"Khoan đã"-Long Vũ đưa tay ra hiệu tạm dừng ngay khi cả bốn người đang chuẩn
bị tiến vào
"Có chuyện gì vậy ?"-Lão Dương điềm tĩnh hỏi, ánh mắt có vẻ ánh lên một luồng
hàn quang
"Hình như cổ mộ này dốc xuống, độ dốc khá cao, có lẽ phải dùng đến dây
thừng"-Long Vũ vừa nói vừa soi đèn pin mỏ xuống dưới.
Bấy giờ mọi người mới để ý, trần cổ mộ xây theo kết cấu tò vò thế nên mới có
thể chịu lực tác dụng của lượng đất đá dưới độ sâu hơn 10 mét. Đứng từ trên
cổng đạo động nhìn xuống dễ cũng phải trên dưới 25 mét mới có thể đạt đến nền
mộ. Vì vậy không thể nhảy xuống mà không có dây thừng.
"Bây giờ thế này, để ta vào trước xem xét tình hình cũng như kết cấu của nơi
này. Các người đứng phía trên giữ dây thừng cho ta. Nếu có điều gì đó bất ổn,
ta sẽ dật dây báo hiệu. Đến lúc đó các người thu dây, kéo ta lên. Nếu như
không có gì bất thường, ta sẽ ở dưới báo hiệu bằng ánh lửa từ bật lửa, đến lúc
đó các ngươi hãng đi vào."-Long Vũ vừa nói, vừa cài dây thừng vào dây lưng
chuyên dụng để leo núi đã đeo sẵn quanh bụng.
"Cứ làm như Tiểu Vũ nói đi. Lão Lâm, mày cắm cây xẻng xuống đất cho thật chắc
rồi móc đầu dây thừng kia vào"- Lão Dương đưa cây xẻng cho lão Lâm rồi điềm
tĩnh, không nói một lời đăm chiêu nhìn xuống cửa đạo động. Lão Lâm cũng lẳng
lặng làm theo, không càu nhàu. Từ khí biết được đã tìm được Cổ Mộ thì hắn đã
mường tượng cảnh phát tài phú quý sau này nên vẻ hí hửng thay thế cho bộ dạng
càu nhàu lúc nãy lộ rõ, động tác nhanh hơn hẳn. Tôi cười đểu hắn:
"Không phải đại huynh háo hức gặp một ẻm "bánh tông" xinh tươi dưới kia đến
mức không cầm được xẻng chứ."-Tôi vừa cười vừa nhìn bộ dạng lom khom của hắn.
Hắn quay lại nhìn tôi, mặt vẫn lộ rõ vẻ hoan hỉ đáp:
"Háo hức cái đầu ngươi ý, bộ không sợ chốc nữa nó bò ra bắt ngươi làm Áp trại
Phu Quân à?"
"Tiểu đệ nào dám hưởng diễm phước đấy, nhường đại ca trước"- Tôi cười đáp lại
Hắn cũng không trả lời tôi nữa, tiếp tục vào phần việc của mình. Chuẩn bị
xong, hắn ra hiệu cho Long Vũ mọi việc đã xong. Lão Dương và tôi bắt đầu thả
dây thừng xuống, nhẹ nhàng như đi câu cá vậy.
Long Vũ đã bắt đầu tiến xuống dưới, liên tiếp đảo ánh đèn pin đi mỏ đeo trên
đầu ra xung quanh dò xét tình hình. Thân thủ hắn nhanh nhạy, nhẹ nhàng luồn
lách qua mảng tường mộ vừa bị ăn mòn chỉ rộng độ nửa mét như một con mèo. Móc
hai chân vào trần mộ, hắn treo ngược người xuống dưới như con dơi treo mình,
đưa mắt nhìn ra xung quanh. Xung quanh tường làm bằng đá hoa cương mọc đầy rêu
ẩm mốc, xanh trơn. Nền cổ mộ cũng làm bằng đá hoa cương nhưng đã rạn nứt một
số chỗ, rêu mọc đầy giữa các kẽ hở. Không khí đầy ẩm thấp, nhìn lên trên tường
cũng chỉ có một chút đồ bồi táng bằng gốm sứ và một chút thổ cẩm mục nát, mấy
ngọn đuốc tắt rúm. Nhận thấy tình hình không có gì đáng nguy ngại, hắn nhẹ
nhàng nhảy xuống, cầm bật lửa lên châm. Ánh lửa nhỏ bằng 2 đốt ngón tay nhưng
trong đêm tối có thể nhìn thấy rất rõ.
"Không có gì đáng ngại, xuống đi."-Hắn nói vọng từ dưới lên.
Lão Dương đưa tay ra báo hiệu cho chúng tôi sẵn sàng đu xuống. Trong thời gian
chừng 30 giây chúng tôi cũng đã chạm đến nền mộ. Long Vũ thì đang cầm đèn pin,
nhìn xung quanh. Lão Dương thì nhìn lên mộ trí trên tường, những bức tranh tín
ngưỡng, thờ phụng của người dân tộc đã mờ gần hết, những mảng màu loang lổ đầy
vết nước mưa thấm vào. Thường thì trong Cổ mộ bên Trung Quốc, mộ trí ghi lại
cuộc đời của chủ mộ, sự nghiệp hay chiến công. Nhưng đây thì không có, xem
chừng chủ mộ có thể chỉ là một tù trưởng dân tộc có danh tiếng ở vùng này. Đồ
bồi táng xung quanh thì nhiều nhưng đa phần không có giá trị lắm, toàn là mấy
món đồ sứ cổ, hoa văn dân tộc cùng một ít đồ tùy táng vòng, khuyên tai bằng
bạc, niên đại cũng không xa lắm. Nhìn vào kiểu đồ thì có thể đoán được mộ vào
khoảng thời Hậu Lê.
"Chỗ đồ này có giá trị lắm không? Định giá thế nào"-Tôi nhìn sang lão Dương
đang đăm chiêu.
"Đồ bình thường, giá trị không lớn lắm. Bất quá thì cũng có thể đem đi bịp mấy
gã gà mờ kiếm món tiêu chơi"-Hắn lạnh lùng đáp.
Bỗng dưng trong góc, một tiếng cười khúc khích, trong đêm tối nghe đến rợn
người. Tôi lập tức soi đèn qua chỗ phát ra tiếng cười quỷ dị ấy , thì ra là
của lão Lâm. Lão nói:
"Các qua đây nhìn xem, phát tài rồi"-Lão cười nói
Chúng tôi lập tức qua xem, thấy một cây đèn Minh đăng bằng vàng trong góc, bám
đầy bụi đất ẩm. Lão Dương cúi người xuống xem, chiếu đèn qua lại, ánh vàng
được đèn pin chiếu vào lóe lên. Thì ra trong ngôi cổ mộ này vẫn còn có thứ giá
trị như này. Lão Dương nói với một ngữ điệu lạnh lùng:
"Không phải đồ Bồi táng của người chủ mộ. Loại đèn này chỉ có trong Cổ mộ từ
thời Minh bên Trung Quốc, sao nó lại xuất hiện ở đây? Không phải chứ, rốt cuộc
thì chủ mộ này có quan hệ gì với người Phương Bắc?"
Lão Lâm không quan tâm lắm, hắn nói:
"Dù sao cũng là vật có giá trị, mặc kệ nó có nguồn gốc như thế nào. Theo luật
cũ đi, ta tìm được thì ta bảy, các ngươi ba, ngươi giúp ta định giá để ta còn
mang lên chợ đen. OK?"
"Theo ngươi vậy, cho vào túi đi"-Lão Dương đáp lời
Lão Lâm hí hửng làm theo, lập tức tiến đến bỏ cây minh đăng vào túi đeo bên
người. Bỗng tiếng từ Long Vũ thốt lên:
"3h30 rồi, chúng ta hôm nay tiến hành tới đây thôi. Mau trèo lên lấp lại như
cũ. Ngày mai ta sẽ quay lại và đưa hàng đi. Còn bây giờ thì mau chuồn khỏi chỗ
này trước khi trời hửng sáng, biên phòng sẽ đi tuần núi, khó lòng an toàn mà
thoát."
Mọi người gật đầu, cùng nhau quay đi. Đột nhiên một tiếng cười vang lên trong
đêm tối, gai lạnh cả sống lưng.
Tôi quay lại nhìn lão Lâm hỏi: "Đại huynh lại cười gì thế ? Lại tìm được thêm
hàng à"
Lão đáp lời tôi :" Ta có cười gì đâu. Tai ngươi hôm nay uống nhầm thuốc à?"
"Không phải hắn cười."-Lão Dương đưa tay lên, ra hiệu tất cả trật tự.
"Vậy tiếng cười đó từ đâu vậy? Không phải là ...."-Vũ hoảng hốt
Tức thì, cả bốn người cùng quay lại phía sau, nhìn vào quan quách đen sì bằng
gỗ sến sắp mục nát hết.....
........................................................................................................................
"Ông chủ Sơn, mau dậy đi, hôm nay chúng ta còn phải đi xem triển lãm. Trời
sáng rồi"
Tức thì tôi giật mình tỉnh giấc. Thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ. Tiểu Hoàng
đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào. Cậu ta là người quản lý của tôi, cũng theo
tôi được 10 năm rồi . Mọi việc kinh doanh hay quản lý người giúp việc trong
nhà cũng đều một tay cậu ta quản lý.
"Ông chủ dặn là hôm nay muốn đi xem triển lãm cổ vật, muốn nhờ tôi gọi dậy.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, điểm tâm sẵn trên bàn kia. Ngài mau đi vệ sinh cá
nhân rồi ăn điểm tâm để lên đường cho kịp giờ ạ"- Cậu ta lễ phép nói.
"Ừ cảm ơn cậu, lui ra trước đi." - Tôi đáp
"Vâng, ông chủ."
Tôi ngồi tĩnh tâm lại nghĩ về giấc mơ vừa rồi, ánh nắng ban mai khẽ chiếu qua
cánh cửa sổ, vàng tươi ấm áp, ngập tràn cả căn phòng
Chú thích :
(1) Bánh tông: Theo tác giả Thiên Hạ Bá Xướng của Ma Thổi Đèn thì từ này là do
anh í bịa ra.
– Bánh tông (tống tử): tiếng lóng lưu hành trong giới trộm mộ, giống bọn thổ
phỉ nói chuyện với nhau cũng không thể bảo thẳng ra là mình giết người phóng
hỏa, mà có nguyên một bộ tiếng lóng riêng. Từ này dùng để chỉ những thi thể
trong mộ được bảo tồn tương đối hoàn hảo, không bị mục rữa.
• Bánh tông bự (đại tống tử): các loại cương thi, ác quỷ lợi hại. “mò được
bánh tông bự” tức là nói gặp phải phiền phức, chỉ những thứ bẩn thỉu như cương
thi, ma ác.
• Bánh tông khô (kiền tống tử): là chỉ cái xác trong mộ đã rữa hết chỉ còn lại
một đống xương trắng.
• Bánh tông thịt (nhục tống tử): chỉ những xác chết mà trên mình có nhiều đồ
đáng tiền.
• Bánh tông thiu (lão tống tử): dùng để chỉ những xác chết khi có chuyện phát
sinh thì biến thánh cương thi khó đối phó.
Chú thích trích dẫn trong Đạo Mộ Bút Ký