Thẳng Tiến


Sau bữa ăn làm quen, ai nấy cũng đều no say cả. Tửu lượng của tôi không tốt
lắm, nên lần nào đi tiếp khách cũng có Tiểu Hoàng đi theo đỡ hộ, không thì
không lết được ra cửa chứ đừng nói là về nhà. Tiểu Hoàng xuất thân cô nhi, sau
khi đủ 18 tuổi thì ra khỏi cô nhi viện, lang thang lưu lạc ở khắp nơi. Một lần
tình cờ tôi đi bàn chuyện làm ăn, trên đường về thì thấy cậu ta đang đơn
thương độc mã chống lại mười tên khác vây quanh và không hề có một chút yếu
thế. Tôi giải vây cho cậu ta, cậu ta cảm kích và từ đó trở thành thủ hạ trung
thành nhất của tôi.

Biết tôi uống không tốt nên mấy vị bằng hữu vừa rồi cũng không miễn cưỡng,
thành ra tôi xin rút lui trước, trở về khách sạn sớm hơn họ. Nhưng ở khách sạn
một mình thì cũng chán nên tôi quyết định thuê một chiếc xe rồi ra dạo quanh
bờ biển, thăm thú Hải Phòng.

Trời chuyển về chiều, hoàng hôn đỏ rực trên nền bờ biển, mặt trời như một quả
cầu khổng lồ tỏa ra hồng quang nhàn nhạt dần khuất sau đường chân trời. Gió
biển thổi thật mát, ôn hòa làm cho cơ thể tôi đã nhẹ đi rất nhiều. Mấy ngày
rồi ở trong nhà, lại vô vàn sự việc xảy đến nên cơ thể tôi lúc nào cũng căng
như dây đàn, cơ hồ có thể đứt. Dạo trên bờ biển, tôi thấy đầu óc thư thả hơn,
mặc kệ vướng bận cùng những bí ẩn khó hiểu mà thả hồn vào sóng biển vỗ bên bờ
cát.

"Hoàng hôn trên biển thật đẹp, đúng không ?" -Một giọng nói bất chợt vang lên
đằng sau lưng tôi, làm tôi tỉnh lại thực tại.

Lão Dương từ từ tiến lại, vỗ vai tôi rồi nói tiếp:

"Cũng đã lâu kể từ ngày đó, cậu không ngắm hoàng hôn ở đây rồi."

"Huynh vẫn còn nhớ ?" Tôi hỏi lại, mục quang vẫn không rời khỏi quả cầu đỏ rực
kia, cơ hồ như bị thôi miên

"Sao ta lại không ? Quả thực là thời gian đã làm cho con người khác đi rất
nhiều, quên đi rất nhiều thứ "- Lão Dương thở dài, phả ra một luồng khói mờ
ảo.

"Ngày đó chúng ta cũng từng đi dạo tại đây, từng phá phách tại đây. Cũng đã
rất lâu rồi." Tôi cười nhạt

"Đúng, ta dắt cậu đi chơi rất nhiều nơi, còn hại cậu suýt chút chết đuối ngoài
biển, may có lão ngư dân đó, không thì ta đúng là ân hận cả đời."

"Lão ngư đó còn ở đây không ? Ta muốn đến thăm lão ."

"Ông ta mất rồi, cũng đã được một năm. Ngày này tháng sau là dỗ đầu của ông ta
"

"Vậy còn ở đây không ? Nếu vậy ta muốn đến viếng ân nhân cứu mạng mình ."

"Sau khi ông ta chết, con trai ông ta đã mang ông ta về táng tại quê nhà rồi.
Giờ có muốn cậu cũng không gặp được."

"Haizz, kiếp người nào cũng vậy, không ai có thể tránh khỏi quy luật sinh lão
bệnh tử của tự nhiên. Cuộc đời ngắn ngủi lắm, hãy sống ý nghĩa nhất khi còn có
thể, trân trọng những gì mình đang có." Tôi đáp nhẹ trong tiếng gió biển vẫn
thổi ào ạt .

"Nói rất hay"-Lão Dương cười khểnh rồi vỗ tay bộp bộp mấy cái.

"Mấy vị bằng hữu kia đã quá say rồi à "

"Ừ, ta đã cho người đưa họ về khách sạn trước. Ngày mai chúng ta bắt đầu lên
đường "

"Huynh nghĩ chuyến đi này liệu kết quả sẽ như thế nào ? Ta thành công hay lại
bị kẻ địch trêu đùa một lần nữa."

"Dù kết quả là thế nào thì chúng ta cũng vẫn phải đi đến đó, ông nội cậu đã
dành tâm huyết cả đời chỉ để giải mã bí ẩn vụ mất tích đó. Coi như là chúng ta
giúp ông hoàn thành nó. Ông nội cậu dưới cửu tuyền cũng sẽ phù hộ cho chúng ta
tìm ra chân tướng mà thôi."

"Cũng mong là như vậy."- Tôi khẽ thở dài.

"Đã muộn rồi, cậu mau về khách sạn nghỉ ngơi. Mai chúng ta còn phải xuất phát
sớm."- Lão Dương nói.

"Cũng đành vậy. Huynh nhớ về nghỉ sớm, ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau tại tiền
sảnh Phan gia. Mà đồ đạc huynh đã chuẩn bị tốt chưa ?"

"Đã ổn thỏa, cậu còn lo về kinh nghiệm của tôi nữa hay sao ? "

"Không có gì, chỉ là...."

"Thôi ta về trước. " Lão Dương vẫy tay với tôi một cái rồi lên chiếc xe nhỏ.

Chuyến đi này, tôi thực sự có linh cảm gì đó, thứ linh cảm chẳng lành....

Về đến khách sạn, tôi tắm qua rồi lên giường ngủ sớm, chuẩn bị sức lực ngày
mai bắt đầu cuộc hành trình. Bên mình vẫn mang theo cuốn bút ký của ông nội.
Tôi giở tra xem. Trang đầu là ngay ngắn dòng chữ của ông. Các trang tiếp theo
thì nói về kĩ năng sinh tồn trong rừng, kĩ năng xuống đấu, đối phó các loại
"bánh tông". Phần cuối là một chút kiến thức về thuật phong thủy được ông giữ
lại cẩn thận. Tôi lướt qua cuốn bút ký, trên cuốn bút ký bỗng chốc thoảng ra
một mùi hương nhè nhẹ, tôi bất giác chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.

Sáng hôm sau, mọi người đã tập hợp đủ trước sảnh đường. Để tránh tai vách mạch
rừng, đả thảo kinh xà nên chúng tôi quyết định sử dụng phương tiện công cộng.
Một là để tránh tai mắt mũi trính sát của đội cảnh sát chống buôn lậu, đã nhắm
vào lão Dương mấy năm nay, vì chưa có bằng chứng nên chưa thể bắt được. Hai là
để tránh lũ chó săn của các ông chủ khác. Chúng mà đánh hơi được thì rất
phiền.

Chúng tôi đáp chuyến xe nhanh nhất đến thị xã Nghĩa Lộ thuộc tỉnh Yên Bái, một
tỉnh thuộc khu vực các tỉnh phía Tây Bắc. Và ngọn núi cao 2985 m cách Nghĩa Lộ
20 km về phía tây chính là đỉnh Pu Luông thuộc dãy Hoàng Liên Sơn, nơi có cổ
mộ kỳ bí đó. Dọc đường cũng chẳng có ai đển ý cho lắm vì cho rằng chúng tôi là
dân phượt du lịch. Là thị xã có lịch sử lâu đời, từ thời Pháp thuộc đã là nút
thắt quan trọng của vùng Tây Bắc đối với chiến lược của Pháp. Ban đầu nó thuộc
khu tự trị Thái Mèo, sau được đổi tên thành khu tự trị Tây Bắc theo nghị quyết
đổi tên của quốc hội nước Việt Nam dân chủ cộng hòa vào ngày 27-9-1962. Tỉnh
Nghĩa Lộ lúc thành lập gồm 4 huyện:Than Uyên,Mù Cang Chải, Văn Chấn và Phù Yên
nằm trong Khu tự trị Tây Bắc. Sau này lập thêm 2 huyện Trạm Tấu và Bắc Yên(
1964). Tỉnh lỵ là thị xã Nghĩa Lộ (thành lập năm1971). Kể từ ngày 27 tháng 12
năm1975, tỉnh được sáp nhập với các tỉnh Yên Bái, Lào Cai thành tỉnh Hoàng
Liên Sơn, trừ hai huyện Bắc Yên và Phù Yên ở phía nam nhập vào tỉnh Sơn La. Từ
ngày12 tháng 8 năm 1991, Hoàng Liên Sơn được chia lại thành 2 tỉnh Lào Cai với
Yên Bái; phần lớn tỉnh Nghĩa Lộ (gồm các huyện Mù Cang Chải, Văn Chấn, Trạm
Tấu) được sáp nhập vào tỉnh Yên Bái và vẫn nguyên như cũ cho đến hiện tại.

Đặt chân được đến mặt đất, chúng tôi mỏi rã người. Chặng đường ngồi xe lên cái
xứ này thật chẳng dễ dàng. Đường núi khúc khuỷu quanh co, một bên là vách núi
một bên là lòng suối, quặt qua lại làm tôi chút nữa thì ói hết cả mật gan lòng
phèo. Cũng may tôi là người tập võ, có sức khỏe khá ổn nên cũng nhanh chóng
thích nghi được. Mấy vị bằng hữu kia cũng như tôi, chẳng có ai là còn giữ được
vẻ tỉnh táo cùng tuấn nhã hàng ngày, chỉ trừ có vị huynh đệ bí ẩn cao ngạo kia
thì cơ hồ không bị làm sao cả.

Nhanh chóng tìm khách sạn nghỉ ngơi, cũng may là thị xã này tuy nhỏ nhưng được
cái là khách du lịch phương Tây đến nhiều nên khách sạn cũng không gọi là
hiếm. Chất lượng không hề thua kém các khách sạn khác ở Hà Nội cũng như Hải
Phòng. Chúng tôi thuê hai phòng cho tiện. Tôi và lão Dương cùng phòng, ba vị
bằng hữu kia một phòng. Lão Dương đã liên hệ với người của mình ở vùng này là
tìm một tên dẫn đường tốt, hôm sau sẽ dẫn chúng tôi vào ngọn núi đó.

Nghỉ ngơi cũng đủ, Chúng tôi dự định đến tối sẽ thuê xe máy địa phương tiến
vào gần ngọn núi và bắt đầu tiến vào núi. Thời tiết cũng thật tốt, không mưa
cũng không nhiều mây, ánh trăng sáng trong vằng vặc trên nền trời.

Quãng đường đầu cũng cơ hồ không có gì khó khăn cả. Tên dẫn đường kia là người
dân tộc địa phương, từ nhỏ đã lên núi nhiều lần nên mọi khu vực, ngọn cây ngọn
cỏ của núi đều đã thân thuộc, duy chỉ có đỉnh núi là hắn chưa leo lên. Chúng
tôi nhanh chóng đến được bìa rừng rồi tiến vào. Dọc đường đi trăng sáng rồi
cũng mờ nhạt dần. Cây cối bắt đầu rậm rạp hẳn lên, dấu hiệu nhận biết chúng
tôi đã tiến vào trong rừng rậm. Tiếng côn trùng rả rích trong đêm. Mặc dù tôi
đã thoa thuốc chống muỗi nhưng muỗi ở đây cơ hồ thật quái đản, cứ vo ve bên
tai tôi làm tôi bực mình, không khỏi chửi thề mấy tiếng.

Để quên đi cảm giác điên người kia, tôi đành bắt chuyện với lão Dương, tôi nói
thầm:

"Tên kia liệu có đáng tin không, ta e... "

"Chúng ta đông người thế này, hăn chỉ có một, hơn nữa nếu trường hợp nguy cấp
thì cứ rút súng ra dí vào đầu hắn là ổn."

"Đây là khu vực của hắn, muốn khống chế hắn cũng không phải chuyện dễ. Hắn
thông thuộc đường đi, không chừng dẫn chúng ta vào một cái bẫy rồi thủ tiêu
lấy đồ. Ta e... đến lúc đó sẽ không thể xử lý kịp. "

"Cậu nói cũng đúng. Xem ra chúng ta vẫn nên cẩn trọng, tuyệt đối khong được
khinh suất."

Bất giác, vị bằng hữu tên Long Vũ cất lời :

"Hai vị không cần quá lo xa, ta đã để ý từ khi bước vào rừng, không hề có dấu
chân lớn chứng tỏ nơi này sẽ không có thú dữ. Hơn nữa nơi này cũng khá gần khu
vực buôn bán ma túy nóng, theo lý sẽ có biên phòng thường xuyên túc trực ở
đây, cho dù hắn có mai phục đồng bọn thì cũng phải chuẩn bị từ trước, mà từ
lúc Dương liên hệ thì hắn luôn ở bên cạnh chúng ta, không thể liên lạc với
đồng bọn. Mà có sắp đặt trước thì cũng bị biên phòng đi tuần núi phát hiện ra
rồi. Bất quá không nên lo lắng. Để sức chút nữa xuống đấu mà tìm đồ còn hay
hơn "

Tên dẫn đường đằng trước cơ hồ cũng chưa nói sõi tiếng phổ thông, mà chúng tôi
lại nói khá nhỏ, lại dùng khẩu ngữ địa phương nên cũng khá yên tâm là hắn sẽ
không phát giác.

Cứ thế chúng tôi bước trong cánh rừng dày đặc. Đi qua một đoạn thì thấy một
khu vực vẫn còn nguyên lều bạt. Tôi nghĩ chắc là của dân làng địa phương vào
rừng lấy gỗ nên dựng tạm ở đó, bất quá không đi nổi nên đành đề nghị vào trong
đó nghỉ nhờ một lát rồi đi tiếp.

Bước vào trong lều, tôi bất giác ngạc nhiên sửng sốt...

Trong lều vẫn còn nguyên bộ đàm, radio, cốc cà phê uống cạn cùng đầy đủ trang
thiết bị, dây thừng, xẻng, còn có cả máy phát điện, mấy ống xăng còn chưa dùng
đến ... Chất lượng vải bạt còn khá tốt, tuyệt đối không phải loại thường. Dân
làng lấy gỗ không thể có những thứ này.

Chẳng nhẽ, tôi đến chậm chân....

Đã có một đội ngũ khác tiến vào trước cả chúng tôi, và có lẽ đến giờ họ vẫn
chưa trở ra....

Trong lòng tôi, cái cảm giác bất an kia lại bất chợt ùa về, kẻ địch đã đi
trước một bước, không biết chừng, nguy hiểm dưới đấu chờ chúng tôi không đến
từ bánh tông hay bẫy rập, mà là đến từ chúng...

Hiện giờ đã lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, tiến không được mà lui
cũng chẳng xong.

"Cứ để bọn chúng đi trước dọn đường thay chúng ta, không cần lo lắng." Lão
Dương đứng ngay sau tôi, cười mỉm một cái.



Đạo Mộ Tàng Thư - Chương #9