu trắng trong suốt với một khí tức trái ngược
với khí chết chóc mà thanh kiếm màu đen mang lại thanh kiếm này choo người
khác cảm giác sinh cơ tràn ngập.

Thiếu niên bấy giờ mới mở mắt ra, một đôi mắt màu đỏ như máu nhưng lại cho
người khác cảm giác chìm đắm trong đó, đôi mắt đó như chứa đựng cả vũ trụ này
.

Sau khi thiếu niên mở mắt ra thì miệng cũng hắn theo đó hét to một tiếng :

“ Ta lấy thân hóa làm kiếm, kiếm này mang tên Sinh Tử Luân Hồi .”

“Bây giờ ta nguyện dùng linh hồn làm đường dẫn, cho tứ kiếm hợp nhất, thành
công thì siêu thoát, thất bại vĩnh bất siêu sinh .”

Sau lời nói thiếu niên, thì trên thân thể hắn bỗng nhiên như một cái động hút
ba thanh kiếm kia vào, khi ba thanh kiếm bị lực hút trên người hắn kéo vào.

Như một vụ chiến tranh, ba loại khí tức như nước với lửa va chạm vào nhau
liên tục không loại nào chịu nhường khiến cho không khí xung quanh cũng theo
đó mà trở nên hỗn loạn.

Bấy giờ thân thể thiếu niên từ từ hóa thành một thanh kiếm cực đại, dài trăm
thước, thân kiếm màu trắng buốt chỉ có điều trên thân kiếm có một cái lỗ nhỏ ,
còn miệng kiếm thì là một vòng tròn màu đen, còn lại chuôi kiếm thì là một
cái lỗ tròn màu đen, trên cự kiếm lúc này tỏa ra một loại khí chất chưởng
khống tất cả, thanh kiếm như một tòa đài cao không thể xâm phạm, ba loại khí
kia như đã bị sợ hãi bởi cái khí tức ấy.

Lúc này ba loại khí tức hóa thành ba loại ký hiệu bay tới cự kiếm rồi hóa
thành ba loại ấn ký khắc lên trên thân cự kiếm.

Kiếm bạc hóa thành một đoàn lửa trắng ngay trung tâm, kiếm đen hóa thành một
đầu con rồng màu đen ngay chuôi kiếm, kiếm tím hóa thành viên ngọc bay vào
một cái lỗ nhỏ trên thân kiếm.

Xong thì thanh cự kiếm như muốn tiêu hóa sau khi ăn no, thanh cự kiếm bắt đầu
định thần một chỗ rồi từng đợt khí lưu xoay quanh, từng đợt từng đợt vờn
quanh khiến cho tràng cảnh bây giờ trở nên rất là quỷ dị
.
...
Theo đó thời gian cứ thế mà thoi đưa, không biết qua bao lâu thanh cự kiếm
mới bắt đầu rung lên một cái, điều kỳ diệu đã hiện ra hơn mười vòng khí lư
quanh kiếm bắt đầu ngưng tự sau đó thanh kiếm từ từ hóa thành thiếu niên lúc
trước nhưng chỉ có một điều khác với lúc trước là mắt của thiếu niên đã trở
thành màu bạc mà nếu để ý kỹ thì sâu trong đôi mắt bạc ấy thấp thoáng một chút
đỏ . Lúc này thiếu niên mới nhìn xung quanh sau đó lại tò mò nhìn xem thân thể
của chính bản thân một lúc sau mới thì thào :
“ Ta ở đây cũng đã quá lâu rồi, muốn nhìn thế giới bên ngoài xem sao quá .”

Chợt nghĩ đến chuyện gì gương mặt thiếu niên bỗng chốc trở nên khó hiểu sau đó
lại lẩm bẩm :
“Mà không biết cái giọng nói thần bí kia là ai .”

À mà nói tới cái giọng nói kia, phải bắt đầu từ lúc hắn thành hình.

Thiếu niên này thật ra không phải là một con người bình thường, hắn chính là
một thanh kiếm sinh ra từ thời kỳ Hư Vô.

Trải qua một triệu năm tu luyện mới thành linh trí sau đó định ra ngoài xem
sao thì ở đâu một giọng nói vang lên :
“ Ngươi đừng đi ra ngoài vội, tu luyện xong rồi ngươi muốn đi đâu cũng được ,
nếu như ngươi đi bây giờ chỉ có bị không gian xé rách ngươi thành vạn mảnh
thôi .”

Giọng nói vang lên xong thì sau đó có một đoàn văn tự cổ truyền vào trong thức
hải hắn.

Thì ra đó là một quyển sách cảm ngộ tu luyện, Sau đó vì linh trí như một tờ
giấy trằng nên hắn nghĩ lời nói của người thần bí có lý nên hắn dựa theo quyển
sách mà tu luyện.

Mà phải nói tiến cảnh của hắn phải nói là ngày đi vạn dặm, nhửng thứ người
khác cần làm trong vòng trăm năm thì hắn chỉ cần mười năm là xong.

Vì là tiên thiên sinh ra nên hắn có ưu thế ngộ tính cực kỳ cao, dựa vào quyển
sách năm trăm năm tạo ra cho mình một bộ công pháp, vì là do hắn tạo ra nên
hắn tự động đặt cho bộ công pháp này tên là : Kiếm Lục

Sau đó dựa theo công pháp tu luyện cho đến bây giờ hắn đã thành công tu luyện
đến tầng cuối cùng cũng như trở thành tồn tại Siêu Thoát vạn vật.

Quay trở lại với hiện tại, khi hắn định đi ra ngoài nhìn xem thì từ đâu giọng
nói quen thuộc lại vang lên:
“Chào đệ.”
Hắn nghe xong thì người bỗng khựng lại sau đó quay sang đằng sau thì thấy một
người nam tử trung niên mặt điền, mắt sâu, tóc ngang vai, thân mang một bộ
áo thô màu nâu, lưng vác một hồ lô lớn, nam tử trung niên cười híp mắt sau
đó tiến tới bên cạnh hắn.

Hắn vẫn cứ bất động ở đấy, bởi vì linh trí hắn nói rằng người này bạn không
phải địch.

Nam tử trung niên tới gần, vẫn giữ nụ cười trên mặt sau đó cất tiếng nói lớn
vừa nói vừa sờ sờ người hắn, như một vị đại ca lâu ngày không gặp tiểu đệ của
mình.
“ Haha cả tỷ năm không gặp, không ngờ đệ đã hóa hình còn siêu thoát vũ trụ
bằng tứ đại đạo nữa chứ, quả thật ta không nhìn lầm đệ, đệ vượt qua cả mong
đợi của ta ."

Để nam tử nói xong thì hắn mới nhíu mắt bình thường mở miệng nói :
“ Ngươi là ai, sao hôm đấy ngươi lại cho t biết cách tu luyện, sao ngươi
biết ở ngoài nguy hiểm, sao ngươi lại giúp ta .”

Một loạt câu hỏi được nêu ra, hiện giờ hắn đang rất là tò mò vì sao người này
lại tốt với hắn như vậy.

Hắn nói xong nam tử trung niên hơi bị bất ngờ một lúc sau, mới lấy lại tinh
thần rồi cười lớn vỗ vai hắn nói :
“Ở đây nói không tiện, đệ đi theo ta .”

Nói xong nam tử như lưu tinh vút đi, hắn cũng không chậm trễ vội vàng bay
theo sau.


Đạo Tổ Sinh Hoạt Ký - Chương #1