2h sáng, trên ngọn núi Pu Luông của dãy Hoàng Liên Sơn hùng vỹ.
Dưới ánh trăng mờ nhàn nhạt như màu bạc, lấp ló xuyên qua từng tán cây đem cho
người ta cảm giác lạnh lẽo dọc sống lưng. Hôm nay là ngày rằm, vốn dĩ trăng
rất sáng nhưng dưới tầng tầng cành lá dày đặc trong rừng rậm nhiệt đới như thế
thì ánh trăng cho dù có làm bằng sắt cũng khó lòng mà xuyên qua một cách dễ
dàng.
"Đến đây đã được chưa hả Dương lão tử. Lão Lâm ta sắp không đi nổi nữa rồi."
"Chưa được."- Tiếng lão Dương lạnh lùng cất lên trong đêm trăng mờ mờ ảo ảo
"Mẹ, biết thế giờ này tao nên ngủ trong khách sạn, chăn ấm nệm êm còn hơn là
theo chúng mày mò tới cái chỗ khỉ ho cò gáy này."- Lão Lâm khinh khỉnh nói sau
khi hắt hơi một tràng mạnh. Có vẻ như lão nhất thời chưa quen được cái khí hậu
vùng này.
"Mày im mồm cho tao nhờ được không, lải nhải từ nãy đến giờ không biết mệt à,
tý mà hết sức không cầm được xẻng tao vặn xương mày ở đây đấy."- Long Vũ bực
mình quát một câu to, ngắt cả tràng hắt hơi như pháo nổ xịt của lão Lâm.
Bỗng lão Dương đột nhiên khựng lại, liếc nhìn xung quanh rồi ra tay vung hiệu
cho đám đằng sau dừng lại.
"Gì vậy hả lão Dương, mày tự dưng lại nổi hứng ngắm trăng à? " lão Lâm hỏi xen
lẫn trong tiếng hắt xì.
"Trật tự, có vẻ như ta tới rồi."
Mải cãi nhau một hồi, lão Lâm không biết mình đã đi ra khỏi khu rừng rậm lúc
nãy. Bây giờ mới ngẩng đầu lên rồi đưa mắt nhìn quanh, lão mới nhận ra là nơi
này chính là một sườn núi ít bóng cây, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuống.
Lão Dương từ từ cúi xuống, đeo găng tay rồi bốc nhẹ một nhúm đất lên ngửi thử.
"Đã đến nơi, chuẩn bị hành động."
Theo hiệu lệnh, đám người đằng sau trải một tấm nilon ra rồi quăng ba lô
xuống, mở khóa ba lô lấy dụng cụ, nhóm một đống lửa nhỏ . Lần lượt 4 cái xẻng
khảo cổ được lấy ra. Xẻng khảo cổ là loại xẻng có cán có thể dài ra nhờ nối
bằng các ống sắt có ren, tùy theo kích cỡ mà độ dài mỗi ống khác nhau. Loại mà
chúng tôi dùng dài khoảng 30 cm mỗi ống. Loại xẻng này còn được giới thổ phu
tử bên Trung Quốc gọi tiếng lóng là xẻng Lạc Dương. Loại xẻng này không phải
dễ tìm mà phải sang tận chợ đen gần biên giới Trung quốc mới mua được. Giá của
chúng cũng không phải là rẻ, ngót cái cũng đã ra đi 5 triệu cho bốn cái xẻng.
Ngoài xẻng , còn có các vật dụng khác như ống phát quang, dao rựa, một ít
rượu, bật lửa xăng chuyên dụng, la bàn , thuốc nổ nhỏ, dây móc và 4 khẩu K54
quân dụng chia đều cho 4 người.Khó kiếm nhất chính là cái này, phải đặt mua ở
bên Quảng Tây trước một tháng thì mới có hàng. Sau khi kiểm kê xong, lão Dương
lấy la bàn ra, đo đạc chừng 15 phút rồi bắt đầu phân công nhiệm vụ.
"Long Vũ, mày đi về phía đông 20 bước tính từ điểm đang đứng, cắm một ống phát
quang xuống đất."
"Sơn, mày đi về hướng nam 10 bước, làm tương tự thằng Vũ."- Lão Dương chỉ tôi
"Lâm, mày đi về phía tây 30 bước rồi làm như 2 thằng kia"
Mọi thứ đã phân chia xong, lão Dương liền cắm ống phát quang xuống vị trí đang
đứng rồi lấy xẻng vạch nối bốn đường lại với nhau tạo thành một hình thoi trên
đất. Vạch tiếp 2 đường chéo rồi cắm xẻng tại điểm giao nhau. Hắn nhè nhẹ nói
trong đêm trăng lạnh:
"Đây chính là hình dáng của cổ mộ dưới lòng đất, điểm mà tao cắm xẻng chính là
cửa vào, đào đạo động từ đó chính là nhanh nhất." Cả đám gật đầu rồi bắt tay
vào đào
Lại nói về lão Dương, có thể nói lão chính là một trong những thổ phu tử xuất
sắc nhất trong giới thổ phu tử ở Việt Nam hiện tại.
Gia tộc nhà hắn đã bắt đầu làm cái nghề này từ thời cụ cố hắn, từng là một thổ
phu tử trong một băng nhóm có số có má trong giới ở bên Quảng Tây, hoạt động
tại vùng Thập Vạn Đại Sơn vốn được biết đến như là khu vực có đầy những cái
đấu béo bở ở phía nam Trung Quốc. Tính ra thì đến đời hắn cũng đã truyền nghề
được bốn đời. Mà thế nào cơ duyên ông già tôi lại là bạn chí cốt của ông già
hắn, hồi nhỏ thường xuyên mang hắn sang nhà tôi chơi, thế là chúng tôi thành
bạn thân, quậy đủ trò. Nhớ có lần tôi và hắn hồi nhỏ đá bóng về, tôi và hắn
cùng đi xin nước uống nhưng bà chủ nhà kẹt không cho, thế là chúng tôi lợi
dụng lúc bà ta bán hàng không để ý, lấy dây thừng buộc cột bếp nhà bà ta với
cái xe tải, đến lúc xe đi thì kéo đổ nhà bếp của bà làm ông già tôi phải đi
dựng lại, và sau đó thì đương nhiên là một trận đòn lên bờ xuống ruộng. Hắn bị
đánh nhưng không khai ra tôi, chính việc đấy mà tôi cảm phục vì nghĩa khí của
hắn, hứa mãi là huynh đệ tốt. Ông tôi cũng là thổ phu tử có tiếng cùng thời
với ông hắn, thế nhưng không hiểu sao ông già tôi lại ghét cay đắng cái nghề
này, kiên quyết không cho tôi động vào. Trái ngược với tôi, hắn được cha
truyền dạy đủ bản lĩnh, 10 tuổi đã được xuống đấu, tính ra cũng đã có 25 năm
trong nghề.
Đang mải suy nghĩ bỗng dưng một tiếng kêu "cạch" chát chúa vang lên. Lão Dương
đưa tay ra hiệu dừng tay. Lão nói:
"Có thể đã đến trần cổ mộ, từ đây không được phép đào dọc xuống vì sẽ có cơ
quan cực kỳ lợi hại, phải đào từ ngang sang. Lâm, mày đem dấm lại đây"
Lão Lâm uể oải đi lấy chai dấm đưa cho lão Dương. Đổ nửa chai xuống, tường mộ
bắt đầu sùi lên rồi chảy ra.
"Đây là phương pháp mật của người Mông, dùng hồ bột, lòng trắng trứng, vôi ,
đá trộn lẫn vào với nhau. Thứ này còn rắn hơn cả bê tông, tuy nhiên cái gì nó
cũng có tương sinh tương khắc, cái thứ này tuy cứng nhưng gặp dấm ăn thì mủn
ra như thế này. Chờ cho mảng tường tan hết, khí độc bay ra hết thì mới có thể
vào được."
Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống bóng 4 con người, Long Vũ ghé tay lên xem đồng
hồ, nói:
"3 giờ rồi, mau hành động nhanh, trước khi trời sáng phải dọn hiện trường lại
như cũ rồi trởi về khách sạn."
Bốn người cùng gật đầu, chướng khí trong khoảng 10 phút đã tan hết, dùng máy
thử đã thấy an toàn, cả 4 người cùng tiến vào trong cổ mộ